“Bác trai, bác về nhà nghỉ ngơi đi, con sẽ ở lại với cô ấy”_Sở Ngôn Hàm khuyên ông.
“Nhưng mà…..”_Song Ngư Trì ấp úng.
“Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, nếu như có thể bác hãy cho người đi tìm vị bác sĩ đó”.
Song Ngư Trì ậm ừ bỏ đi. Ông còn việc quan trọng hơn là phải tìm ra người đó, để con gái ông không phải ngồi xe lăng.
– Cạch…..
Sở Ngôn Hàm đẩy cửa đi vào, anh nhìn cô đang nằm trên giường im lìm.
Kéo ghế ngồi cạnh cô, nắm lấy tay cô áp vào mặt:”Thuần, em có nghe anh nói gì không?”.
Tay cô khẽ đọng đậy, mắt cũng nheo nheo.
Cô mở đôi mắt to tròn, nhìn anh tràn đầy yêu thương:”Ngôn Hàm…”.
Sở Ngôn Hàm vui khôn tả, anh không sợ cô ra làm sao? Anh chỉ sợ cô mãi mãi rời xa anh.
“Em thấy trong người có chỗ nào khó chịu không?”.
Song Thuận nghe câu nói ấm áp đầy quan tâm của anh, trong tận đáy lòng đã khiến cô hạnh phúc biết nhường nào.
Trái tim cô từ lâu đã giành cho anh. Cả đời này cũng chỉ có mình anh.
Nhưng lúc này, cô mới thấy kì lạ, chân cô hình như không còn cảm giác.
Anh thấy trong đáy mắt cô, hình như có vài tia bấn loạn.
Cô lấy tay mình đánh vào đôi chân, không có cảm giác, cô tiếp tục cầm lấy nó, nhưng vẫn không thể trụ lại, chân cô làm sao vậy?.
Song Thuần quay sang anh,:”Ngôn Hàm, chân em, có phải đã tàn phế rồi không?”.
Sở Ngôn Hàm trấn an:”Không có đâu? Em không bị tàn phế”.
“Vậy tại sao, em không còn cảm giác nữa”.
“Đó là do thuốc tê vẫn còn, nên…”.
Cô ôm lấy đầu, nước mắt tuôn trào, hét:”Anh lừa em, anh lừa em, có phải em không thể đi lại được nữa, anh nói đi?”.
“Đúng, em không thể đi lại được nữa”.
Đùng,đùng,đùng…
Như một tiếng sét đánh vào đại não cô.
Cô lúc này như một con thú điên cuồng la hét, mất bình tĩnh.
Sở Ngôn Hàm ôm lấy cả cơ thể cô vào lòng:”Em đừng như vậy, anh rất sợ”.
“Em…em bị tàn phế rồi, anh sẽ còn yêu em không?”_Cô tim đau, lòng cũng đau.
“Yêu, ngay từ đầu em đã khiến anh yêu rất nhiều”.
“Nhưng hiện tại em chả khác gì phế vật, anh sẽ bị người khác…..bình phẩm rằng có một cô bạn gái bị tàn phế”.
Sở Ngôn Hàm lòng đau như cắt khi nghe cô nói, đến cuối cùng cô chỉ quan tâm là anh sẽ như thế nào? Cũng không quan tâm bản thân sẽ ra sao?
Đó cũng là điều khiến anh yêu cô.
Sở Ngôn Hàm nghiêm túc nói:”Anh không quan tâm ngoài kia họ nói gì, điều anh quan tâm lúc này là em, anh chỉ cần em, mỗi một mình em, nếu như dư luận mắng giết hay nhục mạ em, anh chính là người đầu tiên giết chết họ”.
Song Thuần ôm chặt lấy anh:”Em cảm thấy, điều anh làm cho em quá lớn, em…”.
“Ngày mai, anh sẽ xin ba em, anh sẽ cưới em”.
“Anh…”.
“Không cho phép em từ chối, hôn lễ của chúng ta sẽ trở thành một hôn lễ thế kỉ, em chỉ cần biết một điều, em yêu anh và anh cũng yêu em, chúng ta sống vì tình yêu của chúng ta, không sống vì dư luận, em hiểu không?”..
“Ngôn Hàm, từ trước đến giờ tình yêu em dành cho anh chỉ có nhiều hơn không có giảm đi, cho nên em rất sợ em như vậy, anh sẽ chán ngấy em, sẽ ghét bỏ em, lúc đó em không biết sẽ như thế nào?”..
Anh trầm ngâm, song lên tiếng:”Trong mắt anh, những người phụ nữ đẹp hơn em, quyến rũ hơn em, cũng không bằng em, anh chỉ biết, hiện tại và tương lại anh đã có em, đôi chân của anh cũng chính là đôi chân của em, chúng ta cùng bước trên cùng một đôi chân, bước đến cuối con đường”.
Song Thuần từ tận trái tim cô quá ấm áp đi.
Trên đời này, có hai người đàn ông yêu thương cô nhất, đó là ba cô và anh.
Đúng, cô không cần gì nữa, cô chỉ biết bây giờ cô có anh vậy là đủ rồi. Những thứ khác không quan trọng..
– ——–Còn——