Kí ức của tôi bắt đầu khi bản thân tỉnh dậy ở bệnh viện. Cả người đau nhức, đầu cũng rất đau. Vì tai nạn đó xảy ra khi bản thân còn quá nhỏ. Nên đại não đã tự động khóa kí ức đó lại để bảo vệ bản thân khỏi tổn thương dẫn đến tôi bị mất đoạn kí ức đó. Để rồi khi người Tinh gia xuất hiện trước mặt tôi, tôi liền xem họ như gia đình. Mặc dù tôi cũng phần nào ý thức được họ không phải, ý thức được bản thân đã đánh mất mất điều gì đó rất quan trọng.
Cho tới hôm đó ở phòng làm việc của mình, người đó nói với tôi:
“Có một chuyện có lẽ cô không muốn biết đâu. Năm đó, Tinh gia nhận nuôi cô hẳn là cô còn nhớ. Nhưng sự thật cô là con gái thứ 2 của Khuynh gia. Bố mẹ ruột của cô thực chất là do Tinh gia hại chết. Năm đó có chút khúc mắc về công việc. Khuynh gia cùng Tinh gia luôn đối đầu và mâu thuẫn với nhau. Cho đến một lần Khuynh gia vô tình nắm được điểm yếu của Tinh gia và lợi dụng nó khiến Tinh gia chịu không ít thua lỗ. Họ còn tìm được bằng chứng Tinh gia trốn thuế. Nếu chuyện này đưa ra toà đính dến pháp luật thật sự Tinh gia sẽ tổn thương nhân khí rất lớn, còn có thể phải ngồi tù. Lo được lo mất, trong một phút suy nghĩ nhất thời họ đã quyết định tạo dựng tai nạn xe, vốn chỉ muốn khiến bố mẹ cô tàn phế, khiến Khuynh gia loạn một chút. Nhưng sự việc vượt quá tầm kiểm soát. Năm đó tai nạn xe một nhà 4 người thì bố mẹ chết, còn 2 con thì một người là cô, còn người anh thì chính là CEO công ty Khuynh gia hiện tại – Khuynh Thần. Mấy năm nay cậu ta ở Mĩ. Không biết có ai đó đã giúp cậu ta giấu đi tung tích của mình nên Tinh gia không thể nào kiểm soát cậu ta được. Còn lại chắc cô cũng đoán được rồi đi. Tất cả đều nằm trong tập hồ sơ tôi vừa đưa cho cô.”
Khi ấy cảnh tượng đau đớn mà tôi luôn cất giấu bấy lâu nay bắt đầu hiện ra trước mắt tôi. Mọi thứ như đang diễn ra trước mặt. Đầu tôi rất đau, nhưng cảm xúc cùng nhiều yếu tố khác đã chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của tôi rồi. Hơn nữa chút đau đớn này có là gì chứ.
“- Nhanh lên, đưa con bé ra ngoài.
– Bố mẹ!
– Đi đi, đừng lo cho bố mẹ. Đưa em con ra khỏi đây.
– Nhanh lên! Con bé không chịu được lâu đâu”
Tôi khi ấy 4 tuổi. Anh ấy 7 tuổi. Chúng tôi đang trên đường ra sân bay thì tông phải một chiếc xe tải vượt đèn đỏ. Vì tốc độ quá nhanh, đường lại dốc xe của chúng tôi bị lật. Mẹ dùng cả thân mình bao lấy hai anh em chúng tôi. Nhưng cả người bà đã chằng chịt vết thương. Đầu bố bị va đập rất mạnh, cả người bị đè dưới thân xe. Hai người cố che chở cho chúng tôi để chúng tôi chạy ra ngoài. Nhưng trước sự việc trước mắt, cả người tôi cứng đờ. Tôi như chết lặng trước mọi chuyện vừa xảy ra trước mắt. Cả người tôi chấn động. Tôi nhìn thấy mẹ tôi đang hét lên một cái gì đó. Nhưng tôi không thể nghe thấy được. Bên tai tôi hiện tại không còn bất kì âm thanh nào cả. Bất giác một bàn tay giữ chặt lấy tay tôi kéo đi, kéo tôi ra xa khỏi bố mẹ. Lúc này tôi mới hoàn hồn, khóc la rất lớn.
– Anh, không được. Bố mẹ! Anh, em không muốn. Anh!!
