Đúng Lúc Gặp Được Em

Chương 2: Sự khó chịu khó hiểu



Khi Mạc Lâm trở về nhà, bảo vệ tiểu khu đã đứng chờ cô từ bao giờ, nhìn đống thùng các-tông trước cửa, khó xử nói với cô: “Thưa cô, theo quy định quản lý tài sản của tiểu khu chúng ta, không thể để đồ bừa bãi ở hành lang.”

Là đồ dùng lặt vặt của Khương Viễn Mộ.

Đã một tuần trước hạn ly hôn Khương Viễn Mộ không trở về nhà, sợ rằng đến ngày hoàn tất thủ tục ly hôn Khương Viễn Mộ khó có thể thuận lợi chuyển đi, chính vì vậy, trong một tuần này, Mạc Lâm có lòng tốt dành thời gian giúp anh thu dọn và phân loại đồ đạc xếp vào các thùng các-tông, còn cẩn thận ghi chú rõ ràng trên nắp thùng.

Kể cả khi cuộc hôn nhân 5 năm sắp kết thúc, vẫn tận lực không muốn gây thêm phiền toái cho đối phương.

Mạc Lâm vốn cho rằng chuyện mình làm sẽ khiến việc ly hôn diễn ra nhanh chóng hơn. Không ngờ lại gây phiền toái cho ban quản lý tiểu khu.

“Xin lỗi.” Mạc Lâm áy náy nói với bảo vệ, sau đó liếc qua điện thoại di động, bây giờ là 8 giờ 30 phút tối, theo như tác phong của Khương Viễn Mộ, hôm nay nhận được đơn ly hôn, buổi tối nhất định sẽ phái người tới lấy đồ, “Chậm nhất nửa tiếng nữa, nếu như chồng cũ của tôi không phái người quay về lấy đồ, tôi sẽ đem chúng vào phòng ngay.”

Bảo vệ lập tức sửng sốt, mí mắt giật giật nhìn Mạc Lâm, hiển nhiên là bị hai cụm từ “chồng cũ” và “phái người tới” làm cho choáng váng.

Tiểu khu của bọn họ mặc dù ở trung tâm thành phố, nhưng cũng không thể coi là quá cao cấp, toàn bộ đều là những tòa cao ốc, căn hộ cũng không lớn, là kiểu truyền thống hai phòng ngủ một phòng khách, chỉ phục vụ cuộc sống gia đình tối giản. Mà chủ nhân căn hộ số 1503 này cũng xem như nổi danh trong tiểu khu của bọn họ.

Dù sao ở cái khu này, mỗi ngày đều dùng xe Aston cái gì đó Martin* đi làm, cũng chỉ có người trong căn hộ kia mà thôi. Lão Hồ bảo vệ tuy không nhớ rõ tên đầy đủ của loại xe đó, nhưng cũng biết giá của nó là giá trên trời!

(*Aston Martin, dòng xe đắt đỏ bậc nhất của Anh quốc, giá dao động từ 300.000 đến 4 triệu USD, chưa kể các phiên bản giới hạn, tự đổi sang tiền Việt để thấy giá trị của ẻm nhá:v)

Suy đoán liên quan đến chủ nhà số 1503 này cũng có rất nhiều, có người nói bọn họ căn bản chỉ là kẻ sĩ diện hão, toàn bộ tiền đều đổ hết vào nhà cửa xe cộ rồi. Lại có người nói, nữ chủ nhân của căn hộ này, thực ra là bị bao nuôi! Còn có người nói, cứ coi như bọn họ có rất nhiều tiền nhưng nhất định không hạnh phúc, nam chủ nhân nọ thường xuyên không về nhà…

“Vậy cũng tốt…” Lão Hồ xoay người rời đi. Trong lòng ông khẽ thở dài, bởi vậy mới nói, giàu có chẳng phải vẫn ly dị sao, cuộc sống xem ra cũng không sung sướng hơn ông. Nhìn cái sự hận thù kia mà xem, toàn bộ đồ đạc đều bị ném ra cửa, khẳng định là đã chán ghét đối phương đến nỗi không muốn nhìn mặt nhau!

Mạc Lâm chờ bảo vệ rời khỏi mới bình tĩnh mở cửa vào nhà, ngồi xuống ghế salon.

Bỏ đồ của Khương Viễn Mộ đi rồi, căn phòng đột nhiên trở nên rộng lớn, nhưng lại có chút trống trải.

