Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Chương 12: Lưu Cảm



Chiếc Cayenne băng băng trên đường cao tốc, Lộ Cẩn nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt liếc về phía gương mặt tuấn tú đang chuyên chú lái xe, khóe miệng anh nở nụ cười nhàn nhạt, tâm tình tựa như rất vui vẻ.

Tới tận bây giờ, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh giữ trên môi nụ cười thật lâu như thế này.

Khi anh cười lên, đẹp đẽ vô cùng, khiến cô lâm vào trầm mê.

Hàng lông mày thường xuyên nhíu lại giờ cũng giãn ra, vô cùng nhu hoà, đôi mắt sâu thẳm kia cũng mang theo nét cười, cả người như đắm mình dưới ánh mặt trời, mãi dịu dàng như vậy, làm người ta khó có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của anh khi bình thường luôn chỉ là biểu cảm lãnh đạm không cảm xúc.

Lộ Cẩn chớp chớp mắt, cô không nên, cũng không thể si mê anh thêm lần nào nữa.

Cất đi tâm tư bề bộn trong lòng, do dự hồi lâu mới mở miệng hỏi anh: “Hôm qua anh đưa tôi về à?”

Mộ Trạch nhìn con đường phía trước, đáp: “Cứ coi là vậy đi.”

Cứ coi là vậy đi là thế quái nào?

Rốt cuộc là phải hay không phải?

Đúng lúc dừng xe đợi đèn đỏ, Mộ Trạch chăm chú nhìn cô: “Bộ dạng uống rượu rồi say khướt của em thật sự rất kinh khủng, khó có thể tưởng tượng được rằng em nói mình có đến năm người yêu cũ đấy.”

Lộ Cẩn ngẩn người, dáng vẻ khi say của cô rất khủng khiếp?

Làm sao lại khủng khiếp cơ chứ?

Đèn chuyển xanh, Mộ Trạch dời tầm mắt tập trung lái xe.

Lộ Cẩn mở điện thoại nhìn thời gian, cô lầm bầm: “Nói năm người thì chính là năm người, vẫn tốt hơn nhiều so với Mộ tổng đến tình yêu đầu tiên cũng chưa có.”

“Phải không?” Mộ Trạch cười khẽ: “Bạn trai đầu tiên của em làm nghề gì?”

Lộ Cẩn bịa đặt: “À, làm luật sư.”

Mộ Trạch phối hợp cùng cô, hỏi: “Tên là gì? Không chừng sau này có thể nhờ anh ta giúp đỡ công việc.”

Tên là gì?

Ách… Cô thế mà không hề nghĩ tới tên.

Tên là gì mới được đây?

Bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói của phát thanh viên trên đài: “Virus cúm trong thời gian gần đây tràn lan…”

Cô bật thốt lên: “Lưu Cảm, đúng, gọi là Lưu Cảm.” (lưu cảm là cảm cúm)

Hai tay cầm lái của Mộ Trạch chút nữa là trượt ra khỏi tay lái, mới vừa rồi radio phát đến khúc đó anh cũng nghe qua.

Anh nhịn cười gật đầu một cái: “Tên này, ừ, tương đối đặc biệt.”

Lộ Cẩn: “…”

Đi ra khỏi đường cao tốc, Mộ Trạch dừng xe ở ven đường.

Lộ Cẩn bực bội: “Sao anh lại đỗ xe ở chỗ này? Tôi sắp muộn giờ làm rồi.”

Mộ Trạch vừa tháo dây an toàn vừa nói: “Anh sẽ lập tức trở lại, không làm trễ nải công việc của em.”

Ngay sau đó là một tiếng “Ầm” vang lên, cửa xe đã được đóng lại.

Lộ Cẩn lại mở điện thoại nhìn giờ, tám giờ mười lăm phút, cứ nghĩ rằng anh đưa cô đi làm sẽ không muộn đâu, nhưng giờ nhìn lại…

Có tiếng mở cửa xe, Lộ Cẩn theo bản năng nhìn sang, một thân hình cao lớn khôi ngô khom người ngồi vào ghế lái, anh đi đâu thế? Lại đi nhanh như vậy.

