Editor + Beta: Basic Needs
Cho dù Thẩm Ngư và Trì Triệt đã kết hôn được hai năm nhưng Khúc Dạng vẫn còn canh cánh trong lòng việc cô tùy tiện đồng ý lời cầu hôn của Trì Triệt.
Ngày đó Khúc Dạng hẹn Thẩm Ngư đi ra ngoài ăn cơm nhân tiện theo lệ phàn nàn chú nhỏ của mình. Trên bàn cơm, trong lúc vô ý thấy chiếc nhẫn trên tay Thẩm Ngư thì cô nàng ngẩn người.
“Cầu hôn thành công rồi sao?” Cô nàng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngư rồi kéo tay cô cẩn thận đánh giá.
Thẩm Ngư nhìn theo tầm mắt của Khúc Dạng nhìn đến chiếc nhẫn trên tay mình thì cười trả lời: “Ừ.”
Khúc Dạng cầm tay cô lật tới lật lui xem xét; “Tuy rằng tao không chuyên về trang sức nhưng viên kim cương này cũng quá nhỏ đi? Anh ấy đâu thể nào ăn hiếp mày bởi vì không có mẹ đâu.”
“Tao cũng không rành lắm nhưng tao cảm thấy nó rất đẹp.”
Khúc Dạng cũng nghĩ như vậy. Người trước mặt mình không phải là người chú ý đến mấy cái như vậy.
“Ai cầu hôn trước? Ở chỗ nào cầu hôn? Có lãng mạng không? Mày có khóc không?” Khúc Dạng lúc này như biến thành cuốn sách “một trăm ngàn câu hỏi tại sao”. Sau khi đặt ra một loạt câu hỏi thì cô nàng dừng ăn, nhiệt tình chờ đợi Thẩm Ngư chia sẻ khoảnh khắc quan trọng của cô.
Thẩm Ngư suy nghĩ: “Trên giường, tao trước, không khóc.”
Khúc Dạng: “???”
Thẩm Ngư: “?” Cô học theo Khúc Dạng mắt to trừng mắt nhỏ.
“Mày thật là giỏi đó Thẩm Ngư! Ở trên giường, vì sao hai người lại không cầu hôn lúc đang ân ái luôn đi!” Khúc Dạng thở hổn hển.
Thẩm Ngư liếc nhẹ cô nàng một cái, “Làm sao mày biết tụi tao không có.”
Khúc Dạng: “????? Tao không đồng ý vói cuộc hôn nhân này!”
“Tụi tao đã đăng ký kết hôn rồi.”
“???????”
“Mới làm hôm qua xong.” Thẩm Ngư mân mê miệng mình, cô hơi ngại ngùng rồi cười phá lên, “Nhân tiện hôm nay muốn thông báo cho mày luôn.”
“………”
————
Cho dù đã qua hai năm nhưng Khúc Dạng vẫn có thể nhớ đến ngày đó bị Thẩm Ngư nói đến mức muốn hộc máu.
“Mày nói xem, bình thường mày chẳng làm cho tao lo lắng vậy mà ngày đó xém nữa làm cho tao tức chết.” Cô nàng duỗi ngón tay ra và chọc mạnh vào vai cô.
Thẩm Ngư ăn miếng khoai môn cuối cùng trong chén trước mặt, cô thở dài nói: “Tao phát hiện từ khi tao kết hôn thì mày suốt ngày giống như người lớn trong nhà tao. Có phải mày bị Đường Xuyên áp bức quá lâu nên muốn làm dì nhỏ của tao hay gì?”
Khúc Dạng sau khi nghe xong thì khóc huhu: “Mày không chỉ có mắng tao mà còn nói tao là dì nhỏ của mày! Mày hết thương tao rồi huhuhu.”
Thẩm Ngư đã ở chung với Khúc Dạng vài thập kỷ nên đã sớm biết trong hồ lô cô nàng bán cái gì, những lúc như vầy chỉ cần làm lơ là được.
“Nhưng mà xem ra anh ta chăm sóc mày tốt lắm nên tao cũng yên tâm.”
“Có phải do tao tăng cân không?” Thẩm Ngư lơ đễnh đi qua các dãy giá sách, đi thẳng đến khu văn học Nga.
“Mày không phát hiện ra sao?” Khúc Dạng đi theo sau, “Trước kia vào mùa đông là cơ thể mày yếu đến độ phát sốt thế nhưng hai năm nay đâu có.”
Thẩm Ngư dừng lại với cuốn sách trên tay, cô ngẫm lại thì hình như đúng như vậy.
Ở nhà luôn có sẵn gừng đường nâu, anh nhớ đến kỳ kinh nguyệt của cô nên những ngày sắp có dâu rụng thì anh luôn dậy sớm nấu cơm cho cô; anh thường đưa cô đi ăn lẩu thịt cừu và thịt cừu; còn buổi sáng nếu như không tập thể dục ở trên giường thì sẽ đi ra công viên chạy bộ chưa kể đến việc đi tập thể dục và bơi lội cùng nhau.
Chữ cái ở trước mặt dường như dần dần trở thành bộ dáng của anh, Thẩm Ngư cong khóe miệng, “Xem ra thật sự là như vậy.”
…………..
