Đừng Nói Yêu Tôi

Chương 50



Bạch Hy kiên nhẫn duy trì việc đeo bám đến tận mấy ngày trước giao thừa, Diệp Ý Tiêu rốt cục bạo phát. Chủ trì tiệc rượu cuối năm của công ty, trên người khó tránh khỏi việc nặng mùi son phấn, vừa về tới nhà, Bạch Hy đã không chút khách khí chặn phía trước, đi vòng quanh Diệp Ý Tiêu hai vòng, sau đó nhíu mày: “Ý Tiêu, làm sao ngươi lại cả người toàn mùi phấn son?”

“Xã giao.” Diệp Ý Tiêu không muốn giải thích, cởi áo khoác treo lên giá, sau đó mệt mỏi ngồi xuống. Bạch Hy rót cho y một chén nước, siết chặt nắm tay: “Ý Tiêu, ngươi có phải chưa thỏa mãn dục vọng, lại ra bên ngoài tìm mấy người… không đứng đắn a?”

Lại nữa rồi, Diệp Ý Tiêu đau đầu vuốt vuốt mi tâm, vô cùng bất đắc dĩ nhìn Bạch Hy: “Tiểu Hy, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Như thế nào giống như biến thành một người hoàn toàn khác? Ta quản cả một công ty lớn như vậy, hiện tại đã cuối năm, yến hội, tiệc rượu cái gì cũng sẽ nhiều hơn. Ngươi lại suy nghĩ lung tung những thứ gì?”

Bạch Hy nghe xong, bất mãn bĩu môi: “Người ta chỉ là lo lắng ngươi hoa tâm, dù sao cũng có tiền án nha.”

“Tiểu Hy, ngươi lo được lo mất, nghi thần nghi quỷ linh tinh khiến ta cảm thấy mệt chết đi! Trước kia ngươi chưa bao giờ như vậy, rốt cuộc là cái gì làm ngươi thay đổi?” Diệp Ý Tiêu duỗi hai tay, đem Bạch Hy ôm đến trên đùi, nhíu mày hỏi.

“Ta không có, ta chỉ là có chút không tin.” Bạch Hy ôm cổ Diệp Ý Tiêu, trong mắt hàm chứa ủy khuất: “Ngươi đã cùng Nghiêm Huyễn Hi giải trừ hôn ước, cái kia, về sau sẽ theo ta kết hôn sao? Khi nào thì đem tài sản ngân hàng chuyển sang tên ta? Chỉ cần ngươi đưa ra những cái này, ta liền có cảm giác an toàn.”

Sắc mặt Diệp Ý Tiêu nháy mắt liền trở nên tái nhợt: “Không có chuyện đó.”

“Ngươi có ý gì?” Bạch Hy nhướng mắt nhìn nam nhân trước mặt, nhẹ nhàng hỏi. Chính là, thân thể lại ức chế không nổi run rẩy. Giờ khắc này rốt cục đã đến. Từ khi cố ý làm ra những hành vi khiến người ta chán ghét, hắn vô cùng mong chờ thời khắc này.

“Ngươi run cái gì?” Diệp Ý Tiêu rất nhanh đã phát hiện Bạch Hy khác thường, một tay bắt được bờ vai của hắn.

“Ngươi không thương ta.” Bạch Hy rũ mi mắt, không nhìn Diệp Ý Tiêu nữa. Kỳ thật, hành động của hắn có rất nhiều sơ hở, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị vạch trần. Thừa dịp Diệp Ý Tiêu còn chưa nhìn ra manh mối, phải lập tức chấm dứt.

Diệp Ý Tiêu lại trầm mặc, một tay chống cằm tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, đôi con ngươi thâm thúy sâu không thấy đáy, thẳng tắp nhìn vào Bạch Hy.

Đột nhiên trầm mặc làm Bạch Hy hơi mất kiên nhẫn, mà đôi mắt lợi hại kia cũng làm đáy lòng hắn có chút lạnh. Vội vàng từ trên người Diệp Ý Tiêu đứng lên, đi vào trong phòng ngủ lấy ra chứng nhận bất động sản của Hy Uyển, Ba~ một tiếng ném tới trên bàn trà: “Ngươi đã chán ghét ta. Tốt lắm, Bạch Hy ta cũng không phải loại không biết nhìn sắc mặt người khác. Cái này trả lại cho ngươi!” Nói xong, cũng không nhìn xem người kia có phản ứng gì, một lần nữa nhanh chân vào phòng ngủ, cầm túi hành lý đã sớm chuẩn bị tốt, đi thẳng ra cửa chính.