Nhận thấy cô nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, Mộ Trạch giơ túi bánh bao và sữa bò đưa cho Lộ Cẩn.

Lộ Cẩn khẽ run, vừa rồi anh đi mua bữa sáng cho cô?

Lúc này cô mới nhận ra xe được đỗ cạnh một cửa hàng bán đồ ăn sáng.

Thấy cô ngẩn ngơ, Mộ Trạch cầm bánh bao và sữa đặt vào tay cô: “Không ăn sáng sẽ trở nên ngốc nghếch.”

Bánh bao cùng sữa bò vẫn nóng hổi, vừa mới cầm, hai bàn tay đã trở nên ấm áp.

Anh chỉ mua bữa sáng cho cô. Vậy của anh đâu?

Muốn cất tiếng hỏi anh, chỉ là không cách nào mở miệng được.

-Cảm ơn anh đã chở tôi đi làm, cũng cảm ơn vì bữa sáng này.

Mộ Trạch cong môi, nhìn cô qua gương chiếu hậu, hỏi: “Không cảm ơn anh vì tối qua đã chiếu cố cho người phụ nữ nát rượu sao?”

Đó là phụ nữ bị say rượu.

Cô hy vọng rằng người phụ nữ ấy không phải là mình.

Cô khi say rượu, ngày hôm sau tỉnh dậy đối với sự việc đã qua không có chút ấn tượng nào, khó tưởng tượng ra cảnh cô của khi ấy kinh khủng đến nhường nào mới để cho Mộ Trạch chế giễu sao cô có thể nói mình có đến tận năm người yêu cũ.

Khuôn mặt Lộ Cẩn hơi nóng lên, mất tự nhiên nói: “Cảm ơn.”

-Thế thì tối nay mời anh ăn cơm đi.

-Được.

Mộ Trạch chỉ tay vào đồng hồ: “Em sắp muộn rồi đấy.”

“A” Một tiếng run sợ vang lên, Lộ Cẩn co căng chạy thục mạng vào công ty.

Ánh mắt Mộ Trạch dừng tại dáng người đang hớt hải chạy kia, nụ cười trên khóe môi chỉ có cong lên chứ không hề tắt đi.

Cùng là một địa chỉ, cũng đều là việc chở cô đi làm, cũng chăm chú dõi theo bóng lưng cô, vậy mà ngày hôm qua với ngày hôm nay đã là hai tâm trạng hoàn toàn khác nhau.

Vừa đi vào bộ phận thiết kế, đồng nghiệp đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, còn mang theo một nụ cười không rõ ý vị.

Chẳng lẽ, sau khi cô uống say còn làm ra chuyện gì vượt ngoài tầm kiểm soát sao?

Cô dè dặt ngồi vào chỗ của mình, nhỏ giọng hỏi Tiểu Huyên ở bên cạnh: “Tiểu Huyên, tối hôm qua tôi…”

“Tối hôm qua cô uống say, Triệu tổng đưa cô về.” Tiểu Huyên chớp mắt nhìn cô: “Có phải anh ấy chiếu cố cho cô cả một đêm không?”

Lộ Cẩn ngạc nhiên: “Triệu tổng chở tôi về sao?”

-Đúng vậy, chúng ta sau đó có đi tăng hai, Triệu tổng lo lắng cho cô nên đã đưa cô về trước mà.

Triệu tổng chở cô về, vậy sao Mộ Trạch lại chăm sóc kẻ say rượu là cô được?

Tiểu Huyên nhìn sang phòng Triệu tổng một chút: “Cô nói xem, sao Triệu tổng vẫn còn chưa đi làm? Anh ấy bình thường chưa bao giờ đi muộn cả.”

