Đứng Dưới Ánh Dương Đó

Chương 2: Bạn Cùng Bàn Của Tôi



Thật sự không hiểu là trùng hợp hay là định mệnh, mà tôi và cậu trai vừa rồi cùng xuống một điểm xe buýt, đi cùng đường, vào chung một trường.

Tôi muốn đi thật nhanh đến chỗ cậu ấy để nói lời cảm ơn, mà tại cái nết mê trai làm tôi quên béng mất rồi. Người ta giúp mình, còn mình chỉ mải ngắm người ta, coi có chết không chứ.

Có lẽ cậu ấy đã phát hiện ra là tôi đi theo sau, cho nên đã dừng lại, dùng ánh mắt sắc lạnh mang chút ghét bỏ nhìn tôi. Khi cậu ấy mở miệng nói, không hiểu sao thiện cảm của tôi đối với cậu ấy lúc nãy đã giảm đi một nửa.

“Bị biến thái à? Sao cứ thích bám đuôi người khác vậy?”

Nghe xong câu này tôi có chút ngỡ ngàng, xung quanh có rất nhiều người rốt cuộc cậu ấy đang nói ai?

Tôi ư?

Tôi vô thức đưa ngón tay chỉ về phía mình nhìn cậu ngu ngơ hỏi: “Cậu đang nói mình?”

Cậu ấy nhăn mặt nói: “Không cậu thì ai?”

Tôi nghe vậy cũng hiểu ý của cậu ấy, liền lắc đầu liên tục phản bác: “Mình không có, mình học ở đây mà”

Tôi có biết gì đâu, tôi với cậu còn chẳng quen nhau, cậu đẹp trai thật đấy nhưng tên cậu là gì, tôi còn không biết. Từ đâu ra việc tôi muốn đi theo nói cảm ơn lại thành ra như này vậy?

Cậu ấy hình như biết mình đã hiểu lầm, nên cũng chẳng nói gì nữa liền quay người đi tiếp, tôi vẫn lò tò bước theo cậu.

Ánh nắng chiếu qua từng tán cây, tạo nên những tia sáng lung linh lấp lánh. Tuy thời tiết rất nóng, nhưng tôi phải thừa nhận rằng, ánh nắng buổi sáng sớm luôn rất đẹp.

Vô thức nhìn thấy góc nghiêng sắc sảo của chàng trai đó, tôi bỗng chốc điêu đứng, đôi mắt nâu trầm buồn hướng mắt nhìn ra phía sân trường không rõ cảm xúc gì.

Không hiểu sao, trong thâm tâm tôi cảm thấy, cậu ấy rất quen thuộc. Tôi đã từng gặp cậu này ở đâu rồi thì phải.

Khi bước vào lớp, tôi cứ vậy mà đi thẳng vào phía bàn đầu không có ai ngồi ở đó. Tôi rất thích ngồi bàn đầu, bởi vì ngồi bàn đầu khiến cho tôi có thể tập trung vào học hơn, chín năm học cấp một cấp hai tôi luôn ngồi bàn đầu nên cũng quen rồi.

Tôi ngồi ở đó rồi lôi điện thoại ra để xem, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ có điện thoại riêng vì vậy cũng không quá thạo, thi thoảng chị Lan có hướng dẫn tôi nên chỉ biết sơ sơ thôi. Bố từng đề nghị tôi dùng đi, nhưng do chỉ muốn tập trung vào học, không muốn điện thoại làm sao nhãng.

Một phần là tôi không muốn bố phải tốn quá nhiều tiền vào nó. Điều kiện chẳng có, tốt nhất không nên đầu tư vào mấy thứ vô bổ chẳng giá trị.

Trước đây khi còn bé, điều kiện kinh tế nhà tôi cực kỳ khó khăn. Các bữa cơm chỉ có cơm và rau, rất ít khi có thịt, cá tôm, dù như vậy nhưng tôi vẫn rất vui vẻ chấp nhận. Bây giờ tuy vẫn khó khăn nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều rồi.

Bố luôn nói với tôi cần cố gắng học hành, vì chỉ có học hành tương lai sẽ không phải chịu khổ sở.

Lúc nào bố cũng cho tôi những thứ tuyệt vời nhất, vào ngày sinh nhật, lễ Tết luôn đưa tôi đi mua quần áo mới. Còn bố thì mặc đi mặc lại chiếc áo sơ mi xanh đã bạc màu cho đến khi rách đến mức không sửa nổi nữa mới chịu thay. Thứ mà tôi tâm đắc nhất chính là cái áo khoác ngày trước mẹ mua, vẫn được ông mặc và giữ gìn cho đến tận bây giờ.

Bố từng nói là: “Bố thà dùng đồ cũ, chứ không muốn để Dương phải thiếu thốn bất cứ thứ gì.”

Khi đó tôi nghe xong câu này, chỉ biết bật khóc và ôm lấy bố, hứa với bố sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền để mua thật nhiều quần áo mới cho bố và đưa ông đi du lịch thật nhiều nơi.

.

“Các em ổn định vào chỗ nào.”

Tiếng gõ bàn và giọng nói của cô giáo khiến tôi bừng tỉnh, ngước lên nhìn xung quanh thấy mọi người đã vào chỗ hết, bên cạnh tôi cũng có người.

“Ơ…”

Tôi ú ớ không biết phải diễn tả thế nào với trường hợp này. Ngồi bên cạnh tôi là cậu đẹp trai vừa rồi đây mà.