Mạc Lâm ngồi im một hồi, đột nhiên phát giác căn phòng hơi yên tĩnh thái quá. Cô muốn mở TV, nhưng lâu rồi không xem TV, thành ra cô phải vất vả tìm điều khiển từ xa khắp nơi. Cuối cùng, Mạc Lâm tìm thấy điều khiển từ xa trong một ngăn kéo đã một thời gian dài không được kéo ra. Khoảnh khắc cầm chiếc điều khiển lên, Mạc Lâm chợt phát hiện, hình như rất lâu rồi mình chưa có tâm trạng như bây giờ.

Cảm thấy yên tĩnh, cảm thấy nhàm chán, cảm thấy… thiếu vắng một âm thanh bên tai.

Mỗi ngày trước khi kết hôn, cô hầu như đều mở TV trước khi đi ngủ…

Sau đó Khương Viễn Mộ buổi tối phải làm việc, nhà bọn họ lại không có thư phòng, hai phòng ngủ mỗi người cũng đã đóng chiếm một phòng rồi.

Khương Viễn Mộ hết lần này tới lần khác luôn là một người cố chấp với việc phân chia không gian, phòng ngủ chính là phòng ngủ, anh sẽ không làm việc bên trong, làm việc chính là làm việc, anh sẽ không vừa làm việc vừa ăn uống.

Cho nên sau khi kết hôn, sau bữa ăn, Khương Viễn Mộ sẽ tự mình thu dọn cái bàn lớn ở phòng khách rồi bắt đầu làm việc – không gian hạn hẹp, bàn ăn cũng là bàn làm việc, đây là sự thỏa hiệp cuối cùng của Khương Viễn Mộ.

Mà Mạc Lâm nếu lúc này xem TV đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến hắn. Thế nên, Mạc Lâm đã hình thành thói quen khi Khương Viễn Mộ làm việc, cô sẽ ngồi bên bàn trà nhỏ của mình đọc sách hoặc hoàn thiện bản thiết kế.

Dùng lương tâm mà nói, Mạc Lâm tự thấy mình cũng không phải kiểu người siêng năng, trong cốt tủy của cô có hai chữ “lười biếng” ngự trị, nếu có thể nghỉ ngơi 1 phút, cô tuyệt đối sẽ không đứng lên ở giây thứ 59.

Nhưng mấy năm nay, dưới sự đốc thúc của Khương Viễn Mộ, Mạc Lâm cảm thấy mình mỗi ngày đều hoàn thành gấp rưỡi khối lượng công việc.

Mạc Lâm không nhớ đã từng đọc ở đâu câu nói, một cuộc hôn nhân ưu tú sẽ khiến bạn trưởng thành hơn.

Từ góc độ này mà nhìn nhận, cuộc hôn nhân của Mạc Lâm và Khương Viễn Mộ, thực sự rất rất ưu tú. Giống như kỳ thi tuyển sinh đại học hàng năm, mỗi đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, có thể học đều tuyệt đối không đặt sách xuống, có thể cố gắng đều tuyệt đối không nằm xuống ngủ.

Nhưng kể cả có như vậy, người bạn cùng phòng ưu tú, người chồng, người chỉ đường mẫu mực, người không biết mệt mỏi tiến về phía trước, cỗ máy học tập không ngừng, Khương — thức đêm cũng không rụng tóc — Viễn Mộ, vẫn từng nói với cô:

“Thật ra với khả năng của cô, cô vẫn có thể làm tốt hơn.”

Không, cô cảm thấy cô không thể.

Hiện tại đã rất tốt rồi, cô chỉ muốn nghỉ ngơi.

Mà mỗi khi cô cự tuyệt lời đề nghị giúp cô hoàn thiện bản thân của Khương Viễn Mộ, Khương Viễn Mộ cũng không cưỡng ép, chỉ gật đầu nói: “Cô quả thực đã rất giỏi rồi.”

Mạc Lâm nghĩ đến những chuyện này, khóe miệng bỗng lộ ra ý cười châm biếm, cô theo bản năng nhìn về phía bàn ăn.

Trống rỗng, trên bàn chỉ có cốc sữa bò cô uống buổi sáng vẫn chưa kịp rửa.

Chỉ là một bàn ăn.

Mạc Lâm quay đầu tiếp tục xem TV, TV đang phát một tiết mục tống nghệ. Bên trong là tiếng cười nói, tiếng mắng mỏ tức giận, ồn ào vô cùng, người xem bị chọc ha hả cười to. Nhưng khóe miệng Mạc Lâm lại không hề có lấy chút độ cong. Trong lòng cô chỉ nghĩ, đơn ly hôn… nếu anh ký rồi, thì nên đưa lại cho cô chứ nhỉ.

Cùng lúc ấy, bên kia thành phố, trong phòng làm việc trống vắng, một người đàn ông vẻ ngoài điềm tĩnh đang chậm rãi lật bản hợp đồng anh ta đã ký năm năm trước.