Cô huých huých vào Lộ Cẩn đang đơ người: “Chắc chắn là vì cả đêm qua chăm sóc cô nên ngủ không ngon rồi.”

Đúng lúc nhìn thấy Triệu Húc đi qua, giọng cô ấy nhỏ như kiến: “Nhìn đúng là ngủ không ngon thật.”

Lộ Cẩn nhìn theo ánh mắt Tiểu Huyên, gương mặt Triệu Húc tràn đầy mỏi mệt, cằm lún phún râu, hai mắt đen lại, tất cả đều cho thấy rằng đây là hậu quả của việc mất ngủ.

Triệu tổng làm sao thế?

Anh không phải là một người không chú trọng đến hình tượng của mình.

Đợi đến lúc Triệu Húc đi vào phòng làm việc, Lộ Cẩn nhẹ giọng hỏi Tiểu Huyên: “Triệu tổng sao thế?”

-Đấy là câu hỏi tôi muốn hỏi cô đấy.

Có liên quan tới cô à?

Cả một buổi sáng bận rộn chuẩn bị trang phục cho 《Ám Quang》 mà đầu óc Lộ Cẩn quay cuồng, đến giờ ăn trưa, cô lên sân thượng hóng gió để não bộ được thanh tỉnh.

Đứng ở nơi cao, tấm mắt cũng xa vời, những tòa nhà chọc trời dày đặc nối tiếp nhau, những con đường tấp nập người qua lại, những quán ăn đông như kiến, từng tốp từng tốp người nối tiếp nhau, mọi thứ đều rơi vào tầm mắt.

Lộ Cẩn liếc mắt liền nhìn thấy tiệm ăn buổi sáng mà Mộ Trạch vào mua cho cô.

Cửa hàng có bánh bao ăn rất ngon, mềm xốp trong miệng, cắn một miếng mà nhân bánh ngập tràn trong miệng, cảm nhận được mùi thịt đong đầy khoang miệng. Sữa bò lại mang hương vị ngọt ngào ấm áp, chảy vào tận tâm can.

Rất lâu rồi chưa được ăn một bữa sáng mỹ vị như thế này.

Lộ Cẩn phát hiện, chỉ cần cô có một khoảng không tĩnh lặng, lập tức trong tâm trí đều mang hình ảnh nụ cười của Mộ Trạch.

Anh của bây giờ tựa như thích cười hơn khi trước rất nhiều.

Nhớ tới lời anh nói vào buổi sáng, Lộ Cẩn không kìm chế được mà tập trung suy nghĩ, cô còn thiếu anh một bữa cơm.

Ăn cái gì mới được đây?

Lộ Cẩn nhìn đồng hồ, nhẩm tính, đến lúc đó nghĩ sau.

Vừa quay người lại, là Triệu tổng?

Anh ở đây từ lúc nào? Cô hoàn toàn không phát hiện ra.

-Triệu tổng.

Thu vào đáy mắt khuôn mặt kinh ngạc của cô, Triệu Húc mất tự nhiên nghiêng mặt đi nơi khác, ánh mắt tùy ý rơi vào một góc nào đó: “Nơi này là địa điểm tốt nhất để tỉnh táo đầu óc.”

Lộ Cẩn nhìn lên vòm trời, thoải mái cười một tiếng: “Đúng thế, mỗi khi phiền muội hay không có linh cảm để thiết kế thì tôi sẽ lên đây hóng gió một chút, cảm giác tâm trạng tốt hơn rất nhiều.”

Triệu Húc xoay đầu lại nhìn lén một bên mặt của cô, vẫn xinh đẹp như thế, đẹp đến nỗi khiến người ta phải đắm say.

Trong nháy mắt, anh dời ánh mắt, khổ sở cười một tiếng trong âm thầm.

-Triệu tổng, anh có sao không? Gần đây anh có chuyện phiền lòng à? Tôi không ngại ở chỗ này sẻ chia cùng anh đâu!