Mới chạm vào tay nắm cửa, đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng gió, cánh tay chợt đau xót, quay đầu liền thấy khuôn mặt đen như mực của Diệp Ý Tiêu gần ngay sát, Bạch Hy kinh hãi, vội vàng giãy dụa: “Thả ta ra!”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Diệp Ý Tiêu sẽ không nói gì nghe nấy, đôi mắt sắc bén gắt gao nhìn vào Bạch Hy: “Đi? Không dễ dàng như vậy! Chớ ở trước mặt ta giở mánh khóe.”

“Ta không có! Rõ ràng ngươi nói yêu ta, nhưng cả ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, làm loạn một trận! Cái gì mà tiệc rượu xã giao công ty, tất cả đều là lấy cớ mà thôi! Ngươi chính là không thể một lòng một dạ với người khác, chỉ thích chơi trò giả tình nhân!” Bạch Hy ẩn ẩn phát giác Diệp Ý Tiêu đã biết được gì đó, liền tranh thủ thời gian “Ác nhân cáo trạng trước”.

“Ngươi nói loạn cái gì.” Diệp Ý Tiêu một đường đoạt lấy hành lý trong tay Bạch Hy, sau đó đem người kéo về phòng khách ném tới trên ghế sofa, bản thân thì ngồi vào một bên, ánh mắt lợi hại như điện vẫn khóa chặt trên người Bạch Hy

Không xong, tựa hồ bị nhìn thấu. Bạch Hy có chút không yên liếc nhìn gương mặt trầm tĩnh của Diệp Ý Tiêu, trong lòng mềm nhũn. Nhưng chỉ nháy mắt, khuôn mặt Tô Vân Khởi lại hiện lên trong tâm trí. Bạch Hy xốc lại tâm tình cứng rắn, lạnh lùng nói: “Diệp Ý Tiêu, ta chính là người như vậy, ngươi hẳn là đã sớm hiểu rõ.”

“Ngươi rốt là có chủ ý gì?” Diệp Ý Tiêu hai tay chống xuống thành ghế Bạch hy đang ngồi, từ trên cao nhìn xuống: “Ta biết rõ. Bạch Hy ngươi tuyệt đối không phải loại người cả ngày nghi thần nghi quỷ.”

“Tóm lại, nếu như ngươi thật sự yêu ta, sẽ đem tất cả mọi thứ cho ta, hơn nữa, không bao giờ mang trên người hương vị của kẻ khác! Tan tầm ít đi xã giao, sớm một chút về nhà, đi tham gia các loại tụ hội cũng phải báo trước…” Bạch Hy cố gắng bày ra bộ dạng tiểu bá vương không nói lý lẽ, trong lòng lại vô cùng lo lắng. Diệp Ý Tiêu từng tiếp xúc vô số người, không biết có thể hay không nhìn thấu ý đồ trong đáy lòng hắn.

Diệp Ý Tiêu nhíu mày nhìn Bạch Hy nửa ngày, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn: “Nếu như ta nói không?”

“Ta đây cứ tiếp tục quấy rầy ngươi! Mỗi ngày đều điện thoại tra hỏi, có thời gian liền tới công ty ngươi.” Bạch Hy nói rất nghiêm túc.

Diệp Ý Tiêu nổi giận: “Bạch Hy, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”

“Ta chính là được một tấc lại muốn tiến một thước, như thế nào? Đã yêu ta, chẳng lẽ hy sinh một chút cũng không được sao?” Bạch Hy không ngừng cố gắng.

“Nếu như ngươi không thay đổi, như vậy chúng ta –”

“Hảo, ta đi.” Không đợi Diệp Ý Tiêu nói cho hết lời, Bạch Hy đã cắt ngang. Hơn nữa còn cầm lấy chứng nhận bất động sản trên bàn trà, dùng sức xé thành hai mảnh!

“Diệp Ý Tiêu! Là ngươi nói lời chia tay trước. Từ nay về sau, chúng ta không còn bất cứ liên quan gì!” Bạch Hy đem giấy tờ đã xé ném trên mặt đất, xách hành lý vội vội vàng vàng tông cửa xông ra!

Diệp Ý Tiêu nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, con ngươi đen thẫm ẩn ẩn mang theo quang mang quỷ dị.

Chia tay? Diệp Ý Tiêu y rõ ràng cái gì cũng chưa nói gì a? Dù cho bị Bạch Hy hâm hâm dở dở làm ra hành vi giống như khủng bố tinh thần, khiến cho có chút phiền chán. Chính là, y hoàn toàn không có nghĩ tới hai từ này.