Tôi không nhớ những thứ xảy ra sau đó nữa. Chỉ nhớ cảnh tượng cuối cùng trước mắt tôi là chiếc xe bốc cháy, sau đó tôi liền hoàn toàn ngất đi.
……….
Năm đó Tinh gia hại Khuynh gia để đi lên, tạo ra tai nạn xe để giết người. Nhưng không ngờ 2 đứa trẻ còn sống. “Đâm lao thì phải theo lao”. Vậy nên bọn họ muốn nhận nuôi chúng để kiểm soát, nhằm tránh trường hợp chúng báo thù. Nếu như vậy, địch trong tối, ta ngoài sáng rất dễ bị bắt thóp. Nhưng Khuynh Thần đã không để họ được như ý. Cậu nhận ra hai người đó không có ý tốt gì nên đã chạy trốn khỏi bệnh viện. Khuynh Thần cũng muốn dắt em gái theo. Nhưng không đành lòng để em ấy chịu khổ theo mình. Bởi hiện tại cậu không thể dẫn em gái cùng về Khuynh gia được, Tinh gia muốn khống chế bọn họ, chạy về đó là điều ngu ngốc. Huống hồ Tinh gia hiện tại cũng không có ai bảo hộ họ, bố mẹ chết, Tinh gia thể nào cũng loạn lên, kiểu gì cũng có người thừa nước đục thả câu, muốn chiếm một chút lợi ích cho bản thân. Công ty không sớm thì muộn cũng sẽ lọt vào tay kẻ khác. Mà một thằng nhóc mới 7 tuổi như Khuynh Thần thì gây nên sóng gió gì được chứ. Vì vậy, khi đó cậu chỉ đành bỏ chạy một mình. Trong người căn bản không có tiền, cũng không có giấy tờ gì cả nên sau khi rời bệnh viện Khuynh Thần liền trở về nhà muốn lấy tiền cùng các giấy tờ liên quan rồi chạy sang thành phố khác. Nhưng trời tính chi bằng để người tính. Bố Khuynh Thần sớm đã dự đoán được chuyện này, ông đã viết trước di chúc giao cho luật sư riêng của mình, là một người bạn lâu năm của ông. Khuynh Thần vừa vào nhà đã thấy ông ấy ngồi ở đó thong thả vừa xem tivi vừa uống trà. Khuynh Thần vừa bước vào phòng khách ông ấy đã nói:
– Quả thật ta nghĩ không sai mà. Con sẽ trở về đây.
Khuynh Thần nghe những lời này con ngươi giật giật, bất giác có cảm giác áp bức. Áp lực người đàn ông này tạo ra cho người khác thật lớn.
– Ông là ai?
Người đàn ông đứng dậy đi lại chỗ Khuynh Thần gõ đầu thằng bé một cái:
– Ta là bạn thân bố con đấy. Hồi con còn quấn tã ta vẫn hay bế con đấy. Vậy mà lớn rồi lại dùng bộ dạng đề phòng này nhìn ta sao?
Khuynh Thần nghi hoặc, hiển nhiên không hoàn toàn tin vào điều ông ấy nói.
– Vậy chú ở đây làm gì?
Người đàn ông cười lớn, hiển nhiên ông nhận ra sự nghi ngờ cùng cảnh giác của thằng nhóc nhưng ông không để tâm. Bởi đối với ông lúc này, thằng bé như phiên bản thu nhỏ của bố nó vậy. Ông không thể ngăn được cái chết của bạn mình dù đã đoán được nó sẽ xảy ra. Điều đó khiến ông đau lòng rất nhiều. Nhưng trách nhiệm mà bạn ông đã giao lại cho ông, ông sẽ hoàn thành nó. Mà nó chính là đứa trẻ đang đứng trước mặt ông này. Ông nói với Khuynh Thần:
– Lại ghế ngồi ta sẽ nói rõ hơn.
Khuynh Thần nghe lời ngoan ngoãn đi lại. Ông ấy lấy từ trong vali có khóa mật mã ra ra một tờ giấy cùng một phong thư. Đó là bản di chúc của bố Khuynh Thần cùng lá thư mà ông để lại cho con mình. Người đàn ông đưa chúng cho Khuynh Thần, nói:
– Con biết chữ mà nhỉ? Đọc đi rồi sẽ hiểu.
Khuynh Thần nghi hoặc cầm lấy. Cậu đọc tờ di chúc trước rồi trong lòng không khỏi chấn động. Bố đã chuẩn bị đến nhường này rồi ư? Vậy bố hẳn đã đoán trước được ngày này sẽ tới rồi ư? Mặc dù trong lòng vẫn đang rất loạn nhưng Khuynh Thần nhanh chóng trấn tĩnh mở phong thư ra đọc tiếp.
