Ninh Tiêu đang đan tay, nhíu mày, nét mặt nghiêm túc ngồi trên bồn cầu.
Cậu không đi vệ sinh mà là đang suy nghĩ về những vấn đề quan trọng trong đời. Đây là thói quen từ nhỏ của cậu, lúc trước Ninh Tiêu ở trong một khu chung cư cũ, nhà vệ sinh cực kỳ nhỏ hẹp, nhưng Ninh Tiêu nhỏ luôn thích trốn vào suy nghĩ vài vấn đề, ví dụ như: Tại sao con người không có đuôi nhưng lại có xương cùng? Tại sao gà có cánh nhưng lại không biết bay? Tại sao lần nào cố hỏi ba mẹ mình đến từ đâu đều bị đánh? Tại sao người lớn thích tự cho mình là thông minh rồi nói dối, sao họ lại ngốc như thế?
Trước khi đi nhà trẻ, phần lớn thời gian của Ninh Tiêu là trốn trong nhà vệ sinh. Ba Ninh và mẹ Ninh chưa bao giờ phải lo con mình chạy lung tung, bọn họ chỉ lo con mình bị tự kỷ.
Tình trạng này mãi cho đến khi Ninh Tiêu đến trường mới có chuyển biến tốt hơn, sau khi cái mùi đặc biệt trong WC trường học để lại một bóng ma tâm lý cho Ninh Tiêu thời nhỏ, cậu giảm bớt thời gian chui vào WC suy ngẫm về cuộc đời. Nhưng mà cho dù là bây giờ thì thỉnh thoảng cậu vẫn lơ đãng giữ thói quen này — nhất là khi gặp được một vấn đề khó giải quyết.
Sáng nay, Ninh Tiêu đã ngồi trong nhà vệ sinh hơn nửa tiếng rồi. Từ đầu đến cuối vẫn nhíu mày nghĩ đến một vấn đề, nếu không giải quyết được thì cậu đừng mong có một giấc ngủ ngon.
Cậu đang nghĩ, dưới một tình huống như thế nào thì hiện thực và tiểu thuyết sẽ xuất hiện sự trùng hợp giống nhau như đúc? Tỷ lệ này lớn bao nhiêu?
Rè rè rè —
Điện thoại rung thông báo có tin nhắn, Ninh Tiêu mở khóa màn hình thì thấy đó là tin nhắn trả lời của biên tập.
“Tôi xem lại hết mấy tác phẩm ban đầu cậu xuất bản rồi, không có quyển nào viết về án tự sát hết. Nhưng ba năm trước, lúc cậu còn viết tiểu thuyết trên mạng từng viết một vụ án, cuối cùng được kết án là tự sát. Nhưng mà sau khi cậu bắt đầu xuất bản sách thì đã đổi bút danh rồi, chắc sẽ không ai ngờ được ID trên mạng và bút danh khi xuất bản của cậu là một đâu.”
“Trên web còn đăng quyển tiểu thuyết đó của tôi không?”
“Quyển có vụ tự sát ấy hả? Còn đăng, nhưng không nhiều vote lắm. Hơn nữa, lúc ấy cậu hành văn còn thô, nói thật, sẽ không ai nối hai cái bút danh này lại với nhau đâu.” Biên tập nghĩ có lẽ Ninh Tiêu đang lo quá khứ đen tối của mình bị đưa ra ánh sáng, cho nên mới an ủi.
Nhưng mà Ninh Tiêu biết, nếu mình đoán đúng thì không chỉ có người phát hiện hai cái bút danh là cùng một người, mà còn dựa theo tác phẩm để làm ra những chuyện đáng sợ.
Chuyện đáng sợ hơn cả giết người là dễ dàng thao túng được sinh mạng của người khác.
“Có thể tra được gần đây ai xem quyển tiểu thuyết trên mạng đó không?” Ninh Tiêu hỏi tiếp.
“Cái này thì khó, trên cơ bản, chỉ có người từng để lại bình luận mới có thể tra được IP, mà đã qua lâu như thế rồi, cũng không biết có thay đổi gì không.”
Xem ra là không thể tra được, nhưng mà Ninh Tiêu cũng không chấp nhận buông tha, cậu lên mạng mở lại tài khoản đã lâu rồi không sờ đến của mình, tỉ mỉ lật xem từng bình luận để lại dưới tác phẩm.
Chẳng lẽ manh mối đến đây là đứt?
