<tbody>Buổi sáng, tôi chộp vội một miếng bánh mì và đi về hướng Tây trên Đường 80 trong vòng bốn mươi lăm phút. Đường 80 ở New Jersey là một tuyến đường khá nhàm chán. Một khi bạn qua khỏi Saddle Brook hay cỡ đó, nhà cửa biến sạch và bạn được đối mặt với những hàng cây giống hệt nhau cả hai bên đường. Chỉ những biển báo hiệu giữa các tiểu bang là phá vỡ cái trạng thái đơn điệu nhàm chán đó.
Khi rẽ khỏi Đường 163 ở một thị trấn tên là Gardensville, tôi cho xe chạy chậm lại và nhìn ra đám cỏ cao. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Tôi không bao giờ đến đây – tôi cố tình tránh cái đoạn đường nối giữa hai tiểu bang này trong tám năm qua – nhưng tại đây, chưa đầy một trăm mét cách chỗ xe tôi bây giờ, họ đã tìm thấy thi thể Elizabeth.
Tôi xem hướng đi mà tôi đã in ra tối qua. Văn phòng điều tra những vụ chết bất thường Hạt Sussex có trên trang Mapquest.com, vì vậy từ cách đó trăm mét tôi đã biết đường đến chỗ này thế nào. Văn phòng là một dạng nhà kho có rèm che kín, không bảng hiệu hay chữ viết trên cửa sổ, một khối chữ nhật bằng gạch trơn không khung bảo vệ, nhưng mà này, bạn có cần những thứ như thế ở một nhà chứa xác không? Tôi đến trước tám rưỡi và dịch xe ra sau một chút. Văn phòng vẫn khóa im ỉm. Càng hay.
Một chiếc Seville Cadillac vàng ánh xanh chạy vào ô ghi Timothy Harper, Nhân viên giám định pháp y Hạt. Người đàn ông trong xe dập điếu thuốc lá trước khi bước ra – việc có bao nhiêu nhân viên giám định pháp y hút thuốc chưa bao giờ thôi đeo đẳng tôi. Harper cao bằng tôi, chưa tới 1,8 mét, da màu ô liu và tóc mỏng, màu xám. Ông ta thấy tôi đứng ở cửa và nghiêm mặt lại. Không ai muốn nghe tin tốt lành mà mới đầu buổi sáng đã đến nhà xác.
Ông ta chậm rãi tiến lại phía tôi. “Tôi giúp gì được ông?” ông ta nói.
“Bác sĩ Harper?”
“Phải, tôi đây.”
“Tôi là bác sĩ David Beck.” Bác sĩ. Vậy chúng tôi là đồng nghiệp. “Tôi xin ông một chút thời gian.”
Ông không phản ứng gì khi nghe tên tôi. Ông lấy ra một chìa khóa và mở cửa. “Sao chúng ta không vào văn phòng của tôi nhỉ?”
“Cám ơn ông.”
Tôi theo ông đi dọc hành lang, Harper bật các công tắc đèn. Những bóng đèn huỳnh quanh trên trần nhà miễn cưỡng sáng lên từng cái một. Sàn nhà sột soạt lớp lót sàn. Nơi này trông giống một trung tâm y tế vô danh hơn là nhà của cái chết, nhưng có lẽ đó mới là mục đích của nó. Tiếng bước chân của chúng tôi dội lại, hòa lẫn với tiếng vo vo của bóng đèn như thể đang theo nhịp. Harper nhặt một chồng thư lên và mau chóng phân loại chúng trong lúc chúng tôi bước đi.
Phòng riêng của Harper cũng không có khung chắn bảo vệ. Phòng được trang bị loại bàn kim loại bạn có thể thấy giáo viên dùng tại trường tiểu học. Ghế gỗ được đánh véc-ni hơi quá tay, thiết kế đơn giản. Một vài văn bằng treo trên một bức tường. Ông cũng học y ở Columbia, tôi nhìn thấy, tuy nhiên tốt nghiệp trước tôi khoảng hai mươi năm. Không có ảnh người thân trong gia đình, không cúp đánh golf, không bằng khen trong khung kính, không gì riêng tư. Khách đến văn phòng này không phải để trò chuyện thân mật. Thứ cuối cùng mà họ cần thấy là ảnh thằng cháu nội đang mỉm cười của ai đó.
Harper gập tay lại và đặt trên bàn. “Tôi có thể làm gì cho ông, bác sĩ Beck?”