“Con trai, lúc con đọc lá thư này, chắc chắn bố đã không còn trên thế giới này nữa. Bố đã đoán trước được sẽ có chuyện này xảy ra. Con là một đứa trẻ thông minh. Hẳn con cũng biết mâu thuẫn của Khuynh gia và Tinh gia. Gần đây ta nắm được một số thứ gây khó khăn cho họ. Mà những người ở cái thế giới máu lạnh này như bọn ta thì chỉ cần đụng tới lợi ích của bản thân thì lòng dạ con người cũng không khác gì dã thú. Sau khi bố mẹ chết, hẳn bọn họ sẽ muốn kiểm soát con. Nhưng ta biết con sẽ nhìn ra và chạy trốn. Vậy nên ta nhờ người bạn của mình chăm sóc con. Con có thể tin tưởng ông ấy. Sau này Khuynh gia giao lại cho con. Đấy là sản nghiệp nửa đời của bố, nhớ giữ cho đàng hoàng đấy.
Còn em gái con, thay bố mẹ bảo vệ nó.
Bố mẹ sẽ luôn dõi theo con.”
Dù Khuynh Thần trước giờ rất vô cảm, thờ ơ với mọi chuyện xung quanh, hầu như chẳng khi bày ra cảm xúc của mình. Nghịch ngợm bị thương phải khâu mười mấy mũi cũng không kêu không khóc không quấy mặc dù em gái ở bên cạnh đã khóc đến khôn g biết trời trăng mây đất gì. Từ lúc có nhận thức đến giờ, Khuynh Thần gần như chẳng bao giờ khóc nhưng đọc những dòng này cậu bỗng khóc lớn. Lúc này cậu mới thật sự giống với một đứa trẻ. Ông chú kia không an ủi cậu, không nói gì với cậu. Ông để mặc cho cậu khóc. Bởi ông hiểu lúc này vẫn nên để cho Khuynh Thần một mình. Bởi tính cách của thằng bé không yếu ớt, sẽ không cần người khác an ủi.
Lúc đó Khuynh Thần vẫn là một cậu bé hồn nhiên trong sáng, không vướng chút bụi trần. Dù thông minh, sáng dạ hơn những bạn đồng trang lứa nhưng chung quy vẫn là một đứa trẻ. Nhưng tai nạn kia cùng với sự thật sau nó khiến cậu bé chịu một cú sock rất lớn. Sau một đêm, gia đình mà cậu yêu quý, một gia đình vốn đang rất hạnh phúc, êm đềm một phút hóa tro tàn. Bố mẹ không còn, em gái cũng phải giao cho người ta. Bản thân đến cuộc sống của mình còn không nắm giữ được, an toàn cũng không biết đến khi nào. Sau một đêm cậu từ một đứa bé hạnh phúc, có bố mẹ yêu thương, có em gái đáng yêu trở thành một kẻ cô đơn, không nơi nương tựa. Nên nhớ lúc này Khuynh Thần mới là một cậu bé 7 tuổi. Nếu là những đứa trẻ khác sợ đã sụp đổ hoặc muốn tìm đến cái chết. Khuynh Thần có thể hơi vô cảm nhưng chuyện này cũng là một vết thương rất lớn đối với cậu. Khuynh Thần im lặng, tự khóa mình trong phòng bố mẹ 3 ngày. Ông chú cũng không quá cưỡng ép thằng bé. Ông biết nó không phải đứa ngu ngốc, sẽ không làm mấy chuyện linh tinh như kết thúc tính mạng mình, nhất là sau khi nó đọc thư của bố nó. Nhưng ông cũng không thể hoàn toàn để mặc nó nên vẫn ở lại trong căn nhà sinh hoạt ăn uống ngủ nghỉ.
3 ngày sau Khuynh Thần bước ra khỏi phòng. Sắc mặt thằng bé nhợt nhạt, ánh mắt sắc lạnh, có chút vô hồn nhưng kiên định và sâu xa. Ông chú không khỏi giật mình với sự thay đổi từ trong tâm hồn này của cậu. Ông cũng không còn trẻ nữa. Làm luật sư, ông đã nhìn qua rất nhiều loại người. Ông rất tự tin với con mắt của mình. Nhưng đứa trẻ đang đứng trước mặt ông lúc này khiến ông cũng không khỏi giật mình và bất ngờ.