Ngày hôm qua anh nhìn vẫn ổn mà.

Một lần nữa nhìn về phía Lộ Cẩn, ánh mắt anh đã không còn mang theo tình cảm khác thường nữa: “Hôm nay tôi nhìn tệ hại lắm hả?”

Lộ Cẩn thành thật trả lời: “Ách… Có chút.”

Triệu Húc mỉm cười, than thở một tiếng: “Aizz! Xem ra không nên lười dù chỉ một ngày, bây giờ hình tượng đã hoàn toàn hủy hoại rồi!”

Lộ Cẩn bị anh chọc cười, che miệng cười trộm: “Không có chuyện gì đâu. Một người đàn ông mang theo nỗi buồn thẳm sâu trong mình chính là mị lực lớn nhất.”

“Cộc cộc.”

-Mời vào.

Mộ Thanh Phong một tay dắt con trai nhỏ một tay cầm hộp cơm bước vào phòng tổng giám đốc.

“Anh!” Tô Mạc Thần vừa nhìn thấy Mộ Trạch liền gọi tên anh vô cùng thân thiết.

Mộ Trạch cau mày, tại sao nhóc con lại chạy tới đây làm gì?

Hẳn là không tới đây một mình đi.

Đúng như dự đoán, vừa ngẩng mặt lên anh đã nhìn thấy một gương mặt có chút bi thương.

Trong nháy mắt, anh cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

Mộ Thanh Phong đặt hộp cơm lên bàn làm việc của anh: “Dì cố tình nấu những món mà con thích, để cho bố mang tới đây. Ngày thường nếu có thời gian thì sắp xếp về nhà ăn cơm với gia đình một bữa.”

Tô Mạc Thần chớp chớp đôi mắt trong veo như nước: “Đúng thế, anh ơi, từ sau khi anh về nước cũng chưa về nhà ăn cơm bao giờ.”

Mộ Trạch không lên tiếng, tựa như không nghe thấy bọn họ nói gì.

Mộ Thanh Phong lặng lẽ thở dài, từ đầu đến cuối, ông chưa bao khiến người con trai này có cảm tình với mình, từ khi Duẫn Tố còn sống đã như vậy, sau khi Duẫn Tố mất đi thì oán hận với ông càng sâu hơn. Nếu không thì ngay sau ngày Duẫn Tố mất sao Mộ Trạch có thể một thân một mình đi tha hương xứ người, không chấp nhận bất kỳ một khoản trợ cấp nào từ ông, thậm chí còn cắt đứt liên lạc với ông. Cho tới khi Mộ Trạch đáp ứng với ông, đồng ý trở về tiếp quản Đông Lăng khiến ông hoàn toàn khiếp sợ.

Ông tự trách mình, cũng bởi vì ông thiếu nợ con quá nhiều.

Ngày hôm nay con trai trở lại, ông muốn bù đắp cho con mình nhưng bây giờ không còn gì để bù đắp nữa – con trai ông không cần ông chu cấp bất cứ thứ gì.

Do dự một lúc, cuối cùng Mộ Thanh Phong cũng mở miệng: “Mộ Trạch à, việc Tô Bân bị cách chức có phải là quá nghiêm trọng rồi không?”

Tô Bân là em trai của Tô Cần – vợ hiện tại của Mộ Thanh Phong, là giám độc tài chính ở Đông Lăng, ngày hôm qua trong hội nghị, bởi vì một số vấn đề liên quan đến tài chính của công ty vài tháng gần đây nên Tô Bân đã bị cách chức.

Khóe miệng Mộ Trạch nhếch lên đầy giễu cợt: “Đây mới là mục đích thực sự của bố khi tới đây?”

Mộ Thanh Phong không giải thích một lời nào, ở trong lòng người con trai này, ông đã sớm trở thành một kẻ ác ma không buông tha bất cứ người nào.

