A Tễ mơ màng bò dậy từ dưới đất, xoa mông bị té đau rồi mờ mịt hỏi: “Sao ta lại rớt xuống vậy?”
Bùi Thanh Ngọc xấu hổ muốn chết, “Ngươi! Ngươi mới……”
Y thật sự không nói nên lời, chỉ có thể buồn bực hỏi: “Ngươi mơ thấy gì vậy?!”
“Mơ?” A Tễ nghĩ ngợi, “Hình như ta mơ thấy bánh bao, bánh bao nóng hổi, còn mềm nữa.”
Bùi Thanh Ngọc: “……”
Bùi Thanh Ngọc hậm hực trùm kín chăn, quay lưng về phía hắn nói: “Trong bếp còn màn thầu đấy, đói thì ăn đi.”
A Tễ: “Ta không đói.”
Bùi Thanh Ngọc: Không đói mà sao ngươi mơ thấy bánh bao hả?!
Ván giường sau lưng đột nhiên chùng xuống, A Tễ co ro nằm cạnh y, tội nghiệp nói: “A Thanh, lạnh quá.”
Bùi Thanh Ngọc im lặng một lát rồi chia chăn cho hắn.
“Đừng lộn xộn,“ y ấp úng nói, “Ngủ đi.”
A Tễ gật đầu, một lát sau lại hỏi: “A Thanh, ta ôm ngươi được không?”
Bùi Thanh Ngọc: “Không được.”
A Tễ: “Nhưng người ngươi ấm lắm……”
Bùi Thanh Ngọc phũ phàng nói: “Lạnh thì đắp thêm chăn đi.”
A Tễ tủi thân nắm chăn — Sao tự nhiên A Thanh dữ quá vậy?
Hôm sau ăn điểm tâm, Trình Hồi thắc mắc: “Đêm qua có động đất à?”
A Tễ mờ mịt: “Động đất?” Động đất là cái gì?
“Đúng vậy,“ Trình Hồi nói sinh động như thật, “Ta ngủ đến nửa đêm thì nghe “rầm” một tiếng làm ta giật nảy mình, chẳng biết có phải động đất không nữa?”
Bùi Thanh Ngọc: “……” Không phải, tại ta đạp chủ tử ngươi xuống giường đó.
Nhưng A Tễ vô tri lắc đầu nói: “Không nghe thấy.”
Trình Hồi hoài nghi chính mình: “Chẳng lẽ ta nằm mơ sao?”
A Tễ còn nhớ tối qua trước khi ngủ Bùi Thanh Ngọc nói hôm nay muốn đi dạo một lát, hắn hỏi: “A Thanh, chúng ta đi đâu đây?”
Bùi Thanh Ngọc đã ở nhà nhiều ngày, học đường cũng không đi. Thấy nắng đẹp nên muốn ra ngoài cho tỉnh táo, ngày mai trở lại học đường.
“Vậy tới sông phía Đông bắt cá đi.”
“Được,“ A Tễ vui vẻ nói, “Ta bắt cá cho A Thanh ăn!”
Nghe chữ “bắt”, Bùi Thanh Ngọc lập tức nhớ lại chuyện đêm qua, mất tự nhiên nói, “Không cần đâu…… Ngươi bắt cho Trình huynh ăn đi.”
A Tễ quay đầu nhìn Trình Hồi.
Trình Hồi cười ngây ngô, “Chủ tử, cảm……”
A Tễ: “Không cho hắn ăn.”
Nụ cười của Trình Hồi cứng đờ, “Không sao…… Ta đói chết cũng được.”
Ăn điểm tâm xong, trước khi ra cửa Trình Hồi muốn gửi thư cho Cận Mộ nên bảo A Tễ và Bùi Thanh Ngọc đi trước. Hôm qua hắn phát giác có người theo dõi, thế là cử ám vệ đi điều tra, giờ chỉ còn hắn canh chừng ở đây.
Hắn nghĩ con sông kia cách chỗ này không xa, viết thư xong hắn sẽ tới ngay nên cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Ngày xuân ấm áp, én lượn cỏ mọc, bờ sông xanh biếc phản chiếu xuống mặt nước, nhìn không thấy sâu cạn.
A Tễ hào hứng chạy đến bờ sông, nhưng vừa thấy nước đột nhiên dừng lại.
“Sao thế?” Bùi Thanh Ngọc thấy hắn bất động thì thắc mắc, “Chẳng phải ngươi muốn bắt cá à?”
A Tễ nhìn chằm chằm nước sông lắc đầu, lùi lại hai bước nói: “Lạnh.”
Giờ đã là cuối xuân, tuy chưa vào hè nhưng cũng không đến mức lạnh lắm.
