Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 7: “Có Phải Cô Thích Tôi Rồi Không?”



Giang Điềm ý thức được nguyên nhân hiểu nhầm có lẽ là do bề ngoài trông quá mức ngọt ngào của mình, được bổ sung bởi một số yếu tố chủ quan mà cô không thể kiểm soát, thế là dưới ánh mắt cầu cứu của Lục Minh Chu…..

Cô chối từ đạo nghĩa chọn cách phớt lờ.

Giang Điềm ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, đem túi ni lông lớn bé trong tay xếp chỉnh tề trên chiếc bàn thấp, sau đó không quan tâm mọi việc xung quanh mà quay người, ngẩng đầu bước ra đến cửa dưới ánh nhìn chăm chú của hai người đàn ông, “lạch cạnh” một chút thập phần tiêu sái đóng cửa lại.

“…..”

Lục Minh Chu che gáy lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Trần Minh tính toán thời gian, không sai biệt lắm đã qua thời điểm gà bay chó sủa, ông đúng lúc trở về, liền nhìn thấy Giang Điểm đẩy cửa ra, ông đầu tiên là sững sờ, cũng cẩn thận xem xét đánh giá cẩn thận, cô gái trước mắt này có mái tóc dài ngang vai, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt long lanh nước, nhìn cùng lắm là mười mấy tuổi.

Người trông xinh đẹp, nhưng rõ ràng không phải khẩu vị của thiếu gia nhà mình, lại nói tuổi vẫn còn quá nhỏ.

Nhưng đây đúng là từ phòng bệnh nhà mình mà ra, Trần Minh suy nghĩ một chút, liền lắm miệng hỏi một câu, “Bạn nhỏ, cháu là?”

Giang Điềm thiếu chút nữa không nói lên lời, người nói chuyện đoán chừng xấp xỉ tầm tuổi bố cô, cô cũng không thể so đo với người ta, đành phải xấu hổ cười hai tiếng, “Giao… giao thức thức ăn bên bên ngoài.”

Tuổi nhỏ như vậy đã đi làm việc, lại còn là người nói lắp.

Trần Minh động lòng trắc ẩn, ông sờ sờ túi lấy ra mấy tờ tiền mặt đặt vào tay Giang Điềm, thương tiếc nói, “Trời nóng vất vả, đây cầm lấy tiền boa.” Ông dừng một chút, trong ánh mắt sững sờ của Giang Điềm, lại nhét mấy tờ ông Mao cũ, “Mua nhiều thức ăn một chút, còn phát triển.”

Giang Điềm hóa đá tại chỗ, “…..”

Trần Minh cười hiền lành, khóe mắt hiện lên nếp nhắn trông nho nhã hơn mấy phần, cũng không đợi Giang Điềm nói cảm ơn, ông nghiêng người vòng qua Giang Điềm đẩy cửa đi vào.

Kỳ lạ thật.

Hai cha con lúc trước còn đang giương cung bạt kiếm ——

Giờ phút này lại cực kỳ hài hòa ngồi song song tại sô pha nhỏ bên trong, một già một trẻ cùng một tư thế, bắt tréo chân, tay phải cầm đũa, trên bàn trà bày một đống cơm hộp, trên TV đang phát trực tiếp World Cup.

Trần Minh nhìn cảnh trước mặt này, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc, không khỏi nghĩ tới phu nhân nhà mình.

Người tốt, đáng tiếc lại mất sớm.

Lục Minh Chu chọc chọc vào bát mì sợi, khóe miệng nhếch lên, “Muốn ngực không có ngực, muốn chân không có chân, con nhắm vào cô ta làm gì.” Anh gắp nửa quả trứng chim cút nuốt xuống, nói tiếp, “Lại nói, hai ngày trước còn coi con là biến thái, hôm nay lại không biết dây thần kinh nào xảy ra vấn đề mà nghĩ con trai người là một chàng trai sa ngã, làm thế nào con có thể thích cô nhóc kiểu này ——”

Lại nhớ đến chuyện mấy ngày trước nữa, anh đưa chuyển phát nhanh cũng bị người ta hại.