-Mấy năm nay Tô Bân làm việc trong công ty đều vô cùng siêng năng chăm chỉ, thi thoảng chắc chắn sẽ phạm phải một sai lầm nhỏ nhoi, nhưng không đến mức bị cách chức như thế này đâu.

Mộ Trạch tỏ vẻ không quan tâm: “Không cách chức cũng được, vậy để cho cảnh sát họ xử lý. Tham ô số tiền lớn như vậy nhiều nhất cũng chỉ ngồi tù vài năm thôi.”

Mộ Thanh Phong giật mình: “Tham ô?!”

Lá gan Tô Bân nhỏ như vậy, sao có thể làm ra sự tình này?

Mộ Trạch cười nhạo một tiếng: “Bố không cảm thấy lãi thu về của công ty trong những năm gần đây đều vô cùng ít ỏi à?

Thật sự là như vậy, mấy năm nay mọi chuyện trong công ty đều đâu vào đấy, lại có khuynh hướng phát triển lên cao, trong lĩnh vực điện ảnh và phim truyền hình đều chiếm ngôi đầu bảng, đôi khi thỉnh thoảng sẽ có những lúc không xoay đủ vốn, lợi nhuận hằng năm giảm đi đáng kể, trước đây ông mắt nhắm mắt mở không hề nghĩ tới phương diện này, ai biết được rằng Tô Bân sẽ làm ra cái chuyện tham ô như thế, lại còn tham ô số tiền vượt qua cả sức tưởng tượng của mọi người. Bị cách chức đã là hình phạt nhẹ nhất rồi.

Ánh mắt Mộ Thanh Phong lộ ra sự cảm kích: “Mộ Trạch, cảm ơn con.”

“Tôi chỉ không muốn công ty xuất hiện tai tiếng thôi.” Anh ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh Phong, đôi mắt kia không mang chút tình cảm nào: “Không hài lòng với cách làm việc của tôi thì tôi có thể rút lui, nhường lại vị trí tổng giám đốc này.”

Mộ Thanh Phong rất hiểu tính cách của anh, muốn anh tiếp quản Đông Lăng nhưng ông sẽ không được phép can thiệp vào chuyện của công ty, nếu không mọi chuyện sẽ y như lời anh nói, anh ngay lập tức rời khỏi vị trí này. Nếu như lần này nhân viên phải nhận hình phạt không phải Tô Bân thì chắc chắn ông cũng chẳng để tâm mà hỏi han làm gì, ông tin tưởng rằng, đem Đông Lăng giao cho Mộ Trạch thì công ty chỉ có ngày một tốt lên.

Mộ Thanh Phong nhìn thẳng anh: “Người chèo lái Đông Lăng chỉ có thể là con.”

Mộ Trạch nhếch mắt, đứng dậy cầm áo vest treo trên ghế: “Tôi còn có việc, hai người cứ tự nhiên.”

Nhìn về phía hộp giữ nhiệt đặt ở trên bàn, anh nói thêm một câu: “Hộp này hay là cầm về đi, tôi không ăn.”

“Anh ơi, ăn ngon lắm, bố con em cố ý mang tới cho anh đó.” Tô Mạc Thần vội vàng nói, Mộ Trạch bịt tai không nghe, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc.

Tô Mạc Thần nhìn về Mộ Thanh Phong, khuôn mặt non nớt ngây thơ: “Bố ơi, tại sao anh lại không thích mẹ ạ?”

Mộ Thanh Phong ngồi xổm người xuống, xoa đầu nhỏ của con trai: “Không phải là anh không thích mẹ, chẳng qua là tâm trạng anh đang không tốt mà thôi.”

-Anh và chị mà ở với nhau thì chắc chắn tâm trạng anh sẽ tốt thôi!

“Hả?” Mộ Thanh Phong cười hiền hậu: “Là người chị gái kia?”

Tô Mạc Thần nghiêng đầu, ánh mắt trong thoáng chốc đã thay đổi: “Chính là người chị đẹp đó đó bố, anh có cả ảnh của chị ấy nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.