~ Nhã Thi Lan? ~
Tằng Phan đẩy cửa đi vào.
Âm thanh cãi nhau trong phòng trang điểm là cuộc chiến của nhóm thanh niên và các chuyên gia trang điểm phát ra ngày càng rõ.
Nhị Bàn: “Này này, Bàn gia tôi đẹp tự nhiên, không cần đánh phấn nền.”
Cơ Trưởng: “Phấn má hồng thì thôi đi? Một người đàn ông như tôi thì đánh phấn má hồng làm gì chứ? Đây là màu gì? Mông khỉ sao?”
Light: “Không cần vẽ mắt, đây là màu gì? Năm sắc màu sặc sỡ, hay màu đen vậy? Như buê đuê ấy.”
Tằng Phan: “……”
Loại hành vi này của trai thẳng làm cho người ta cảm thấy phiền toái, Tằng Phan chỉ có thể đánh giá bọn họ bằng năm chữ.
Người xấu xí quậy phá!
Cô xoay người, đem ánh mắt đặt trên bộ mặt của đội.
Lại phát hiện hai nhánh hoa lạnh lùng tuy rằng không nói nhao nhao, nhưng lại im lặng mà cự tuyệt.
Nhan Phương: “Chỉ làm tóc thôi.”
Thẩm Hi, cho dù là chuyên viên trang điểm trước mặt nói chuyện rất lễ phép, anh bướng bỉnh nói một chữ: “Không.”
Gương mặt tươi cười dần dần biến mất. jpg
Xem ra đẹp trai thì có quyền, thẳng thắn làm khó cô gái kia như vậy.
Tằng Phan đi về phía trước hai bước.
Dừng lại.
Một bên Nhị Bàn né tránh bàn tay chuẩn bị tô son của chuyên viên trang điểm, một bên ghét đến mức nhíu mày: “Mẹ nó, tôi không cần tô son! Còn nữa, đây là cái màu quái gì vậy?”
Chị gái chuyên viên trang điểm ấn đầu anh ta, cố gắng nở nụ cười: “Không được đâu, nếu đánh phấn mà không vẽ son môi nhìn không có khí sắc.”
Nhị Bàn lắc đầu như cái trống bỏi[1], từ chối thẳng thừng: “Vậy cũng không cần đánh phấn!”
[*từ gốc 拨浪鼓 [bō làng gǔ] – trống bỏi (Trò chơi dân gian cổ đại Trung Quốc): là một nhạc cụ và đồ chơi âm nhạc dân gian cổ xưa và truyền thống xuất hiện trong Thời Chiến Quốc. Cơ thể chính của tiếng kêu là một cái trống nhỏ có hai đầu đạn ở hai bên. Trống có tay cầm và tay cầm trống được sử dụng để tạo ra âm thanh. Thân trống có thể là gỗ hoặc tre, cũng như bùn và giấy cứng, mặt trống được làm bằng da cừu, da bò, da rắn hoặc giấy, và tiếng kêu của thân gỗ là điển hình nhất. Những chiếc lục lạc ban đầu là nhạc cụ, không phải đồ chơi. (Nguồn: baidu)]
“Vậy đôi mắt đen thui, lỗ chân lông cùng mụn đầu đen của cậu đều lộ ra hết đấy.”
Khuôn mặt béo tròn đang lắc lư của Nhị Bàn dừng lại, lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt, hơn nửa ngày, anh ta mới đặt quyết tâm, không sợ chết thò tay vào hộp son môi lấy ra một thỏi son: “Cái này đi!”
Nhìn thấy thỏi son môi kia, Tằng Phan và chuyên viên trang điểm rơi vào trầm mặc.
Tằng Phan nhịn không được, yếu ớt mở miệng: “Anh chắc chắn?”
Lên trời xuống đất, màu hồng barbie chết chóc, không ai kháng cự được.
Tằng Phan làm cho tên đàn ông chân chính có khiếu thẩm mỹ đáng sợ này run rẩy.
Nhị Bàn bị thanh âm sau lưng làm hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy các chuyên chuyên viên trang điểm khác ở trong gương đã bắt tay vào việc trang điểm, kim chủ thì gượng gạo cười.
Nhưng mà người tìm đường chết không có trực giác sắc bén.