Càng lật càng nóng nảy.

Khương Viễn Mộ đã rất lâu rồi không cẩn trọng đọc một bản hợp đồng như vậy, giở qua giở lại, từng ly từng tí, ngay cả tiêu đề ký hiệu cũng xem qua, sau đó anh phát hiện…

Rất tốt, hợp đồng làm rất nghiêm chỉnh.

“Mình” của năm năm trước, đến một đường lui cũng không để lại cho “mình” của năm năm sau!

Không hổ là mình mà!

Khương Viễn Mộ ném hợp đồng lên bàn, giấy trắng mực đen điểm chỉ đỏ khiến đầu óc anh ong ong, anh khẽ xoa mi tâm.

Từng rất nhiều lúc, Khương Viễn Mộ cảm thấy hiệp nghị trước khi cưới này của bọn họ chính là bản hợp đồng suôn sẻ nhất, an tâm nhất, hoàn mỹ nhất mà anh đã ký trong suốt nhiều năm qua. Mạch lạc rõ ràng, chi tiết đầy đủ, quyền và trách nhiệm xác thực…

Nhưng… Hết lần này tới lần khác, lại quên viết, điều, khoản, gia, hạn!

Đầu Khương Viễn Mộ lại càng đau hơn.

Không có biện pháp cứu vãn, nhưng thực sự, anh không muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này.

Tại sao?

Khương Viễn Mộ cũng không biết tại sao, thay đổi tình trạng hôn nhân đối với anh mà nói, trước mắt tuy không gây ảnh hưởng xấu nhưng cũng không có lợi.

Không có lợi thì tại sao phải làm?

Bởi vì hợp đồng viết như vậy sao?

Hợp đồng đều do người ký, trở về thương lượng với Mạc Lâm bổ sung hợp đồng là được, bất kể thế nào, trước hết cứ thêm điều khoản gia hạn cái đã.

Khương Viễn Mộ quyết định xong liền mặc áo khoác, cầm theo văn kiện và điện thoại di động, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.

Vừa đi vừa chuẩn bị lời thoại, Khương Viễn Mộ đã hoàn tất kịch bản của mình, bằng sự hợp tác bao lâu nay giữa anh và Mạc Lâm, anh tự tin rằng Mạc Lâm không có lý do để từ chối lời đề nghị của anh.

Nhưng anh vừa lái xe về dưới tiểu khu lại phát hiện chỗ đậu xe của mình đã bị người khác chiếm mất?

Vừa hay lại là một chiếc xe bọ rùa* màu xanh lá?

(*xe bọ rùa: xe Beetle, vì hình dáng tương đồng nên hay được gọi là xe bọ rùa)

Giống như đang ám chỉ điều gì đó*…

(*màu xanh lá đại diện cho việc bị cắm sừng)

Khương Viễn Mộ nhướng mày, anh cảm thấy giống như bất ngờ bị một cây côn vụt vào người, vô hình chung có hơi khó chịu.

Cùng quản lý tiểu khu trao đổi một hồi, cũng liên lạc với chủ xe bên kia, đối phương vội vã đi xuống, Khương Viễn Mộ nhìn thấy chủ xe là nữ, phiền não trong lòng mới vơi bớt, tạm tha thứ cho cái màu sơn xanh của chiếc xe Beetle kia.

Không ngờ trước khi đánh xe ra, cô gái kia còn rất lễ độ xin lỗi anh: “Xin lỗi anh, mấy ngày trước tôi đỗ xe một lúc liền đi, nhưng mãi không thấy ai nói gì, tôi còn tưởng chủ nhân chỗ đỗ xe này không còn ở đây nữa…”

Tâm tình Khương Viễn Mộ lại dậy sóng.

Cái gì gọi là “cho rằng không còn ở đây nữa”?

Mới ra ngoài chưa đến một tuần mà đã tưởng anh chết rồi sao?

Anh không nói gì, lẳng lặng đỗ xe vào vị trí của mình.

Khương Viễn Mộ đứng trong thang máy, nhìn con số 15 hiển thị trên bảng điều khiển, trong lòng thầm nghĩ, căn nhà này, bất tri bất giác cũng đã ở được 5 năm.

Nhà là Mạc Lâm mua, ngay từ khi bọn họ mới đi xem mắt, cô đã sở hữu căn nhà này hai năm rồi, bằng chính bản lĩnh của mình, cô đã trả hết tiền cọc và tiền nhà. Việc tu sửa nội thất bên trong cũng do một tay cô hoàn thiện.

Khương Viễn Mộ trước kia không có nhà riêng, sau khi “bỏ nhà ra đi”, anh vẫn luôn ở khách sạn.