Buổi tối Trì Triệt trở về nhà, anh vừa hỏi tình hình hai người đi chơi hôm nay vừa tháo cà vạt, anh cởi áo khoác, ôm người đang cuộn tròn trong góc sô pha vào lòng rồi hôn lên.
Thẩm Ngư nói cho anh nghe hết thảy sự vui mừng của Khúc Dạng. Cô cười nói: “Có lẽ là bởi vì sợ ba đối xử với anh quá tốt nên cảm thấy chính mình nhất định đỏ mặt tức giận mới được.”
Trì Triệt thường nghe mọi người kêu bố mẹ vợ là “ba mẹ cô ấy” còn gọi ba mẹ mình là “ba mẹ anh”. Rõ ràng là người một nhà vậy mà vẫn phân biệt rõ ràng giữa bố mẹ anh và bố mẹ em.
Tuy rằng không thể nói là không thích, nhưng anh cảm thấy không tốt, anh không muốn cô phân biệt rõ ràng, ba cô là ba của anh, vậy nên ba mẹ anh cũng là ba mẹ cô.
Trì Triệt cười, anh khá tự giác, “Nếu không phải ngày đó anh nhất định muốn trở về khách sạn, có lẽ ba ba sẽ không cho anh sắc mặt tốt như vậy.”
Nhớ tới cái gì, anh nói nhẹ nhàng: “Đột nhiên nhớ tới một chuyện, trước kia em còn muốn giới thiệu Khúc Dạng cho anh.”
“Có sao?” Thẩm Ngư sửng sốt.
“Có chứ sao.” Anh nhìn thẳng vào cô.
Kí ức về cuộc quen biết ngắn ngủi ba năm trước từ từ trở lại trong tâm trí cô, “… Không có, em khẳng định đó.”
Trì Triệt không nói chuyện mà cứ nhướng mày nhìn cô làm cho Thẩm Ngư có chút ngượng ngùng, bởi vì mặc dù thực sự không nói ra nhưng giống như cô chột dạ khi bị anh nhìn thấu.
“Thật sự không có, em nói dối anh làm gì chứ.” Cô khẽ dựa vào lồng ngực anh, vòng tay qua eo, di chuyển tự nhiên dưới lớp áo chạm vào vòng eo săn chắc của anh.
Trì Triệt rốt cuộc cũng khuất phục trước hành động của cô, anh nhanh chóng đè cô lên ghế sô pha để vận động một phen.
Sau khi kết thúc, anh ôm cô nghỉ ngơi trên sô pha. Anh sờ soạng cổ tay cô, nhớ tới câu hỏi vừa rồi, lại tò mò hỏi: “Khi đó em nghĩ về anh như thế nào?”
Thẩm Ngư không nhịn được mà chọc anh: “Sao anh giống như học sinh cấp ba vậy?”
“Em đang chê anh già sao? Anh vùi vào cổ cô, giống như việc kết hôn ngoài việc chỉ mang lại cho anh cảm giác cơ bản an toàn nhưng còn có sự sợ hãi không thể giải thích.
“Anh chỉ hơn em năm tuổi. Làm sao em lại chê anh già chứ.”
“Vậy em nói cho anh biết, lúc đó em có cảm giác gì về anh?”
Người đàn ông này thỉnh thoảng có những hành động như vầy thật khiến cô không thể chống đỡ được. Cô ngoan ngoãn nhận tội rồi trả lời: “Xuất sắc, ưu tú, lịch sự lại biết kiềm chế.”
“Còn gì nữa không?”
Thẩm Ngư nói thêm một ít nhưng anh hôm hay đặc biệt bám riết lấy không chịu buông tha. Vào lúc anh lại hỏi “Còn gì nữa không?” thì cô im lặng không nói nữa.
Trì Triệt phát hiện cô không nói chuyện nữa, phát hiện mình được một tấc lại tiến một thước nên lo rằng cô sẽ không vui, anh nhanh chóng giải thích: “Xin lỗi em mà, anh chỉ là…”
Người trong lòng xoay người, dùng nụ hôn chặn lại câu giải thích của anh.
“Em yêu anh, đây là cảm giác em có từ lúc gặp anh đến bây giờ và tới tương lai. A thousand kisses from you is never too much, a million days in your arms is never too much. There is not a minute, hour, day or night that I don’t love you.”
Trì Triệt than nhẹ: “…Em ngày càng có thể nói những điều khiến anh hạnh phúc. “
Thẩm Ngư cau mày, không đồng ý với cách nói của anh: “Những gì em nói là sự thật.”
“So sánh với anh, với tư cách là luật sư, anh lại yếu hơn em một chút.” Anh ôm cô vào lòng: “Tuy nhiên, có lẽ thứ này lại có thể làm cho em vui vẻ.”
Anh trượt vào người cô một cách dễ dàng, ấn hông cô rồi tiến từ dưới lên.
Thẩm Ngư cắn một cái trên ngực của anh, “Em rõ ràng rất nghiêm túc…”
Trì Triệt khẽ cười một tiếng, anh vươn tay cầm bàn tay đang đeo nhẫn của cô rồi giữ đầu cô, đầu lưỡi liếm lên môi cô, “Ông trời làm chứng, anh cũng rất nghiêm túc yêu em.”
– Toàn văn hoàn-