Nhị Bàn sáng hết mắt lên nhìn Tằng Phan, nóng lòng muốn biết cảm nghĩ của mọi người xung quanh: “Lão đại, thỏi son này có được không?”
“Tôi tô màu son này, sẽ có nhiều fans nữ chứ?”
Mỉm cười. jpg
Tằng Phan duy trì khuôn mặt nghiêm túc giả vờ cười, không trả lời còn hỏi ngược lại: “Anh nói xem.”
Nhị bàn thấy cô trả lời một câu không rõ ràng, lắc người nhìn thấy người của mình ở xung quanh.
Ừm, bên phải Cơ Trưởng, bên trái Thẩm Hi.
Hoàn toàn không cần chọn lựa.
Nhị Bàn gọi Thẩm Hi, lại đem thỏi son trong tay cho Thẩm Hi xem: “Thỏi son này được không? Có đẹp không?”
Thẩm Hi quay đầu, chầm chậm mở miệng: “Cũng được.”
Nhị Bàn vui vẻ ngay tức khắc, có một loại cảm giác mọi người đều say và tôi chỉ có một mình.
“Chỉ có loại nhan sắc trắng mịn như này mới có thể biểu lộ cảm giác của một thiếu niên mười tám tuổi, Bàn gia tôi tui rằng tự xưng ông, nhưng vẫn là một thiếu niên đang độ tài hoa.”
Cậu ta đắc ý lắc thỏi son môi trong tay, sau đó liền cẩn thận đưa ra phán đoán, nhận ra rằng thỏi son trong tay chính là một lá bài để thể hiện sự uyên bác của bản thân.
“Tôi còn biết thỏi son này là một thương hiệu nổi tiếng, hừ, YSL…”
Nhị bàn nhìn thấy ba chữ in đậm kia, trầm mặc thật lâu.
Ách…
Chơi lớn rồi.
YSL là cái thứ gì vậy?
Nhị Bàn cảm thấy hơi ngượng.
Làm cho một người chỉ biết dùng bàn phím và chuột như thế nào mới có thể không bị tụt hạng phụ tá chuyên nghiệp đoán thỏi son màu gì, thật là kiêu căng!
Kiêu căng!
Tại vì sao lại muốn chết?
Nhị bàn hối hận không kịp, đôi mắt nhỏ tội nghiệp nhìn Thẩm Hi, chờ đợi người bạn cứu vớt anh ta khỏi cái sự xấu hổ này.
Thẩm Hi cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực ở bên cạnh, lạnh lùng dời tầm mắt, nhưng lại không kiên nhẫn mà nói: “Nhã Thi Lan.”
Tằng Phan: “……”
??
Không phải là cô nghe nhầm đấy chứ?
Chị gái chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh cũng sững sờ.
Chỉ có Nhị Bàn mới nghĩ ra, hết sức phấn khởi mà nói: “Đúng đúng đúng! Chính là Nhã Thi Lan!”
Tằng Phan đứng tại chỗ cơ hồ cảm thấy hoài nghi cuộc đời.
Nửa ngày không nói câu nào.
Câu nói vừa rồi của Thẩm Hi rất bình thản, vô cùng thong dong.
Mức độ đáng tin vô cùng cao.
Nếu không phải Tằng Phan biết YSL[2] là Dương Thụ Lâm chứ không phải là Nhã Thi Lan, cũng sẽ tin lời nói bậy của anh.
[*Yves Saint Laurent SAS (tiếng Pháp: [iv sɛ̃ lɔʁɑ̃] ⓘ; viết tắt: YSL), còn được gọi là Saint Laurent, là một công ty thời trang nổi tiếng của Pháp được thành lập bởi Yves Saint Laurent và cộng sự Pierre Bergé vào năm 1961. (Nguồn: wikipedia)]
Không đúng, làm gì có cái gì mà Nhã Thi Lan, người ta gọi là Estée Lauder[3]!
[*Estée Lauder: là công ty sản xuất và tiếp thị sản phẩm chăm sóc da, trang điểm, nước hoa và chăm sóc tóc uy tín. Công ty sở hữu một danh mục đa dạng các thương hiệu, phân phối trên toàn thế giới thông qua các kênh bán lẻ và thương mại điện tử và có trụ sở tại Midtown Manhattan, thành phố New York. (Nguồn: wikipedia)]
Tằng Phan không rõ tâm tư, có thể là vì cô đã từng lạnh lùng, che đi khuôn mặt mình, không một ai nhìn ra được rằng hồn của cô đã sớm rời khỏi xác.