Cậu ấy cũng quay sang nhìn tôi, trên gương mặt chẳng có biểu cảm gì cả nếu không muốn nói là quá thản nhiên.

Giọng của cô giáo ở ngay trước mặt tôi cất lên, tôi cũng theo vậy mà nghiêm túc quay lên nhìn cô.

“Xin chào các em, cô tên là Đặng Ngọc Lệ, cô được sự sắp xếp của nhà trường sẽ làm công tác chủ nhiệm lớp 10A3 chúng mình, rất mong các em có thể hợp tác với cô trong suốt ba năm học”

Mọi người đồng loạt vỗ tay, tiếp theo đó cô giáo yêu cầu mỗi bạn giới thiệu bản thân.

Người đầu tiên phải giới thiệu, không ai khác chính là tôi.

Tôi e ngại đứng lên, giọng tôi rất nhỏ chẳng ai nghe rõ tôi đang nói gì cả.

“Em tên là Hà Ánh Dương ạ”

Cô Lệ đứng ở bàn giáo viên trước mặt tôi khẽ nhíu mày, cô ấy cũng không nghe thấy giọng tôi, biết tôi hồi hộp nên cô mỉm cười trấn an nói: “Không cần ngại, em cứ nói to lên đi”

“Tên em là Hà Ánh Dương ạ” Tôi nói to hơn một chút rồi ngồi xuống, mặt đỏ tía tai tim đập thình thịch.

Thực sự là tôi không tự tin khi đứng lên nói trước mặt mấy chục con người cho lắm, tôi rất dễ bị hồi hộp, nói năng không ra hồn. Với lại, tôi bị ám ảnh nhất là phần giới thiệu bản thân, tôi không muốn nói ra sở thích của mình cho ai cả, dù cho nó chẳng phải mấy cái gì quái đản, nhưng tôi vẫn rất sợ…

Sau khi tôi vừa ngồi xuống, người con trai ngồi cạnh tôi liền đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Em tên là Nguyễn Hoàng Lê Bảo”

Nói xong cậu ấy cũng ngồi xuống.

Trong cả lớp thì chỉ có mỗi tôi với bạn cùng bàn là giới thiệu ngắn gọn nhất, các bạn khác thì nói thêm ngày sinh, gia đình, sở thích, vân vân và mây mây. Có bạn còn tự đề cử mình sẽ làm cán bộ lớp giúp đỡ các bạn cùng nhau cố gắng trong học tập và các hoạt động trường tổ chức.

Cả lớp đều giới thiệu xong hết thì cô giáo nói: “Theo danh sách lớp cô nhận được là lớp mình có bốn mươi mốt bạn. Nhưng bạn Lê Bảo vừa mới xin chuyển từ lớp A1 về lớp mình nên sĩ số lớp mình bây giờ sẽ là bốn mươi hai”

Mọi người đều nhìn Lê Bảo, có vài bạn đã chụm đầu vào nhau xì xà xì xầm, tôi có nghe được nội dung cuộc hội thoại từ mấy bạn bàn sau như thế này.

“Lê Bảo á khoa đấy.”

“Sao không học ở lớp A1 mà lại chuyển xuống lớp mình làm gì?”

“Kệ chứ, có trai đẹp trong lớp là được rồi, thấy có động lực đi học hơn hẳn”

Trong buổi nhận lớp hôm ấy, cô giáo có bầu cán bộ lớp, sắp xếp chỗ ngồi, triển khai các hoạt động của năm học.

Thần kì thế nào mà Lê Bảo lại ngồi cùng bàn với tôi, dáng cậu ấy rất cao ngồi bàn đầu là không được, vì sẽ làm ảnh hưởng đến mấy bạn ngồi sau.

Ban đầu, cô giáo tính chuyển cậu ấy xuống bàn cuối, nhưng cậu ấy nói cậu ấy bị cận, ngồi cuối sẽ không thấy bảng.

Nên là hai đứa tôi bất đắc dĩ ngồi cùng nhau.

_

Tôi đã tưởng rằng, tôi chỉ có thể gặp Lê Bảo ở trên lớp thôi, mà không thể ngờ là bây giờ bản thân lại nhìn thấy cậu ấy ở dưới sân của khu nhà tập thể đang sống.

Lúc ấy, tôi đang phơi quần áo liền bắt gặp một dáng người cao lớn khá quen mắt đang kéo vali bước vào khu nhà tập thể.

Tôi nghĩ mình bị hoa mắt, tôi còn tự tát vào mặt mình lẩm bẩm rằng: “Thế quái nào mình lại nhìn người kia ra Lê Bảo nhỉ?”

Có lẽ do tôi không đeo kính hoặc cũng có thể là cứ thấy ai dáng người cao lớn, gương mặt đẹp trai ngút trời, thì tôi lại tưởng tượng ra người đó là bạn cùng bàn.

Có lẽ là như vậy.

Cho đến khi tôi chạm mặt cậu ở cổng của khu nhà, tôi mới biết mình không tưởng tượng nhầm.

Nhìn thấy tôi ở đây, cậu ấy cũng bất ngờ lắm, tính mở mồm nói gì đó liền bị tôi chặn họng: “Bảo tính nói Dương bám đuôi Bảo đúng không? Rất tiếc là Dương ở đây hơn mười lăm năm rồi đó nha, không hề bám đuôi Bảo đâu đó”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.