Đối với anh mà nói, người độc thân, kỳ thực cũng không cần đến nhà. Khách sạn đã đủ để thỏa mãn tất thảy nhu cầu sinh hoạt cá nhân của anh rồi. Thậm chí so với nhà còn tốt hơn. Khách sạn năm sao có đầu bếp năm sao, có phòng thể dục, có phục vụ tận phòng, nếu muốn hoàn thiện hệ thống tiện ích này tại nhà riêng, chưa chắc đã phải chi tiêu ít hơn so với ở khách sạn.

Nhưng sau khi kết hôn, Khương Viễn Mộ cảm thấy, mình cần một ngôi nhà thực sự.

Vì vậy anh quyết định mua một căn, cách chỗ Mạc Lâm cũng không xa, nhưng đẳng cấp giữa hai tiểu khu lại chênh lệch rất lớn, bên kia chính là khu đô thị sang trọng bậc nhất, bất kể là bản thân căn hộ hay cơ sở hạ tầng, không gian sống xanh, mọi mặt đều mạnh hơn tiểu khu này đáng kể.

Kết hôn xong anh liền mua nhà, năm thứ nhất chờ bàn giao, năm thứ hai chờ sửa sang, năm thứ ba chờ mùi sơn bay bớt, năm thứ tư… anh cũng chẳng còn ý định chuyển đến đó nữa.

Dọn nhà thật phiền phức. Mạc Lâm đã nói như vậy.

Sau đó căn nhà kia vẫn luôn bỏ trống, đến tận bây giờ anh cũng chưa từng ghé mắt nhìn qua.

Anh một mực ở lại nhà Mạc Lâm, mỗi tháng đều trả tiền thuê phòng.

Dù sao cũng là nhà của Mạc Lâm, theo hợp đồng hôn nhân, không được tự tiện chiếm dụng tài sản. Vậy nên, tiền thuê phòng, tiền điện nước và sinh hoạt phí, mỗi tháng hai người đều chia đôi.

Không chậm trễ không khất nợ, dứt khoát, minh bạch.

“Đinh”, cửa thang máy mở ra.

Khương Viễn Mộ chỉnh lại cà-vạt, cầm tập hồ sơ, điềm tĩnh lạnh lùng bước ra.

Sau đó…

Anh nhìn thấy đống thùng các-tông giữa hành lang.

Trên mỗi thùng đều có chữ viết phân loại rõ ràng —— quần áo, giày, đồ ngủ, đồ dùng văn phòng…

Sắp xếp thỏa đáng, không chút trì hoãn, rất rõ ràng.

Khương Viễn Mộ thấy vậy liền như bị đóng băng trước cửa.

Đầu anh lại bắt đầu đau.

Chữ “phúc” biểu trưng cho mùa xuân dán trên cửa giống như biến thành một chữ “cút” to tướng.

Anh đến trước cửa, đứng bên cạnh mấy thùng các-tông. Bên trong cánh cửa truyền tới tiếng chương trình tống nghệ trên TV, đủ loại tạp âm hi hi ha ha ồn ào không ngớt. Đây là âm thanh anh rất hiếm khi nghe thấy vào thời điểm này mỗi ngày.

Hóa ra Mạc Lâm cũng thích xem tống nghệ?

Khương Viễn Mộ đột nhiên ý thức được, những năm qua, anh luôn cho rằng mình rất nghiêm túc và công bằng, nhưng kỳ thực, anh đã vô tình nhiều lần làm phiền cuộc sống của Mạc Lâm?

Cho nên… Mạc Lâm thực sự muốn ly hôn với anh? Vì muốn trở lại cuộc sống vốn dĩ của cô ấy?

Khương Viễn Mộ trầm tư giây lát, một lần nữa ngoảnh mặt liếc nhìn mấy thùng giấy bên cạnh.

Anh xoay người, quay trở về thang máy, gọi điện thoại cho tiểu Lý: “Sắp xếp vài người tới dọn đồ.”

“Bây giờ!?”

“Bây giờ.”

Cúp điện thoại, Khương Viễn Mộ cúi đầu nhìn văn bản trong tay, bên trên màu giấy trắng, nét chữ của Mạc Lâm rất thanh tú, một nét vạch dứt khoát dưới tên cô, giống như cô đang đứng trước mặt anh, vừa nhã nhặn vừa khách khí chìa tay về phía anh, nói với anh: “Cảm ơn anh, những năm qua đã hợp tác vui vẻ.”

Thế nhưng Khương Viễn Mộ lại không đưa tay ra.

Trên văn bản, chỗ chữ ký thuộc về anh vẫn đang bỏ trống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.