Cô gật đầu: “Đúng vậy, trong lòng tôi cậu không như những người bình thường khác.”
Lâm Thư Du cảm nhận được hơi thở của cậu ngưng lại trong một khoảnh khắc, ánh sáng trong mắt tựa như ban ngày, tràn ngập tia chờ mong.
Cô cười tít mắt: “Vì cậu là top 2 của lớp mà.”
Lâm Vũ Hàng: “……”
Nhìn bóng dáng cậu ta phủi tay áo tức giận rời đi cô liền biết lần này cậu ta thực sự nổi giận.
Cô lôi Lâm Vũ Hàng đến một quán ăn của đôi vợ chồng già kinh doanh được mười mấy năm.
Bà chủ nhìn thấy cô thì cười haha: “Thư Du đến rồi à. Ơ, còn dẫn bạn trai đến nữa à, thằng bé trông đẹp trai đấy.”
Cô cứ nghĩ rằng Lâm Vũ Hàng sẽ phủ nhận, không ngờ ngay cả một tiếng cũng không hề thốt ra.
Lâm Thư Du liên tục xua tay: “Bạn cùng lớp thôi ạ, bác đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm.”
Lâm Vũ Hàng ở bên cạnh lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Cô lại nói sai gì à?
Thấy cậu muốn ngồi xuống, cô liền nói đợi chút, sau đó rút khăn giấy ra giúp cậu lau băng ghế, sau đó này ra tư thế mời ngồi.
Cậu hơi nhướng mày: “Cậu làm gì đấy?”
“Không phải cậu mắc bệnh sạch sẽ à, để tôi chiếu cố cậu.”
Cậu ta khinh bỉ liếc cô: “Cậu mới mắc bệnh sạch sẽ”
Đại ca, nếu tôi mắc bệnh sạch sẽ thì còn muốn đi thu phế liệu sao?
“Bà chủ, cho chúng cháu hai bát Ma lạt thang, phải tê cay nóng hổi mới được.”
“Rồi rồi.”
Sau khi ma lạt thang được bưng lên, cô bắt đầu hì hục ăn, ăn đến mức trán toát mồ hôi.
Lâm Vũ Hàng ở bên cạnh lại thong thả ung dung như đang ăn cơm Tây, còn có thời gian chỉ bảo cô: “Ăn chậm thôi, cũng không có ai giành với cậu.”
“Ngon quá.” Cô ngẩng đầu lên rưng rưng nước mắt.
Một phần vì cay, một phần vì xúc động.
Cô rất lâu rồi chưa ăn ma lạt thang, chắc cũng phải hơn nửa năm rồi.
Kể từ khi mẹ cô tham gia tiệc trà xã giao của các phu nhân nhà giàu hay gì đấy trở về, bà đã đem giò heo, chân giò to và thịt bò vừa hầm chín vứt hết đi.
Nên mới nói, về sau trong nhà chỉ ăn những bữa ăn với đồ ăn nhẹ tinh chế và dinh dưỡng.
Cô và bố đã ăn cái gọi là “món ăn dinh dưỡng” đấy nửa năm, mỗi tối đều đói đến mức cào tường.
Vào một buổi tối nọ, cô và bố không hẹn mà gặp, âm thầm lặng lẽ xuống bếp ăn mì gói.
Lúc bắt gặp nhau, hai người đều đói đến mức hai mắt đều thâm xanh, nhìn nhau không nói nên lời,
chỉ có ngàn dòng nước mắt chảy xuống.
Nhưng vẫn có điểm tốt, từ khi cai được những thực phẩm có hàm lượng protein và piu-rin cao kia, bệnh cao huyết áp, tăng đường huyết với mỡ máu cao của bố cô đã chuyển biến tốt hơn.
Bụng bia cũng gầy đi không ít.
Cả người cô cũng mảnh khảnh đi rất nhiều.
Đúng rồi, cô còn nhớ khoảng thời gian đó bản thân đã lâu không ăn bánh bao thịt, vì thế lúc đó đặc biệt thèm.
Về sau, lúc tập thể dục buổi sáng Lâm Thư Du bị tụt huyết áp, trước mắt liền tối đen, Lâm Vũ Hàng đã đỡ lấy cô.
Đợi đến khi những ngôi sao nhỏ trước mắt dần biến mất, cô liền đối diện với ánh mắt lo lắng của cậu ta.
Cậu ta thấp giọng hỏi cô: “Sao vậy, có cần tôi đưa cậu đến phòng y tế không?” Giọng điệu và thái độ này, thật sự là cái tên luôn đối đầu với cô trên giảng đường sao?
Cô yếu ớt suy nhược nói: “Không cần đến phòng y tế đâu,……tôi muốn ăn bánh bao thịt, cái loại vừa to vừa nhiều dầu.”
Hôm đó, cô một lúc liền ngoạm hết 5 cái bánh thịt to đùng.
Ăn đến nỗi Lâm Vũ Hàng phải ngăn lại: “Đừng có mà ăn nữa, còn ăn nữa bụng cậu nổ tung đấy.”
Cô nước mắt lưng tròng nhìn cậu ta, ngọng nghịu nói: “Cảm ơn cậu, tôi thật sự rất lâu rồi chưa ăn thịt.”
Lâm Thư Du nhớ lúc ấy sau khi cô nói xong câu này, ánh mắt Lâm Vũ Hàng nhìn cô là thương hại pha lẫn đồng tình.