Đợi thanh âm đóng cửa vang lên, Diệp Ý Tiêu lấy ra di động gọi một cú điện thoại: “Cung Huyền Nguyệt, ta cần ngươi hỗ trợ. Đừng dài dòng, thành công liền cho ngươi một căn biệt thự trong Thế Ngoại Đào Viên.”

Bạch Nhiên đến kỳ nghỉ đông, bị ca ca nhà mình đem tới phòng ở khá tiện nghi trong một cư xá gần trường. Mà vị ca phu cậu tự mình nhận thức lại không thấy đâu. Bạch Nhiên cảm thấy kỳ quái, liền hỏi: “Ca, ca phu đâu?”

“Chúng ta chia tay.” Bạch Hy một bên chuẩn bị món ăn một bên trả lời, sắc mặt bình tĩnh.

Bạch Nhiên đang cắn một khối bánh bích quy, nghe được lời hắn nói liền mắc nghẹn, vội vàng chạy đến máy đun nước, rót nước uống. Thật vất vả mới thấy thoải mái, liền trở lại phòng bếp truy hỏi: “Chuyện khi nào? Tại sao phải chia tay?”

“Mấy ngày trước đã chia tay. Nguyên nhân là chúng ta không thích hợp.” Bạch Hy bật bếp ga, đợi chảo nóng mới rót vào dầu đậu phộng, sau đó nói: “Tránh xa một chút a, coi chừng bị dầu văng nổi mụn nước.”

Bạch Nhiên nghe lời, dịch qua chỗ khác, nhìn ca ca nhà mình thuần thục xào món ăn, bĩu môi nói thêm: “Ta nói ca, kỳ thật Ý Tiêu ca rất được. Ngươi một câu không thích hợp đã cùng hắn chia tay, cái này không tốt nha.”

“Không có gì là tốt hay không tốt. Ta cùng hắn đều đã dây dưa 4~5 năm, từ sớm đã nên kết thúc. Huống chi, người ta chính là vạn người mê, vạn người yêu, ta trèo cao không nổi.” Bạch Hy nhìn món ăn trong chảo không sai biệt lắm, liền bỏ thêm chút nước, sau đó đậy nắp.

Trên thực tế, từ sau khi rời khỏi căn hộ kia, Diệp Ý Tiêu cũng chưa từng liên lạc lại với hắn, chắc là đã chấp nhận chia tay. Trong lòng không phải không có mất mát, bất quá, là do bản thân trăm phương ngàn kế muốn Diệp Ý Tiêu nói ra lời chia tay, như vậy thì có tư cách gì để hối hận?

Bạch Nhiên vẻ mặt không đồng ý. Bất quá, lại không nói gì. Vừa đúng lúc điện thoại di động của cậu đổ chuông, vì vậy liền bỏ chạy ra ngoài nghe máy.

Vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Bạch Nhiên nở nụ cười, cầm điện thoại chạy tới bancon: “Ca phu, làm sao ngươi cam lòng cho để cho ca ca ta chạy mất a?”

“Các ngươi hiện tại ở chỗ nào?” Đầu bên kia điện thoại, Diệp Ý Tiêu cũng không trả lời ngay, ngược lại còn hỏi Bạch Nhiên.

“A, là ở một cư xá gần trường học của ta. Xem ra, phòng ở lắp đặt thiết bị còn rất mới. Ca phu, ngươi thật sự cùng ca ca chia tay rồi?” Bạch Nhiên vụng trộm nhìn vào trong phòng, thấy Bạch Hy cũng không chú ý đến mình.

“Làm sao có thể? Ca của ngươi buồn bực, trăm phương ngàn kế muốn ta nói chia tay trước. Nào ngờ, ta cái gì cũng không nói. Hắn liền không đợi nổi, tự mình nói ra. Ta đang điều tra xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Hai ngày này ngươi giúp ta giám sát hắn thật chặt, đừng để hắn bị người khác túm mất, sau này sẽ có phần thưởng thật lớn.” Diệp Ý Tiêu hiểu được, phải thu mua nhân tâm trước.

“Hảo, ca phu ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ giám sát ca ca thật chặt! Có thể hay không tiết lộ trước, phần thưởng là cái gì a?” Bạch Nhiên cười đến rất vui vẻ.

“Ngươi nghĩ muốn cái gì cũng có thể.” Diệp Ý Tiêu nói, còn dặn dò vài câu mới cúp điện thoại.

Mà lúc này, Bạch Hy lại không hề hay biết, đệ đệ bảo bối trong nháy mắt đã đảo ngũ, trở thành gián điệp nằm vùng cho quân địch.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.