Trong mắt Nhị Bàn, kim chủ cao quý lạnh lùng đang khoanh tay trước ngực, giẫm chân hận ông trời, ở trên cao lạnh lùng liếc xuống nhìn cậu ta của trước kia đi đâu mất rồi.
Thắng một trận trên thỏi son môi cũng làm đầu óc cậu ta choáng váng, trực tiếp nhìn Tằng Phan, không thèm nghĩ mà nói ra những lời đã cất giữ trong lòng: “Lão đại, cô cũng có thể đổi một thỏi son môi khác! Màu này không đẹp cho lắm!”
Thẩm Hi lúc lâu không nói chuyện, qua tấm kính trong phòng trang điểm nhìn thấy màu son của Tằng Phan.
Anh chớp mắt một cái, gật đầu.
“Giống như ăn thịt trẻ con vậy.”
Tằng Phan: “……”
Tằng Phan muốn đánh người.
🙂
Cuối cùng, trận phản loạn gà bay chó sủa trong phòng trang điểm bị Tằng – Võ Tắc Thiên – Phan dùng bạo lực trấn áp giành được thắng lợi áp đảo.
*
Kỹ thuật của chuyên viên trang điểm vượt qua thử thách, kỹ thuật của nhiếp ảnh gia cũng không kém, mặc dù bị nhóm thiếu niên nghiện mạng làm khó mười phần, rất nhanh đã chụp xong ảnh tuyên truyền của từng người.
Chỉ còn lại ảnh chụp chung của cả đội.
Nhưng mà ở đây, gặp được WKY từ trước đến nay không hề khó khăn.
Nhiếp ảnh gia đoán không chừng là một người thuộc cung Xử Nữ, đối với mọi việc đều có yêu cầu hà khắc.
Anh ta sắp xếp vị trí cho mọi người xong xuôi, còn vì để tấm ảnh có khí thế mà làm ướt tóc của các đội viên.
||||| Truyện đề cử: Chị Dâu Của Nữ Chính |||||
Khi màn trập hạ xuống, một đám người chân dài trẻ tuổi đứng sát lại với nhau, tư thế khác nhau nhưng vẫn rất hài hòa, ánh mắt sắc bén quả là có khí thế theo đuổi giấc mơ giành quán quân.
Tằng Phan đứng cách nhiếp ảnh gia không xa, có thể nhìn thấy rõ ràng các đội viên ở bên kia.
Ánh mắt của cô lướt qua các cựu thành viên của ZGA, rồi dừng tại vị trí của Thẩm Hi.
Có thể là vì đây là viên ngọc quý do chính cô tìm thấy, hiếm thấy khi cô yêu mới hướng tới, hoặc có thể là do anh mới trưởng thành không lâu, lại là thành viên nhỏ nhất và lầm lì nhất trong đội.
Tằng Phan đối với Thẩm Hi theo bản năng luôn có nhiều phần sẽ để ý tới.
Anh mặc bộ đồng phục màu đỏ trắng của đội, để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng làn da trắng mịn như sữa, giọt nước trên mái tóc đen theo hai má chậm rãi chảy xuống.
Đôi mắt nhạt nhẽo buông xuống, nhưng cũng có loại thiếu niên có tính cách thờ ơ.
Tằng Phan nhìn đến ngẩn người.
Đột nhiên cô có một dự cảm…
Thiếu niên này, sau này sẽ làm cho cả giới esport này điên cuồng.
~ Nhã Thi Lan? ~
Tằng Phan đẩy cửa đi vào.
Âm thanh cãi nhau trong phòng trang điểm là cuộc chiến của nhóm thanh niên và các chuyên gia trang điểm phát ra ngày càng rõ.
Nhị Bàn: “Này này, Bàn gia tôi đẹp tự nhiên, không cần đánh phấn nền.”
Cơ Trưởng: “Phấn má hồng thì thôi đi? Một người đàn ông như tôi thì đánh phấn má hồng làm gì chứ? Đây là màu gì? Mông khỉ sao?”