Giống hệt như bây giờ.
Đúng đúng đúng, chính là cái loại ánh mắt của cha Thánh như đang muốn phổ độ chúng sinh vậy.
“Cậu nhìn tôi như vậy làm gì, mặt tôi có cái gì à?” Bàn tay đầy dầu mỡ của Lâm Thư Du sờ lên mặt.
Lâm Vũ Hàng mím môi, tay rút tờ khăn giấy ra giúp cô lau sạch vết dầu mỡ trên mặt.
Lâm Thư Du ngây ra.
“Có thể cho hỏi chút được không, cậu đang làm cái gì vậy?”
Cậu ta không trả lời: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi và cậu cùng nhau đi thu gom phế liệu.” Ánh sáng trong mắt tựa như sắc xuân bên ngoài cửa sổ, dập dờn những gợn sóng lăn tăn.
Lâm Thư Du: “…..”
Cậu ta lại bổ sung thêm một câu, “Dù sao cũng rảnh rỗi, coi như là trải nghiệm cuộc sống đi.”
Cô muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Cậu ta nhìn cô: “Có gì muốn nói cứ nói thẳng.”
Cô ho nhẹ một tiếng, “Vậy tôi nói thẳng nhé, nếu cậu muốn cùng tôi đi thu gom phế liệu, vậy tiền kiếm được tính thế nào, 50-50 sao?”
50-50 thì cô thật sự rất đau đó.
Ánh mắt Lâm Vũ Hàng vốn chứa đựng sự mong chờ liền trở nên âm u, cậu căm giận nói, “Cậu là cái đồ gỗ mục không thể đẽo*.”
*Trích từ câu nói của Khổng Tử trong “Luận ngữ” nghĩa là những người không có tài thì không thể làm nên thành công. Ở đây có thể hiểu na9 đang mắng nu9 vì EQ thấp, không hiểu ý của na9 =))).
Còn về câu nói gốc của Khổng Tử mọi người nếu muốn hiểu rõ có thể đọc ở cuối chương.
Cô thì làm sao chứ.
Ăn xong Ma lạt thang, cô chuẩn bị đi trả tiền thì Lâm Vũ Hàng đã nhanh hơn một bước thanh toán hết.
Lúc cô đang vô cùng kinh ngạc thì cậu giải thích: “Ngày mai tôi phải đi theo cậu, bữa này tất nhiên là tôi trả.”
Được thôi, cậu nói gì thì là cái đấy.
Lâm Vũ Hàng nói, “Không còn sớm nữa, để tôi đưa cậu về.”
Cô xua tay, “Vậy không cần đâu, một lúc nữa bố tôi đến đón rồi.”
Lâm Vũ Hàng mím môi, “Vậy tôi cùng cậu chờ ông ấy, một đứa con gái như cậu ở chỗ này không an toàn.”
Cô sáp lại gần nhìn cậu ta: “Này, Lâm Vũ Hàng, lúc trước tôi không hề biết cậu lại thân sĩ vậy đấy, xem ra không nên đánh giá qua vẻ bề ngoài.”
Bởi vì khoảng cách rất gần, cô có thể thấy rõ lông tơ trên mặt cậu.
Giỏi lắm, da tên nhóc này còn đẹp hơn da của không ít nữ sinh bây giờ, ngay đến lỗ chân lông với mụn đầu đen cũng không có.
Đã thế đôi tai giống như được nhuộm một màu hồng phấn, làm cô muốn sờ thử vào chúng.
Nhưng cô nhịn được.
Cậu ta tránh khỏi ánh mắt của cô, giọng điệu có hơi không ổn định, “Cậu đang khen tôi hay đang mắng tôi?”
Cô vỗ bả vai cậu, “Đồng chí à, tôi tất nhiên là đang khen cậu rồi.”
Cô đang ngẫm nghĩ hôm nay bố cô định lái con ô tô thể thao mới mua đến hay lái xe thương vụ đến. Kết quả, ông lái con xe điện đến.
Còn mang theo mũ bảo hiểm pikachu.
Cô không nhịn được cho bố một like.
Cái gì gọi là tuổi già nhưng tâm hồn không già, chắc là nói cái này.
Bố cô lái xe “lộc cộc” đến trước mặt cô, ông tháo mũ bảo hiểm xuống cười thật thà phúc hậu: “Con gái, bố đến rồi đây, chắc chờ sốt ruột lắm hả.”
Nói xong rồi nhìn sang bên cạnh: “Cậu nhóc này là bạn con đúng không, có cần bác chở đi một đoạn không?”
Cô híp mắt nhìn cái xe điện.
Quá tải rồi.
Cũng may Lâm Vũ Hàng cũng tự biết mình mà xua tay: “Không cần đâu ạ, bác, Lâm Thư Du, tạm biệt.”
Cô ngồi lên xe điện, hỏi bố “Sao nay tự nhiên bố lái xe điện đến thế?”
“Ha, xe này là của chú Trần, bố lâu rồi không lái, lái thử thì nghiện luôn, con gái cứ yêm tâm, xe nhà mình gần đây thôi, bố đây sao nỡ để con bị đông cóng bên ngoài được.”
“Không đâu bố, con cực kỳ thích kiểu “mui trần” này, hay mình đi lượn một vòng quanh sông đi bố.”
Bố cô phấn khởi: “OK?”
“OK!”