– Con là Khuynh Thần?
Khuynh Thần không biểu lộ một cảm xúc gì cả, nói:
– Vâng ạ.
Rõ ràng chỉ là lời nói của một đứa trẻ nhưng ông lại cảm thấy lạnh sống lưng. Một đứa trẻ sao lại có cái khí chất này. Để cho chắc chắn ông có người bạn bên khoa thần kinh, là nhà tâm lí học. Ông liền đưa Khuynh Thần tới đó. Kết quả kiểm tra cho thấy cậu bé bị tâm thần phân liệt. Để bảo vệ bản thân nên hình thành nhân cách thứ hai.
Hiển nhiên điều này hơn ai hết Khuynh Thần hiểu rất rõ. Cậu vẫn luôn sống với nhân cách thứ 2. Bởi vì nhân cách thứ nhất không khác gì một đứa trẻ, nó quá hiền lành, không qua nổi lòng người. Nhưng nhân cách thứ hai lại mạnh mẽ, khốc liệt, sắc bén hơn nhiều. Vậy nên cơ thể hoàn toàn do nhân cách 2 làm chủ. Cậu gọi nhân cách thứ nhất là Thần Thần vì nhân cách này giống một đứa trẻ, rất hiền lành trong sáng.
Sau đó ít lâu ông chú luật sư cũng hoàn thành thủ tục nhận nuôi Khuynh Thần. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, ông gửi thằng bé ra nước ngoài học tập. Tuy ở nước ngoài nhưng Khuynh Thần vẫn không quên để ý tình hình trong nước. Mỗi năm khi trở về nước cậu đều ghé qua nhìn Tinh Tử một chút. Có đôi lần thấy con bé hạnh phúc vui vẻ cùng với Tinh Đăng, trong lòng Khuynh Thần không khỏi cười khổ. Thật là, mấy người bọn họ hại bố mẹ, hại anh trai em đấy. Sao em lại có thể biết ơn họ chứ. Nhưng Khuynh Thần cũng không trách Tinh Tử. Bởi khi ấy con bé còn quá nhỏ, chả ai nói cho nó biết sự thật cả. Bây giờ Tinh Tử hẳn đã hoàn toàn xem Tinh gia như gia đình nó rồi nhỉ? Nhiều lúc Khuynh Thần thật sự rất muốn xuất hiện trước mặt em gái. Nhưng anh lại không nỡ phá vỡ sự hạnh phúc trên gương mặt đó. Nên lần nào cũng vậy, Khuynh Thần đều chỉ đứng nhìn từ đằng xa rồi trở về.
…
Hơn 13 năm sau, khi bản thân đã ổn định, Khuynh Thần chính thức tiếp quản công ty. Hiển nhiên trước đó công ty do ông chú quản lí theo di chúc của bố Khuynh Thần. Ngay khi vừa tiếp quản, Khuynh Thần đã đưa công ty phát triển rất nhanh, còn trực tiếp phát triển qua nước ngoài. Sau khi đã ổn thõa mọi chuyện. Hiển nhiên cậu phải trả thù rồi. Khuynh Thần luôn chú ý an toàn của Tinh Tử rồi thế nào lại thú vị lần ra mối quan hệ của An Nhiên với Lạc gia. Lợi dụng điều này cậu châm ngòi cho Lạc gia đối phó Tinh gia. Nhưng không thể ngờ chuyện đó lại dẫn tới Tinh Tử ra nước ngoài. Khuynh Thần hiển nhiên biết nước ngoài sống khó khắn thế nào, hơn nữa với tình hình hiện tại Khuynh Thần càng không yên tâm nên nhanh chóng trở lại Mĩ rồi tạo ra tình huống làm thân với Tinh Tử, âm thầm giúp đỡ em ấy. Nhưng cũng vì Tinh Tử mà nhân cách thứ nhất của Khuynh Thần không ngừng náo, dần mất kiểm soát. Đỉnh điểm cho đến một ngày nó trực tiếp chiếm lấy cơ thể rồi ôm chầm lấy con bé mà khóc. Khuynh Thần thật sự muốn đem cái nhân cách thứ nhất này triệt để xóa bỏ đi. Giống như mọi người ai mà không muốn xóa đi sự yếu đuối trong tính cách của bản thân vậy.