“Đâu có lạnh,“ Bùi Thanh Ngọc giữ chặt hắn nói, “Chỉ hơi mát thôi.”
A Tễ vẫn lắc đầu, “Không muốn, lạnh.”
Bùi Thanh Ngọc thấy thế cũng không ép, “Vậy ngươi ở đây đợi ta đi.”
“Đừng,“ A Tễ nắm tay y không buông, “A Thanh đừng đi, lạnh lắm.”
Bùi Thanh Ngọc: “Không sao đâu……”
Y còn chưa dứt lời thì mấy tên bịt mặt đột nhiên nhảy ra.
Bùi Thanh Ngọc mờ mịt quay đầu nhìn A Tễ, “Tìm ngươi à?”
A Tễ cũng mờ mịt, “Không biết nữa.”
Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, đám người bỗng nhiên xông tới.
A Tễ ôm Bùi Thanh Ngọc chạy.
“Có chuyện gì vậy?” Bùi Thanh Ngọc nhìn mũi kiếm lạnh lẽo kia, sắc mặt trắng bệch, “Bọn chúng muốn giết ngươi sao?”
Bản năng A Tễ phát giác được nguy hiểm, trường kiếm xé gió lao đến chém đứt bụi cỏ.
Họ bị chặn đường, bao vây bên bờ sông.
A Tễ đặt Bùi Thanh Ngọc xuống rồi che chở y sau lưng. Cũng như khinh công của hắn, mặc dù hắn chẳng nhớ được gì nhưng vẫn nhanh nhẹn tránh được lưỡi kiếm xé gió rồi xoay người tấn công từ phía sau, khống chế đối thủ trong nháy mắt.
Nhưng hắn không muốn đánh nhau mà chỉ muốn che chở Bùi Thanh Ngọc. Một khi phân tâm sẽ có sơ hở. Hắn vừa quay đầu nhìn Bùi Thanh Ngọc thì bị đối thủ bay lên đạp mạnh vào ngực.
“Ùm” một tiếng, hắn lập tức rơi xuống sông.
Nước sông đột nhiên tràn vào miệng làm hắn ngạt thở. Dường như hắn nghe thấy tiếng sáo, lại bị sặc nước, đầu càng nặng hơn.
Rõ ràng đang là cuối xuân nhưng tay chân hắn lại lạnh cóng như giữa băng thiên tuyết địa. Cái lạnh thấu xương hệt như kim đâm vào tim, lạnh đến nỗi răng hắn va nhau lập cập.
Thoáng chốc hắn nghe thấy có người đang cười, cười lên điên cuồng.
Người kia nói: “Các ngươi xem hắn kìa, bay nhảy như con chó chết vậy ha ha ha ha……”
“Chết chưa? Không chết thì nhúc nhích thử xem?”
“Không bay nhảy lại càng giống chó chết hơn ha ha ha……”
Tiếng cười càng lúc càng lớn, xuyên qua gió lạnh thấu xương như nước tháng Chạp rót vào đầu hắn, từng tiếng từng tiếng, cuồn cuộn dâng trào, tiếng người hỗn loạn……
“Chẳng phải chỉ là một tỳ nữ đê tiện, thừa dịp Vương gia uống say bò lên giường thôi sao……”
“Đồ ti tiện!”
“Tam công tử? Ngươi mà cũng xứng à!”
“Ngươi chạy tiếp đi, chẳng phải chạy nhanh lắm sao?”
“Chắc bơi cũng nhanh nhỉ? Nước mát không ha ha ha……”
“Đồ chó!”
“Tiêu Kính Hàn, ngươi thật to gan!”
“A Tễ!”
Trong cơn hỗn loạn bỗng có người ôm lấy hắn, hơi ấm xuyên qua lồng ngực truyền vào tim, hắn đột ngột ngoi lên khỏi mặt nước.
“A Tễ,“ Bùi Thanh Ngọc dìu hắn, vội vàng hỏi, “Ngươi không sao chứ?”
Tiếng đao kiếm leng keng trên bờ, Trình Hồi và mấy ám vệ chạy tới đánh nhau kịch liệt với mấy tên bịt mặt kia.
Tiêu Kính Hàn nhìn Bùi Thanh Ngọc trước mắt, nhìn mái tóc ướt sũng của y, nhìn nước chảy xuống cằm y……
Hơi ấm từ chỗ da thịt chạm nhau từ từ lan rộng.
“A Tễ?” Bùi Thanh Ngọc xoa khuôn mặt trắng bệch của hắn, “Sao thế? Sợ à…… Ưm!”
Vòng eo bị siết chặt, người trên thân giữ gáy y rồi đột ngột hôn y.