Đừng Để Ý Đến Chồng Chưa Cưới Của Em

Chương 56: Em không thể chết



Trong căn phòng đó là tiếng cười vui vẻ của hắn và Minh Thư,nó gắng gượng cười bước vào bên trong

-Anh tỉnh rồi à,em mang đồ ăn đến cho anh

Thư thấy nó bước vào bất ngờ,cô cũng không biết nên làm sao nữa,cô cũng không biết nên làm gì lúc này

-Hai người ngồi nói chuyện đi em ra ngoài chút

-Thôi em ngồi đây đi chị có chuyện phải về trước đây

Hắn nghe hai người bọn họ nói mà không biết phải làm gì chả nhẽ bảo cả hai về kêu Thiên Bảo đến,vừa nghĩ xong cánh cửa mở ra

-Không ngờ mày khỏe nhanh thật đấy

” Chắc đốt giấy vệ sinh hắn cũng lên mất ” hắn ngồi nhìn Thiên Bảo không chớp mắt

-Nè mày đừng có thấy tao đẹp trai quá mà nhìn như thế có được không?

Hắn vẫy tay cho qua

-Mày đừng có ảo tưởng quá được không?

-Thôi được rồi nể tình mày là người bệnh nên tao sẽ tha cho mày

-Chúng mày vui vẻ thế mà không rủ tao,có lẽ mày sắp được xuất viện rồi

-Tao muốn ở đây cơ,không muốn về ở đây có người chăm sóc

Hắn vừa nói vừa liếc nhìn sang chỗ nó nhưng nó quay mặt đi chỗ khác

-Mày bớt nói nhảm đi

-Thành Long! -Nó nhẹ nhàng gọi anh,lâu lắm rồi anh mới được nghe nó gọi như vậy -Chúng ta về nhà có được không?

Câu nói của nó làm mọi người trong phòng điêu đứng,những nụ cười vụt tắt,hắn không hiểu sao nó lại quyết định như thế,Long không hiểu nó đang làm cái gì nữa,Thư thì đứng ngây người ra,còn mỗi mình Thiên Bảo,anh không muốn tình hình căng thẳng nên đã lên tiếng

-Được rồi mày đưa Thiên Anh về nhà tao đi

-Không em muốn về nhà của hai đứa chúng em

Lần này thì hắn không biết nói sao nữa,hắn dường như không muốn nghe những lời nói vừa rồi của nó,chuyện gì đang xảy ra ở đây

-Anh không đi thì em đi vậy

Nó nói xong bước ra khỏi phòng bệnh,nó chạy thật nhanh đi ra ngoài xe,anh đuổi theo

-Em đứng lại đi,có chuyện gì thế sao em lại quyết định như vậy?

-Em không sao,có thể đưa em về nhà được không?

-Ừ anh biết rồi

Ngồi trên xe nó không nói lời nào chỉ biết khóc thôi,Long nhìn nó mà anh cảm thấy đau lòng,nó đã thích hắn thật rồi,anh mãi mãi chỉ là vật thay thế thôi

Về đến nhà nó leo lên trên tầng nằm nghĩ lại tất cả mọi chuyện,có lẽ tình yêu của nó và hắn chưa đủ lớn,chưa đủ để thay đổi mọi thứ,nó không thể ích kỉ chỉ biết nghĩ cho mình nữa

Mấy ngày sau nó không đi ra ngoài hắn có đến tìm nó nhưng nó đều không ra,Minh Thư đã về nhà không còn ở nhà hắn nữa,Thư cũng đã quyết định sẽ nói hết tình cảm của mình ra cho Long biết,cô đã suy nghĩ rất nhiều,cô biết anh sẽ từ chối cô nhưng trước khi cô bay qua Mỹ cô nhất định phải nói

-Anh có rảnh không qua gặp em một chút -Tin nhắn rung lên ở điện thoại của anh,anh cười rồi rep lại

-Ừ anh rảnh,chúng ta hẹn nhau ở đâu?

-Quán cafe đường XX,phố XX nhá

-Ừ anh biết rồi hẹn gặp em

Cô nhắn tin xong tắt máy đi chuẩn bị quần áo các kiểu rồi đến quán,anh đã ngồi đấy đợi cô,cô bước vào trong quán tất cả mọi nguời đều nhìn

-Anh đến lâu chưa?

-Anh cũng vừa mới đến thôi,em gọi gì uống đi

-Thôi ạ,em nó xong sẽ đi luôn chiều nay anh có chuyến bay đi sang Mĩ

-Em đi sang Mỹ sao?

-Vâng em nghĩ ở bên đấy cơ hội học tập sẽ tốt hơn

-Ừ vậy em đi thượng lộ bình an nhé

-Anh không có gì để nói với em sao?