“Bố vừa rồi cũng là hồ đồ, nhưng mà…..” Lục Viễn Hoài bới đũa vào đĩa thịt kho tàu chọn chọn một chút, ánh mắt ông dừng lại, cười nói, “Thằng nhóc con lúc năm tuổi đã biết vén váy con gái, mẹ con tức giận đến nỗi bỏ đói con một ngày…..”

Lục Minh Chu cảm nhận được điềm xấu, vì thế lúc Lục Viễn Hoài lải nhải, anh ngắt lời, “Bố à, lúc ăn không bàn luận lúc ngủ không nói chuyện.”

Nhưng người đàn ông trung niên tự nhận là trí thức này không hề có chút tự giác, hai mắt ông nhíu lại, cười đến méo mó khuôn mặt, “Tối hôm đó con còn chạy đến hỏi bố vì sao con trai không thể mặc váy, nói mặc váy thuận tiện đi tiểu, nằng nặc bắt bố phải mua váy cho con! Cho nên lúc con năm tuổi còn mặc qua mấy cái quần thủng đũng!”

“……….”

Lục Minh Chu tay run lên, chiếc đũa rơi xuống.

Anh rõ ràng không được bình tĩnh, Lục Viễn Hoài cảm thấy mỹ mãn liền bắt đầu nói đến chính sự, “Triển lãm nghệ thuật kỷ niệm tròn 15 năm của mẹ con đã được chuẩn bị gần như sẵn sàng, đến lúc đó con đến xem một chút, bố không yên tâm giao cho mấy người cấp dưới xử lý, có thời gian con cũng đi một chuyến.”

Lục Minh Chu sững sờ một lúc, Lục Viễn Hoài thấy anh ngây người, thúc khuỷu tay phải vào cánh tay Lục Minh Chu, “Bố biết con không thích hình thức này, nhưng tốt xấu gì cũng lưu cái kỷ niệm.”

Lục Minh Chu khom lưng nhặt đũa lên, đáp “Con biết rồi.”

Chu Niệm là một họa sĩ, lúc trẻ ở An Thành có chút danh tiếng, cũng là người thích nhiếp ảnh có thâm niên, mỗi năm đều bận rộn đi vòng quanh thế giới sưu tầm phong tục, năm đó quen biết Lục Viễn Hoài cũng là một câu chuyện hài kịch tính trên chiếc du thuyền định kỳ chở khách ra biển.

Lục Viễn Hoài gật gật đầu, nhìn thấy Trần Minh đi vào cửa, lại nghĩ tới việc khác, “Chú Trần nói, con lấy đi hai bức tranh từ phòng vẽ à?”

Lục Minh Chu trong lòng chợt căng thẳng, ánh mắt Lục Viễn Hoài nhìn tới, dị sắc nơi đáy mắt anh thoáng lóe lên liền mất, đáp lời qua loa, “Có cầm.”

Lục Viễn Hoài đặt đũa xuống, trầm mặc dạy dỗ, “Mấy bức tranh kia của mẹ con đều là bảo bối, con đừng làm loạn.”

Lục Minh Chu bỗng nhiên cười, cũng không biết nghĩ đến cái gì, một lúc lâu sau, anh mới nói, “Bố, bố cũng đừng làm càn, đừng ở bệnh viện lãng phí tài nguyên, cũng đừng làm phiền anh Thanh Nhiên.”

“…..”

Lục Viễn Hoài trừng mắt liếc nhìn anh một cái, Lục Minh Chu lờ đi.

Lục Viễn Hoài thoáng nhìn đĩa thức ăn sáng một bên, lại lải nhải nói, “Lão Hứa gia tháng 6 làm hôn lễ, hơn nửa tháng nay dì Từ của con mỗi ngày đều khoe con dâu trên nhóm WeChat của mấy người trung niên cao tuổi chúng ta, làm có hai bát cơm bà ấy cũng nói đến nửa ngày.”

Ông lại nhướng mày, nói thêm, “Bố đã ra khỏi nhóm đó, có con dâu thật thích nha, nói không chừng sau này bố có không chỉ một đứa đâu.”