Ninh Tiêu không muốn cứ bỏ qua như thế, cậu nghĩ một lúc, bật chỉnh sửa, sửa lại văn án.
Dùng chữ màu đỏ, Ninh Tiêu viết thêm một câu bên dưới văn án của quyển sách nọ.
【 Nữ hoàng quân cơ để quên bao tay trắng của bà ta, Alice nhặt được nó. 】
Sửa xong, Ninh Tiêu thoát ra, ngày mai cậu sẽ quay lại xem có thu hoạch gì không, bây giờ chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được. Về phần để lại ám hiệu bí ẩn như thế có tác dụng gì không, Ninh Tiêu nghĩ là có. Nếu đối phương không phải một kẻ vừa tò mò vừa hiếu thắng thì sẽ không tham gia vào hai vụ án này để gây sự chú ý với cậu.
Trong hai vụ án này đều có một người thần bí đứng sau lưng tham gia, cũng là người thao túng hết thảy.
Đây là suy đoán mới nhất của Ninh Tiêu, cậu không nói cho bất kỳ ai cả. Dù sao đây cũng là một chuyện khiến cho người ta rất khó để tin tưởng, liên tục hai vụ án xảy ra gần mình lại có cùng một người tham gia vào, mà trong đó cũng có dấu vết để lại từ tiểu thuyết của cậu. Nếu là người bình thường thì sẽ cho đây là mê sảng.
Nhưng mà, Ninh Tiêu đã nhận định đó là sự thật rồi, thậm chí cậu còn tìm được nghi phạm nữa.
Hách Dã, kẻ đã giả thành luật sư tiếp cận cậu, lúc hắn đi đã từng nói ‘chờ mong được gặp lại’. Ninh Tiêu lo lắng, chỉ sợ nó không chỉ có nghĩa là gặp lại mà còn nghĩa là sẽ có nhiều vụ án hơn nữa, nhiều cái chết hơn nữa.
Ninh Tiêu đứng lên đi đến cửa sổ. Mỗi khi cậu cảm thấy rét lạnh, cậu sẽ ngắm nhìn đường phố bên ngoài một lúc, giống như chỉ cần nhìn dòng người rộn ràng, đông đúc trên đường thì trong lòng cũng sẽ trở nên ấm áp hơn một chút. Nhưng mà lần này có một ngoại lệ.
Cậu thấy một bóng người quen thuộc dưới đường, bóng người đó lướt ngang qua nhanh như một ảo giác. Nhưng Ninh Tiêu dám chắc chắn đó không phải là ảo giác, cậu bật người đến gần cửa sổ hòng nhìn kỹ hơn, nhưng mà bóng người nọ đã biến mất ở đầu đường từ lâu.
Ninh Tiêu cầm điện thoại, vội vàng ấn gọi một dãy số. Nghe tiếng ‘tút tút’ chờ một lúc lâu mới được bắt máy, Ninh Tiêu vừa mới định nói thì chợt nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập truyền đến từ đầu bên kia, kèm theo đó còn có tiếng rên rỉ của đàn ông.
“Alo.”
“…” Cậu tạm dừng một lúc lâu thật lâu, mãi cho đến khi người ở đầu bên kia giục.
“Ninh Tiêu, nói đi.” Lúc nói câu này, Từ Thượng Vũ vẫn đang thở dốc.
“Ngại quá, quấy rầy anh, tạm biệt.” Ninh Tiêu nói xong thì định tắt điện thoại.
“Từ từ! Tắt cái gì, chắc chắn là cậu có việc mới liên lạc với tôi.” Đầu bên kia, Từ Thượng Vũ cầm điện thoại, giữ chặt người đang bị mình đè lên, “Nói thẳng đi!”
Giọng nói nghi hoặc mà phức tạp của Ninh Tiêu truyền ra từ loa điện thoại.
“Anh không bận à?”
“Không, bận!” Để ngăn người bên dưới không giãy dụa, Từ Thượng Vũ mạnh tay túm người đàn ông cao lớn phía dưới, đè hắn xuống nền xi măng, gã vẫn còn muốn giãy, Từ Thượng Vũ nhe răng cười một cái, túm cổ tay gã gập ngược ra sau.
“A!!!!!!”