Light: “Không cần vẽ mắt, đây là màu gì? Năm sắc màu sặc sỡ, hay màu đen vậy? Như buê đuê ấy.”
Tằng Phan: “……”
Loại hành vi này của trai thẳng làm cho người ta cảm thấy phiền toái, Tằng Phan chỉ có thể đánh giá bọn họ bằng năm chữ.
Người xấu xí quậy phá!
Cô xoay người, đem ánh mắt đặt trên bộ mặt của đội.
Lại phát hiện hai nhánh hoa lạnh lùng tuy rằng không nói nhao nhao, nhưng lại im lặng mà cự tuyệt.
Nhan Phương: “Chỉ làm tóc thôi.”
Thẩm Hi, cho dù là chuyên viên trang điểm trước mặt nói chuyện rất lễ phép, anh bướng bỉnh nói một chữ: “Không.”
Gương mặt tươi cười dần dần biến mất. jpg
Xem ra đẹp trai thì có quyền, thẳng thắn làm khó cô gái kia như vậy.
Tằng Phan đi về phía trước hai bước.
Dừng lại.
Một bên Nhị Bàn né tránh bàn tay chuẩn bị tô son của chuyên viên trang điểm, một bên ghét đến mức nhíu mày: “Mẹ nó, tôi không cần tô son! Còn nữa, đây là cái màu quái gì vậy?”
Chị gái chuyên viên trang điểm ấn đầu anh ta, cố gắng nở nụ cười: “Không được đâu, nếu đánh phấn mà không vẽ son môi nhìn không có khí sắc.”
Nhị Bàn lắc đầu như cái trống bỏi[1], từ chối thẳng thừng: “Vậy cũng không cần đánh phấn!”
[*từ gốc 拨浪鼓 [bō làng gǔ] – trống bỏi (Trò chơi dân gian cổ đại Trung Quốc): là một nhạc cụ và đồ chơi âm nhạc dân gian cổ xưa và truyền thống xuất hiện trong Thời Chiến Quốc. Cơ thể chính của tiếng kêu là một cái trống nhỏ có hai đầu đạn ở hai bên. Trống có tay cầm và tay cầm trống được sử dụng để tạo ra âm thanh. Thân trống có thể là gỗ hoặc tre, cũng như bùn và giấy cứng, mặt trống được làm bằng da cừu, da bò, da rắn hoặc giấy, và tiếng kêu của thân gỗ là điển hình nhất. Những chiếc lục lạc ban đầu là nhạc cụ, không phải đồ chơi. (Nguồn: baidu)]
“Vậy đôi mắt đen thui, lỗ chân lông cùng mụn đầu đen của cậu đều lộ ra hết đấy.”
Khuôn mặt béo tròn đang lắc lư của Nhị Bàn dừng lại, lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt, hơn nửa ngày, anh ta mới đặt quyết tâm, không sợ chết thò tay vào hộp son môi lấy ra một thỏi son: “Cái này đi!”
Nhìn thấy thỏi son môi kia, Tằng Phan và chuyên viên trang điểm rơi vào trầm mặc.
Tằng Phan nhịn không được, yếu ớt mở miệng: “Anh chắc chắn?”
Lên trời xuống đất, màu hồng barbie chết chóc, không ai kháng cự được.
Tằng Phan làm cho tên đàn ông chân chính có khiếu thẩm mỹ đáng sợ này run rẩy.
Nhị Bàn bị thanh âm sau lưng làm hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy các chuyên chuyên viên trang điểm khác ở trong gương đã bắt tay vào việc trang điểm, kim chủ thì gượng gạo cười.
Nhưng mà người tìm đường chết không có trực giác sắc bén.
Nhị Bàn sáng hết mắt lên nhìn Tằng Phan, nóng lòng muốn biết cảm nghĩ của mọi người xung quanh: “Lão đại, thỏi son này có được không?”
“Tôi tô màu son này, sẽ có nhiều fans nữ chứ?”
Mỉm cười. jpg
Tằng Phan duy trì khuôn mặt nghiêm túc giả vờ cười, không trả lời còn hỏi ngược lại: “Anh nói xem.”
Nhị bàn thấy cô trả lời một câu không rõ ràng, lắc người nhìn thấy người của mình ở xung quanh.
Ừm, bên phải Cơ Trưởng, bên trái Thẩm Hi.
