Sáng hôm sau tôi vẫn đi học bình thường. Nhưng hôm nay bất giác tôi muốn ghé thăm anh. Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại. Tôi nhớ năm ấy, khi anh được chuyển đến bệnh viện, tôi đang ở lớp. Mãi cho đến khi tan học trở về nhà tôi mới hay tin anh bị tai nạn, cuộc phẫu thuật cũng đã xong xuôi. Cũng kể từ đó tôi vẫn chưa bao giờ được nghe giọng anh nữa.
Tôi không nhớ khi đó mình cảm thấy thế nào. Tôi chỉ nhớ lúc đó mình thật sự như rớt xuống địa ngục, cảm xúc lẫn lộn. Đến bây giờ tôi vẫn không biết tại sao khi ấy anh bị tai nạn, rõ ràng khi đó anh nên ở trong lớp học. Tại sao lại ra ngoài để rồi lại trùng hợp đến mức xảy ra chuyện. Tôi muốn tìm hiểu chuyện này, nhưng bố mẹ ngầm ngăn cản tôi. Tôi nhớ khi đó bố nói: “Đừng tiếp tục đào sâu nữa. Làm thế anh con cũng không tỉnh lại được”. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, nhưng tôi muốn cũng không làm gì được.
Tôi nhìn anh vẫn nằm bất động ở đó, không một chút sức sống, tim tôi như thắt lại. Tôi mỉm cười, nụ cười méo mó, thật chẳng ra làm sao cả.
– Anh, em xin lỗi.
Sau cùng tôi đóng cửa phòng lại rồi đến trường. Như thường lệ, tôi gục đầu trên bàn ngủ thiếp đi. Cho đến khi bên tai vang lên thanh âm quen thuộc: “Tinh Tử, ra ngoài nói chuyện với tớ một lát”.
Là An Nhiên. Tôi không hiểu cô ấy muốn gì ở tôi. Tôi ngẩng đầu lười biếng muốn từ chối. Nhưng bắt gặp ánh mắt của cô ấy, tôi chỉ đành chán nản đứng dậy ra ngoài.
Chúng tôi chọn một góc khuất hành lang. An Nhiên cứ thế nhìn tôi, không nói gì. Đôi mắt bối rối, đảo qua đảo lại, chẳng hề nhìn vào tôi nữa. Đôi lúc môi cô ấy cứ mấp máy định nói rồi lại thôi. Lạy trời, có gì nói lẹ đi a. Tôi buồn ngủ, phiền chết đi được mà. Chán nản, tôi nói giọng có chút khó chịu:
– Cậu muốn nói gì?
An Nhiên đột nhiên bật khóc. Ôi mẹ ơi, con đã làm gì người ta đâu mà. Người khác nhìn thấy thì tôi lại bị gắn cái mác ác độc, ức hiếp cô gái tốt bụng cùng yếu đuối vì ghen ghét cho mà xem.
– Coi như tôi năn nỉ cậu. Khóc cái gì chứ? Tôi có làm gì đâu.
An Nhiên đột nhiên nhìn thẳng vào tôi, giọng nói nghèn nghẹn, lâu lâu còn có tiếng nấc:
– Tinh Tử, tớ thật sự yêu Bạch Phong rất nhiều. Tớ biết yêu cầu của mình là quá đáng nhưng được hay không, cậu giúp anh ấy lấy lại quyền thừa kế được không? Có vẻ nó rất quan trọng với anh ấy. Tớ biết cậu có thể làm được. Chỉ cần cậu đồng ý giúp, tớ hứa từ nay về sau sẽ không cùng anh ấy có bất cứ quan hệ nào nữa. Không phải cậu thích anh ấy sao? Gia thế cậu tốt như vậy, tớ tin rồi anh ấy cũng thích cậu thôi.
Ôi trời, đây là cái tình huống gì vậy? Là bố thí sao? Chính là loại “tớ bằng lòng hy sinh, nhường anh ấy cho cậu, chỉ cần anh ấy sống tốt là được”.
Nói vậy chứ tôi chắc chắn An Nhiên đang muốn dày vò cả ba người, nhân tiện cũng muốn kiểm tra tình cảm Bạch Phong dành cho bản thân. Rõ ràng biết Bạch Phong thích cô ấy, còn đẩy qua cho tôi. Đây là muốn Bạch Phong hận tôi chết hay gì?
Đầu tiên, nếu tôi giúp được là khi dễ tôn nghiêm cùng năng lực cậu ta. Không những thế còn thêm tội danh chia rẽ đôi uyên ương. Chắc chắn sẽ có một hồi: “Cô thật ác độc. Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ thích cô. Người tôi yêu cả đời này chỉ có An Nhiên thôi. Chỉ mình cô ấy”. Chắc chắn nên là loại tình tiết này đi. Mà An Nhiên làm vậy cũng tự dày vò bản thân mình, dâng người mình yêu cho người khác, còn cho đó là hy sinh cao đẹp sao? Tôi thật không muốn hiểu. Vốn định từ chối cho yên ổn. Nhưng tôi thoáng thấy qua tấm gương ở cầu thang, có người đang đứng nhìn chúng tôi. Xem chừng có lẽ là Bạch Phong. Lúc này, tôi đột nhiên nghĩ ra trò rất thú vị. Tôi nhìn An Nhiên, cố gắng tỏ ra thật cao cao tại thượng mà nói:
– Được thôi. Tôi sẽ giúp Bạch Phong. Nhưng cậu cũng nên giữ lời hứa của mình đi.
An Nhiên cố kìm nén nước mắt, đôi mắt trong trẻo, thuần khiết nhìn thẳng vào tôi:
– Tớ nói được làm được. Nhưng cậu chắc chắn phải giúp Bạch Phong đấy. Nhưng có điều tớ phải hỏi. Cậu thật lòng thích Bạch Phong phải không? Tớ chỉ muốn anh ấy được hạnh phúc.
Tôi ngờ nghệch. Rốt cuộc An Nhiên dường như chẳng hiểu gì về Bạch Phong cả. Cậu ấy yêu cô như thế nào? Cậu ấy có nỗi khổ tâm gì? Cậu ấy cảm thấy thế nào? An Nhiên hình như còn chẳng để ý đến cảm nhận của Bạch Phong khi làm chuyện này cơ. Cô ấy gọi đó là hy sinh vì tình yêu à? Tôi cười khinh bỉ, nhưng rất nhanh đã làm mặt nghiêm túc, nói chắc như đinh đóng cột:
– Đúng vậy, tôi thích cậu ấy.
An Nhiên không tỏ ra ngạc nhiên, cười khổ, đôi mắt lộ vẻ bi thương.
– Vậy tớ an tâm rồi. Cảm ơn cậu.
Tôi lười để ý An Nhiên nữa, xoay người đi về phía chỗ Bạch Phong đang đứng. Tôi lướt qua cậu ấy, nói giọng đầy mỉa mai:
– Có vẻ người ta không tin tưởng cậu rồi. Còn đi nhờ sự giúp đỡ của tôi. Lại nói, tùy tiện một lời liền muốn rời bỏ cậu rồi. Thật đáng thương đi.
Tôi nghe chính giọng mình còn thấy khó chịu. Đây chính là thèm đòn đi. Thật sự tôi có cảm tưởng nếu tôi không phải con gái, chắc chắn tôi sẽ bị đánh bầm dập mất rồi. Nhưng tôi lười để ý sắc mặt Bạch Phong, nói xong liền cao cao tại thượng mà bước đi.
Dù gì cũng mang tiếng ác rồi. Tôi lại không ác tới cùng cho mấy người xem thì hơi phí.