“Em ăn một chút cháo đi?”
Sở Ngôn Hàm cẩn thận bê bát cháo lên, rồi cầm cái muỗng cẩn thận thổi rồi đưa vào miệng cô, từng hành động của anh vô cùng chậm rãi, vì anh sợ cô sẽ bị bỏng nếu như không thổi. Anh thừa biết vợ yêu của anh nội tâm bên trong rất yếu đuối, cho dù bên ngoài có tỏ ra mạnh mẽ như thế nào?
Chỉ cần ở cạnh anh, cô giống như một chú thỏ con nhút nhát.
Ăn được hai ba muỗng gì đó, Song Thuần lắc đầu từ chối, gương mặt nhăn lại:”Em không muốn ăn nữa, no lắm rồi!”
Sở Ngôn Hàm vốn không thích điều cô vừa nói, kiên quyết ép cô ăn cho hết:”Em đang bệnh, vả lại còn ốm yếu như vậy, không ăn bồi bổ cho đủ dinh dưỡng thì sẽ bệnh hoài, không hết, em có muốn tiếp tục bệnh hay không?”
Song Thuần sợ bệnh, chân cô đã đi không được rồi, bây giờ còn bị sốt, cô chả khác gì kẻ vô dụng mà tàn tật.
“Em sẽ ăn, nhưng mà em muốn ăn món anh nấu”.
“Anh nấu sao?”
“Vâng”
“Vậy em muốn ăn món gì?”
“Món gì cũng được, chỉ cần là ông xã nấu cho em ăn là được rồi!”
“Vậy hôm nay xem như anh chiều ý của vợ?”
Sở Ngôn Hàm đúng dậy, định đi xuống bếp, thì cô lên tiếng:”Em muốn xem chồng nấu ăn!”
“Được!”
Như vậy là anh đặt bát cháu lại bàn, trực tiếp bế cô.
“Xe lăng?”
Song Thuần chỉ tay vào chiếc xe rồi nói.
“Không cần, anh có thể bế em”.
Sở Ngôn Hàm bế cô xuống lầu trong vô số con mắt nhìn hai người, rất đỗi ghen tị với cô vì đã lấy được thiếu gia của họ làm chồng.
Anh hầu như hoàn toàn đều tốt, không có khuyết điểm.
Nhưng mà nếu ai hỏi anh, anh có khuyết điểm không?
Anh sẽ thẳng thân trả lời là có? Đó chính là cô, vì anh sợ nhiều tai mắt sẽ để ý đến cô rồi gây ra nhiều lời bàn tán về cô. Anh sợ vì anh mà cô phải chịu thiệt thòi.
Đó là khuyết điểm cũng như điểm yếu duy nhất của anh.
Sở Ngôn Hàm đặt cô lên ghế, sau đó đi lấy rau củ để chuẩn bị cho món ăn mà anh sắp nấu.
Song Thuần ngồi nhìn anh một cách hạnh phúc, đôi mắt long lanh ẩn lên sự yêu thương vốn có của cô dành cho anh:”Chồng, anh định nấu món gì?”
“Món em thích nhất!”
“Thế anh nói xem món em thích nhất là gì?”
Sở Ngôn Hàm đùa cô:”Là anh”
Song Thuần nghe xong bậc cười khanh khách, anh khéo đùa thật!
– —Còn—-