Lục Minh Chu “…..”

***

Giang Điềm vừa đi đến cửa phòng bệnh của Dư Tư Nghiên, đang định đẩy cửa đi vào, bên trong truyền đến tiếng quát lớn của người đàn ông trung niên, Giang Điềm phanh gấp dừng lại.

Bố mẹ Dư Tư Nghiên đã đến.

Cô do dự, buông tay nắm cửa ra, quay lại hành lang, tin nhắn của Dư Tư Nghiên cũng rất nhanh gửi đến một loạt dấu chấm hỏi.

Giang Điềm nhanh chóng phủi sạch liên quan: 【Không phải tớ】

Đợi hai phút, Dư Tư Nghiên mới trả lời: Tiểu Điềm Điềm, cậu quay lại nhanh, bố tớ bắt tớ viết kiểm điểm.

“…..”

Bố Dư Tư Nghiên là một giáo viên ngữ văn, Giang Điềm cân nhắc, ở lại cũng là vô ích, cô đi về phía thang máy, gọi điện cho Trình Tuế, nói trực tiếp, “Bố mẹ Dư Tư Nghiên đã đến.” Việc này người biết chuyện không nhiều, cô và Dư Tư Nghiên chắc sẽ không nói, người còn lại chỉ có Trình Tuế.

Trình Tuế cũng dứt khoát thừa nhận, “Là tớ thông báo.”

Giang Điềm có chút ngạc nhiên.

Việc này không thể nói đúng hay sai, Trình Tuế lớn hơn mấy tháng so với cô cùng Dư Tư Nghiên, giống như người anh trai chăm sóc các cô, với sự hiểu biết của cô về Trình Tuế, cậu làm việc có chừng mực, sẽ không luôn đứng về phía các cô, nhưng cũng không đến mức mọi chuyện lớn bé đều báo cho người lớn, mà sự việc hôm nay của Dư Tư Nghiên cũng không nghiêm trọng đến mức đó.

Trong điện thoại yên tĩnh, Giang Điềm còn đang suy nghĩ nên hỏi như thế nào, Trình Tuế nói, “Lá gan Dư Tư Nghiên còn lớn hơn so với của cậu.”

Bước chân Giang Điềm khựng lại, giọng nói khó tránh khỏi có chút lo lắng, “Thế là có ý gì?” Trình Tuế mà thừa nước đục thả câu, Dư Tư Nghiên có thể gặp rắc rối lớn.

Trình Tuế dùng mặt cùng bả vai kẹp lấy điện thoại, đẩy cửa phòng họp, “Bên này tớ có việc, nói chuyện sau.”

Phía bên kia điện thoại nghe như có người gọi cậu, Giang Điềm vừa định bảo cậu nói ngắn gọn, điện thoại đã bị cúp máy.

“…..”

…..

Màn đêm buông xuống, thánh phố lên ánh đèn neon.

Lúc Giang Điềm trở về từ bệnh viện đã là hơn 9 giờ, cô tắm rửa xong vừa chuẩn bị nằm xuống giường nghỉ ngơi, mới nhớ trước khi ngủ trưa mình đã đem chăn ra phơi ở trên sân thượng, ban ngày ra ngoài cũng chưa kịp thu vào.

Cô lấy cái bịt mắt làm dây chun vén mái tóc lên, đi ra sân thượng thu chăn, vừa lúc nhìn thấy Lục Minh Chu mở cửa bước xuống xe ô tô.

Giang Điềm nheo mắt lại, ánh đèn đường mờ đi, ở khoảng cách gần hai mươi mét, cô nhìn thấy biển số phía sau xe, không giống với chiếc xe thể thao màu đỏ của Trình Tuế, tuy xe này dáng thấp hơn nhưng cũng là dạng đốt tiền như nhau.

Không kịp suy nghĩ gì, Lục Minh Chu đã đi đến hành lang, cô vội thu lại tầm mắt, ôm chăn quay lại phòng.