Tiếng hét thê lương vang khắp con phố, khiến lá cây ven đường cũng rung lên. Lúc này, một cô gái chạy hổn hển đuổi đến, vừa thở vừa nói với Từ Thượng Vũ:
“Cảm, cảm ơn anh nhiều, anh cảnh sát.”
Từ Thượng Vũ lắc đầu với cô gái, lưu loát lấy còng tay còng người bên dưới lại. Trong lúc đó, hắn vẫn dùng bả vai kẹp điện thoại vào bên tai, hai tay bận giữ tên trộm rồi.
“Trên đường đi làm bắt gặp một việc tăng thu nhập thôi, tôi giải quyết xong rồi, cậu muốn nói gì?”
“Ò…” Ninh Tiêu theo tiếng động bên kia điện thoại cũng hiểu được nguyên do, cậu bi ai ba giây vì nội dung trong đầu mình, nói: “Vừa rồi trên đường tôi thấy Trương Minh, tôi muốn hỏi anh, các anh thả hắn ra à?”
“Trương Minh?” Từ Thượng Vũ nghe vậy thì nhíu mày, “Hôm nay trong Cục cho người chuyển hắn đến trại giam, sao cậu…” Nói đến đây, hắn hoảng hốt, sắc mặt trở nên bối rối vô cùng, “Cậu chờ một chút, tôi gọi một cuộc điện thoại.”
Hắn lấy một cái điện thoại khác từ trong túi đồng phục, ấn một dãy số trong đó.
“Alo, A Phi, sáng nay ai phụ trách áp giải Trương Minh? Cậu đi hỏi thử xem.”
“Đúng vậy, có chuyện gấp, cậu liên lạc với người phụ trách áp giải đi.”
Tên trộm bị đè thấy Từ Thượng Vũ mỗi tay một cái điện thoại, nghĩ hắn không rảnh để phân tâm nên muốn trốn. Gã lén nhích chân định thừa dịp Từ Thượng Vũ không để ý thì trốn đi.
“Không liên lạc được?” Giọng Từ Thượng Vũ rõ ràng trầm xuống, “Bên trại giam thì sao?”
Chân phải đã nhích được một nửa, sắp sửa trốn được thành công, cô gái đứng cạnh Từ Thượng Vũ phát hiện tên trộm định trốn, che miệng định hô lên.
“A!!!”
Một tiếng ‘rầm’ vang lên, tên trộm còn chưa kịp chạy đã bị đạp một cước nằm bò xuống đất, nửa người dưới kề sát thân thiết với mặt đất khiến gã lăn lộn dưới đất ôm đũng quần. Từ Thượng Vũ dẫm lên lưng gã, cười, ánh mắt lạnh lùng.
“Muốn đi đâu?” Từ Thượng Vũ hơi nhấc chân, cười nói: “Cần tôi tiễn một đoạn không?”
Tên trộm đau tận tâm can, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, cắn răng ấm ức lắc đầu.
Lúc này Từ Thượng Vũ mới thu ánh mắt đang trừng tên trộm, tập trung chờ Lục Phi trả lời. Nhưng mà lúc này Lục Phi đưa đến một tin càng xấu hơn.
Năm mươi giây sau, Ninh Tiêu cũng nghe được tin này từ Từ Thượng Vũ.
Trương Minh bị cướp đi rồi! Đối phương cầm vũ khí làm bị thương ba viên cảnh sát phụ trách áp giải, nghênh ngang dẫn nghi phạm thoát đi. Lần đầu tiên trong lịch sử của thành phố Lê Minh có người cầm súng cướp tội phạm, xảy ra vào giờ cao điểm buổi sáng khi mọi người đều đang đi làm, chỉ trong nửa ngày đã làm cả thành phố phải giật mình.
Mà ba ngày sau, có người phát hiện một cái thi thể nam ở vùng núi hoang ngoại ô, sau khi khám nghiệm phát hiện đúng là tội phạm đã bỏ trốn, Trương Minh, thời gian tử vong là hai tiếng sau khi bị cướp đi.
Vụ án bắt cóc rồi vứt thi thể liên tục được phát trên kênh tin tức của ti vi cả một tuần lễ khiến cho ai cũng biết. Nhưng mà điều người khác không biết là đêm thứ hai sau khi vụ án này xảy ra, tác phẩm trên mạng của Ninh Tiêu nhận được một bình luận mới.
Một bình luận nặc danh đơn giản, chỉ có một câu.
【 Tiệc tối của Nữ hoàng, khai màn. 】