Nhưng người tính vẫn không bằng trời tính. Hôm đó Tinh Tử rủ Khuynh Thần cùng đi dự sinh nhật An Nhiên. Khuynh Thần đã linh cảm có chuyện không hay rồi. Vì cứ dính vào cô gái đó là em gái mình không có chút tốt đẹp nào. Vì vậy cậu quyết định theo bảo vệ em ấy thật tốt. Nhưng thế quái nào Thần Thần cùng An Nhiên là bạn thuở bé. Khuynh Thần không hề có đoạn kí ức này a. Nên cậu không thể đề phòng được rồi để cơ thể mất khống chế. Còn những chuyện ngu ngốc sau đó của tên ngốc này cậu thật sự không can dự được. Sau sự việc đó, Khuynh Thần rất tức giận vì cái tên Thần Thần này vì một cô gái mém nữa hại chết em gái của mình, còn thà tin người ngoài chứ không tin Tinh Tử. Điều này khiến Khuynh Thần quyết định một lần liền đem cái nhân cách này xóa bỏ đi. Nhưng Thần Thần cứ chống đối cho đến một ngày khi đang đi trên đường.
– Này, cậu có thể dừng việc xóa bỏ tôi không? Chuyện này không được đâu.
– Yên lặng cho tôi.
“Dừng lại. Tôi la lên đó”.
Là tiếng của An Nhiên. Ai, Khuynh Thần thật sự đối với cô gái này không có chút hứng thú nào. Nhưng Thần Thần lại có chấp niệm rất sâu với An Nhiên, cậu yêu cô ấy. Thần Thần nghe thấy tiếng hét lúc này lập tức muốn xông ra cứu An Nhiên. Nhưng Khuynh Thần đang giữ quyền khống chế thân thể. Thêm nữa sau chuyện xảy ra ở tiệc sinh nhật, Khuynh Thần càng kiên định hơn, không có cách nào cho Thần Thần đoạt thân thể.
Tiếng la ngày càng lớn và tuyệt vọng. Tiếng hét của An Nhiên dày xéo nội tâm cậu. Cho đến khi nó im bặt thì Thần Thần không khỏi hoảng loạn
– Tôi năn nỉ cậu. Tôi phải đi cứu cô ấy.
– Không liên quan đến tôi. Khi ấy cậu có cứu Tinh Tử không chứ. Con bé là em gái cậu đấy.
– Tôi…
– Hừ, đúng là tình yêu làm người ta mờ mắt, quên cả tình thân. Trước giờ thật không nhìn ra cậu ngu như vậy.
– Cậu…
Mãi vẫn không nghe thấy tiếng của An Nhiên nữa khiến Thần Thần sốt ruột, như có một ngọn lửa đang thiêu đốt tim gan cậu.
– Tôi xin cậu cứu cô ấy.
Khuynh Thần đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, cười lạnh
– Tôi sẽ cứu cô ấy nếu cậu biến mất.
– Được thôi. Từ giờ thân thể này hoàn toàn thuộc về cậu. Nhưng đừng bao giờ làm hại cô ấy.
– Ha, cậu yên tâm. Tôi không hứng thú với cô ta.
…………
Tôi đi theo anh ra ngoài
– Anh! Anh có giận em không?
Anh cười lại xoa đầu tôi
– Giận gì chứ. Hơn hết anh vẫn mong em vui vẻ. Hiện tại mọi chuyện đã giải quyết ổn thõa rồi. Em có thể vui vẻ nghỉ ngơi rồi. Trở về với chính bản thân em thôi. Khuynh Hy.
A, cái tên này đã rất lâu rồi không ai gọi tôi a. Tôi nghịch ngợm nhảy lên lưng anh, vui vẻ nói:
– Anh, cõng em về nhà.
Anh cưng chiều nói với tôi
– Được rồi. Chúng ta về nhà. Anh nấu cơm cho em ăn.
Tôi giật mình. Ây da, anh tôi nấu ăn rất tệ đi. Được khoản này tôi và anh ấy rất giống nhau. Tôi vội xua tay
– Thôi thôi, ngày đầu tiên đoàn tụ không nên ăn hại dạ dày. Chúng ta đi nhà hàng đi.
Anh tôi bật cười. Tôi cũng vui vẻ cười theo. Ai, mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi nhỉ? Sau này tôi có thể sống hạnh phúc, bình yên rồi nhỉ?
Bỗng một thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng tôi
“Tinh Tử, theo anh về nhà!”
Là Tinh Đăng.
______________________________________