“Tám năm trước,” tôi bắt đầu, “vợ tôi được đưa đến đây. Cô ấy là nạn nhân của một tên giết người hàng loạt tên là KillRoy.”
Tôi không giỏi mấy ở khoản đọc nét mặt. Giao tiếp bằng mắt chưa bao giờ là sở trường của tôi. Với tôi, ngôn ngữ cơ thể có rất ít ý nghĩa. Nhưng khi nhìn Harper, tôi không thể ngăn mình tự hỏi điều gì khiến một nhân viên giám định pháp y lão luyện, một người luôn ngụ trong thế giới của cái chết, tái nhợt đi như vậy.
“Tôi nhớ,” ông khẽ nói.
“Ông đã khám nghiệm tử thi?”
“Phải. Một phần.”
“Một phần?”
“Phải. Cảnh sát liên bang cũng có tham gia. Chúng tôi hợp tác trong vụ đó, tuy nhiên FBI không có nhân viên điều tra những cái chết bất thường, vì vậy chúng tôi tiến hành trước.”
“Gượm đã,” tôi nói. “Nói cho tôi ông nhìn thấy gì khi họ đưa thi thể vào đây lần đầu tiên.”
Harper nhấp nhổm trên ghế. “Tôi có thể hỏi vì sao ông muốn biết điều đó không?”
“Tôi là một người chồng đang đau đớn.”
“Chuyện đó đã qua tám năm rồi.”
“Tất thảy chúng ta đều đau đớn theo cách riêng của mình, bác sĩ ạ.”
“Phải, tôi biết chắc chắn là vậy, nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Nhưng tôi muốn biết ông muốn gì ở đây.”
Tôi quyết định vào đề trực tiếp. “Ông chụp ảnh tất cả tử thi được đưa vào đây, phải không?”
Ông lưỡng lự. Tôi cảm nhận thấy. Ông thấy tôi nhận ra và hắng giọng. “Phải, hiện tại, chúng tôi dùng kỹ thuật số. Nói cách khác, một máy ảnh số. Nó cho phép chúng tôi lưu giữ ảnh và nhiều hình khác nhau trên máy tính. Chúng tôi thấy nó hữu ích cho cả việc chuẩn đoán và lên danh mục thống kê.”
Tôi gật đầu, không quan tâm. Ông đang huyên thuyên. Khi ông dừng, tôi nói, “Ông có chụp ảnh vợ tôi khi khám nghiệm tử thi không?”
“Đương nhiên là có. Nhưng… ông nói cách đây bao lâu rồi?”
“Tám năm.”
“Khi ấy chúng tôi dùng máy ảnh chụp lấy ngay.”
“Và những tấm ảnh lấy ngay đó giờ phút này đang ở đâu, bác sĩ?”
“Trong hồ sơ.”
Tôi nhìn cái tủ cao đựng hồ sơ đứng trong góc phòng như một anh lính gác.
“Không phải ở đó,” ông nhanh miệng nói thêm. “Vụ vợ ông đã đóng. Kẻ giết cô ấy đã bị bắt và kết án. Hơn nữa cách đây hơn năm năm.”
“Vậy nó ở đâu?”
“Phòng lưu trữ. Ở Layton.”
“Tôi muốn xem những tấm ảnh đó, nếu có thể.”
Ông viết vội thứ gì đó và cúi đầu xuống mảnh giấy. “Tôi sẽ xem kỹ.”
“Bác sĩ?”
Ông ngước lên.
“Ông nói ông nhớ vợ tôi.”
“Phải, ý tôi là, một chút. Chúng tôi không có nhiều vụ án mạng ở đây, đặc biệt là những vụ nghiêm trọng quá mức.”
“Ông có nhớ tình trạng cơ thể cô ấy?”
“Không nhớ lắm. Ý tôi là, không nhớ chi tiết hay bất cứ thứ gì.”
“Ông có nhớ ai đã nhận dạng cô ấy không?”
“Không phải ông ư?”
“Không.”
Harper gãi gãi thái dương. “Cha cô ấy, phải không?”
“Ông có nhớ ông ấy mất bao lâu để nhận dạng được không?”
“Bao lâu ư?”
“Ngay lập tức à? Hay mất một vài phút? Năm phút, mười phút?”
“Tôi thực sự không nói được.”
“Ông không nhớ là ngay lập tức hay không à?”
“Tôi xin lỗi, tôi không nhớ.”
“Ông vừa nói đây là một vụ lớn.”
“Phải.”
“Có lẽ vụ lớn nhất của ông?”