Anh nhìn cô không biết nên trả lời sao nữa

-Em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện nhé ” Ngày trước có một cô gái khi đi học về đã gặp một chàng trai ở nhà mình,cô ấy bắt đầu thích chàng trai đây ngay từ lúc anh ấy cười,nhưng cô thất vọng khi nghe nói nói đó là chồng chưa cưới của chị mình,cô biết rằng cô sẽ không có được anh,cô không muốn làm tổn thương chị mình,cô đã làm chị cô như thế đã quá đủ rồi và đặc biệt chàng trai đấy đã thích chị cô,cô hoàn toàn hết hi vọng,lý trí cô lúc nào cũng nói quên anh đi nhưng con tim cô lại hướng về anh,hướng về chàng trai mà cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên,nhưng giờ đây ngay có lẽ cô sẽ đi đến một vùng đất mới,sống một cuộc đời mới dành riêng cho cô,cô không thể làm điều có lỗi với anh,với chị cô nữa,trước khi đi cô chỉ muốn nói với anh ba chữ ” EM YÊU ANH ” “,em xin lỗi khi đã thích anh,những lời nói hôm ở trên sân thượng là thật,em chúc hai người hạnh phúc

Anh đơ trước câu chuyện cô vừa kể,cô thích anh sao,điều này anh chưa hề nghĩ đến

-Thôi có lẽ em phải đi rồi,tạm biệt anh,đừng suy nghĩ về những lời em vừa nói hãy đối xử tốt với chị Thiên Anh là được rồi

Cô đang định bước ra khỏi cửa tiếng súng làm cô đứng lại,đằng sau cô là người đàn ông có lẽ không còn xa lạ gì với cô nữa,trên tay ông ta đang cầm súng dí sát vào đầu anh,cô sợ hãi lùi về phía sau

-Ông muốn làm gì anh ấy?

-Con gái à! Hắn ta đã khiến con phải đau khổ như vậy ta sẽ giết hắn ta để trả thù cho con

-Không! Ông bị điên rồi

-Đừng lo cho anh,em mau đến đi khỏi đây đi

-Không! Em sẽ không bỏ anh lại một mình đâu,ông bỏ súng xuống đi muốn gì tôi cũng chịu

-Bây giờ ta muốn con đi cùng ta có được không?

-Không em không được đồng ý với ông ta,anh không cho phép em làm thế

-Được tôi đồng ý,ông mau thả anh ấy ra

-Em bị điên rồi anh sẽ không sao đâu,em rời khỏi đây trước đi

-Em xin lỗi nhưng anh nhất định phải sống tốt nhé,hãy sống thật vui vẻ

Một tiếng súng nữa lại nổ lên,người bắn không ai khác chính là Bang chủ của Black Cloud,anh đã lâu không bắn rồi nhưng bắn đâu chuẩn đó,ông ta bị anh bắn bất ngờ vào cánh tay nhân lúc ông ta không để ý,Long đã chạy ra khỏi vòng vây của ông ta

-Tôi tha cho ông một lần ông còn không biết điều mà cút đi giờ còn dám xuất hiện ở đây sao?

-Chúng mày đều là lũ khốn nạn chỉ biết bắt nạt con gái tao,tao sẽ không tha cho chúng mày đâu

Ông ta vừa nói vừa bóp còi về phía trước,Minh Thư đã nhanh chóng đẩy người anh về phía sau mình và người trúng đạn không ai khác chính là cô

-Không! Tại sao lại như vậy? -Ông ta bỏ súng xuống,người con gái mà ông luôn muốn có lại bị chính ông ra tay sát hại

-Đừng! Em tỉnh lại đi,em không thể chết được,em nói yêu anh cơ mà sao chưa để cho anh yêu em mà em đã nằm trong vòng tay anh thế này

-Anh…. Đừng….như…..thế….em….xin….lỗi…..anh….hãy….sống…..tốt….nhá

Cô buông đôi bàn ta xuống anh chỉ biết ôm thân hình bé nhỏ của cô mà khóc thôi,Thiên Bảo nhìn thấy vậy không khỏi đau lòng

-Không! Em không thể chết được

————————————————————————————————————

Một tháng sau

Nó đã đi ra khỏi nhà,hắn cũng đã không đến tìm nó nữa rồi,nó đã tự mình bước đi trên con đường mà mình lựa chọn,nó vẫn đến lớp như bình thường,từ khi chuyện của Mai – Lan xảy ra nó chỉ thấy mỗi Mai đi học còn Lan nó cũng không biết ở đâu nữa

-Anh có chuyện muốn nói với em -Long tiến đến chỗ nó nhẹ nhàng đập vào vai nó,nó quay lại cười với anh rồi bước đi theo anh


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.