Giang Điềm vừa thu dọn trải chăn ga trên giường xong, liền nghe thấy giọng nói Lục Minh Chu truyền vào từ ngoài cửa, “Ớt Nhỏ, ngủ không đóng cửa, cô còn chờ ai nữa?”

Vừa rồi còn ôm chăn gối không rảnh tay, Giang Điềm vội càng ném gối xuống, giẫm dép lê chạy “bạch bạch” ra cửa, “Có… Chuyện gì?”

Lục Minh Chu xoay xoay chùm chìa khóa trên ngón trỏ, không đáp mà hỏi lại, “Không có việc gì thì tôi không thể tìm cô sao?”

Giang Điềm kéo làn váy bên trái xuống, nói đơn giản, “Không có việc gì anh sẽ không tìm tôi.” Cô có cảm giác, Lục Minh Chu không thích cô, thậm chí còn bắt nạt cô.

Lục Minh Chu dựa người vào khung cửa, từ trên cao cúi đầu nhìn cô, “Bữa cơm mất bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cô.”

Giang Điềm vịn vào chốt cửa, chống lấy cạnh cửa, nghe vậy cô nhanh chóng lắc đầu, “Không cần, coi như tôi mời anh.” Cô ngước lên nhìn anh vài giây, rồi lại cúi đầu nhìn chân, “Ban đầu… ban đầu tôi vốn cũng định mời anh ăn cơm.”

Khóe mắt Lục Minh Chu thoáng liếc qua nhìn nhìn đôi giày da nam đặt trên giá, anh thản nhiên nâng khóe miệng, “Mời tôi ăn cơm?”

Giang Điềm một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn anh, nghiêm túc gật gật đầu.

Môi Lục Minh Chu càng cong thêm rõ ràng, đáy mắt hiện vài phần trêu ghẹo, anh ôm ngực cúi xuống, “Tôi nói này Ớt Nhỏ ——”

Anh dừng một chốt, chợt lại truyền đến giọng nói cười như không cười, “Có phải cô thích tôi rồi không?”

“…..”

Giang Điềm suy đoán từ giọng điệu của anh, không thể hiểu nổi, Lục Minh Chu vẫn mỉm cười, anh cười lên trông rất đẹp, đường nét trên khuôn mặt trông mềm mại, nhưng hết lần này đến lần khác khóe mắt lại cong lên mang theo nét vô lại, ý cười không chạm đáy mắt, con ngươi đen nháy rực lên dưới ánh đèn lờ mờ của phòng khách, lớp lớp gợn sóng ra ngoài, nhìn chằm chằm một lúc lâu, cảm giác như có lốc xoáy làm người hoa mắt.

Lục Minh Chu vẫn cái tư thái vừa rồi, không chút để ý, Giang Điềm nhanh dời mắt, đem bịt mắt trên đỉnh đầu che lại đôi mắt, sau đó cánh tay nhẹ nhàng đẩy Lục Minh Chu ra.

Khuôn mặt Giang Điềm nhỏ, cái bịt mắt che lại sống mũi, trực tiếp che nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại chóp mũi nhỏ.

Thấy thế, Lục Minh Chu sửng sốt nửa giây, khóe mắt hung hăng giật giật.

Ở trên bịt mắt, chữ trắng nền đen.

Có bốn ký tự lớn được in trên đó, phải hai chữ trái hai chữ.

Tỉnh đi, đồ ngốc.

Lục Minh Chu: “…..”

_______

Phan: Thật ra trong convert nó ghi là ‘Tỉnh tỉnh, ngốc tử’ theo lẽ thường dịch ra có lẽ là ‘Dậy đi, đồ ngốc’ (tại vì nó in trên cái bịt mắt ngủ nên ‘dậy’ hợp lý hơn), nhưng mà ở đây mình ghi thành ‘Tỉnh đi, đồ ngốc’ cho nó hợp hoàn cảnh anh Chu hỏi chị Điềm thích anh à và rồi cái câu đấy nó như lời chị Điềm nói lại với anh Chu “Tỉnh lại đi, mơ mộng gì vậy hả đồ ngốc” ý (đây là theo ý kiến và cảm nhận riêng của mình).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.