“Chúng tôi có vụ giết người đưa bánh pizza tàn bạo một vài năm trước,” ông ta nói. “Nhưng, đúng vậy, tôi nói đây là một trong những vụ lớn nhất.”
“Vậy mà ông không nhớ cha cô ấy có gặp khó khăn gì khi nhận dạng thi thể không ư?”
Ông không thích thế. “Bác sĩ Beck, với tất cả sự kính trọng, tôi không hiểu ông đang muốn gì.”
“Tôi là một người chồng đang đau đớn. Tôi đang hỏi một vài câu hỏi đơn giản.”
“Giọng điệu của ông,” ông ta nói. “Nó có vẻ hung hăng.”
“Có một lý do nào cho chuyện đó không?”
“Nghĩa là thế quái nào?”
“Làm thế nào ông biết cô ấy là nạn nhân của KillRoy?”
“Tôi không biết.”
“Vậy làm thế nào mà FBI lại có liên đới?”
“Có những dấu vết nhận dạng…”
“Ý ông là cô ấy bị đánh dấu bằng chữ cái K?”
“Phải.”
Hiện giờ tôi đang trên đà lăn, và thấy nó đúng một cách kỳ quặc. “Vậy là cảnh sát đưa cô ấy vào đây. Ông bắt đầu khám nghiệm cô ấy. Ông phát hiện thấy chữ cái K…”
“Không, họ đến đây ngay lập tức. Ý tôi là cảnh sát liên bang ấy.”
“Trước khi thi thể được đưa vào đây?”
Ông ngước lên, hoặc đang nhớ lại hoặc đang phịa ra. “Hoặc sau đó ngay lập tức. Tôi không nhớ.”
“Làm thế nào họ biết về thi thể nhanh đến vậy?”
“Tôi không biết.”
“Ông không có chút ý tưởng nào ư?”
Harper khoanh tay trước ngực. “Tôi phỏng đoán rằng một trong những nhân viên tại hiện trường vụ án đã phát hiện thấy chữ đóng dấu và gọi FBI. Nhưng đó chỉ là một ước đoán hơi có chút cơ sở thôi.”
Máy nhắn tin trên hông tôi lại rung lên. Tôi mở ra xem. Phòng khám có một ca cấp cứu.
“Tôi rất lấy làm tiếc cho mất mát của ông,” ông nói bằng một giọng đầy kinh nghiệm. “Tôi hiểu nỗi đau ông phải trải qua, nhưng hôm nay lịch làm việc của tôi rất bận. Có lẽ ông có thể hẹn vào ngày khác…”
“Ông phải mất bao lâu để lấy được hồ sơ của vợ tôi?” tôi hỏi.
“Tôi thậm chí không chắc mình có thể làm vậy được. Ý tôi là, tôi sẽ phải kiểm tra…”
“Quyền tự do được biết thông tin.”
“Xin thứ lỗi, ông nói gì cơ?”
“Tôi đã tra cứu về nó sáng nay. Vụ vợ tôi hiện giờ đã đúng. Tôi có quyền xem hồ sơ của cô ấy.”
Harper phải biết điều đó – tôi không phải là người đầu tiên yêu cầu xem hồ sơ khám nghiệm tử thi – và ông ta bắt đầu gật đầu nhiệt tình hơn. “Tuy nhiên, vẫn có một vài việc ông phải thực hiện theo đúng quy tắc, điền một số giấy tờ.”
“Ông đang muốn trì hoãn?” tôi nói.
“Thứ lỗi cho tôi, sao kia?”
“Vợ tôi là nạn nhân của một tội ác khủng khiếp.”
“Tôi hiểu điều đó.”
“Và tôi có quyền xem hồ sơ của vợ tôi. Nếu ông dính mũi vào chuyện này, tôi sẽ tự hỏi tại sao. Tôi chưa bao giờ nói chuyện với báo chí về vợ tôi hay kẻ giết cô ấy. Bây giờ tôi sẽ rất vui mừng làm việc này. Và tất cả chúng tôi sẽ tự hỏi tại sao một nhân viên giám định pháp y địa phương lại làm khó tôi quá mức với một yêu cầu đơn giản đến như vây.”
“Nghe như một lời đe dọa, bác sĩ Beck.”
Tôi đứng dậy. “Tôi sẽ quay lại đây sáng mai,” tôi nói. “Xin vui lòng chuẩn bị sẵn hồ sơ của vợ tôi.”
Tôi đang hành động. Cảm giác thích thú khủng khiếp.</tbody>