Hoàn toàn không cần chọn lựa.
Nhị Bàn gọi Thẩm Hi, lại đem thỏi son trong tay cho Thẩm Hi xem: “Thỏi son này được không? Có đẹp không?”
Thẩm Hi quay đầu, chầm chậm mở miệng: “Cũng được.”
Nhị Bàn vui vẻ ngay tức khắc, có một loại cảm giác mọi người đều say và tôi chỉ có một mình.
“Chỉ có loại nhan sắc trắng mịn như này mới có thể biểu lộ cảm giác của một thiếu niên mười tám tuổi, Bàn gia tôi tui rằng tự xưng ông, nhưng vẫn là một thiếu niên đang độ tài hoa.”
Cậu ta đắc ý lắc thỏi son môi trong tay, sau đó liền cẩn thận đưa ra phán đoán, nhận ra rằng thỏi son trong tay chính là một lá bài để thể hiện sự uyên bác của bản thân.
“Tôi còn biết thỏi son này là một thương hiệu nổi tiếng, hừ, YSL…”
Nhị bàn nhìn thấy ba chữ in đậm kia, trầm mặc thật lâu.
Ách…
Chơi lớn rồi.
YSL là cái thứ gì vậy?
Nhị Bàn cảm thấy hơi ngượng.
Làm cho một người chỉ biết dùng bàn phím và chuột như thế nào mới có thể không bị tụt hạng phụ tá chuyên nghiệp đoán thỏi son màu gì, thật là kiêu căng!
Kiêu căng!
Tại vì sao lại muốn chết?
Nhị bàn hối hận không kịp, đôi mắt nhỏ tội nghiệp nhìn Thẩm Hi, chờ đợi người bạn cứu vớt anh ta khỏi cái sự xấu hổ này.
Thẩm Hi cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực ở bên cạnh, lạnh lùng dời tầm mắt, nhưng lại không kiên nhẫn mà nói: “Nhã Thi Lan.”
Tằng Phan: “……”
??
Không phải là cô nghe nhầm đấy chứ?
Chị gái chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh cũng sững sờ.
Chỉ có Nhị Bàn mới nghĩ ra, hết sức phấn khởi mà nói: “Đúng đúng đúng! Chính là Nhã Thi Lan!”
Tằng Phan đứng tại chỗ cơ hồ cảm thấy hoài nghi cuộc đời.
Nửa ngày không nói câu nào.
Câu nói vừa rồi của Thẩm Hi rất bình thản, vô cùng thong dong.
Mức độ đáng tin vô cùng cao.
Nếu không phải Tằng Phan biết YSL[2] là Dương Thụ Lâm chứ không phải là Nhã Thi Lan, cũng sẽ tin lời nói bậy của anh.
[*Yves Saint Laurent SAS (tiếng Pháp: [iv sɛ̃ lɔʁɑ̃] ⓘ; viết tắt: YSL), còn được gọi là Saint Laurent, là một công ty thời trang nổi tiếng của Pháp được thành lập bởi Yves Saint Laurent và cộng sự Pierre Bergé vào năm 1961. (Nguồn: wikipedia)]
Không đúng, làm gì có cái gì mà Nhã Thi Lan, người ta gọi là Estée Lauder[3]!
[*Estée Lauder: là công ty sản xuất và tiếp thị sản phẩm chăm sóc da, trang điểm, nước hoa và chăm sóc tóc uy tín. Công ty sở hữu một danh mục đa dạng các thương hiệu, phân phối trên toàn thế giới thông qua các kênh bán lẻ và thương mại điện tử và có trụ sở tại Midtown Manhattan, thành phố New York. (Nguồn: wikipedia)]
Tằng Phan không rõ tâm tư, có thể là vì cô đã từng lạnh lùng, che đi khuôn mặt mình, không một ai nhìn ra được rằng hồn của cô đã sớm rời khỏi xác.
Trong mắt Nhị Bàn, kim chủ cao quý lạnh lùng đang khoanh tay trước ngực, giẫm chân hận ông trời, ở trên cao lạnh lùng liếc xuống nhìn cậu ta của trước kia đi đâu mất rồi.
Thắng một trận trên thỏi son môi cũng làm đầu óc cậu ta choáng váng, trực tiếp nhìn Tằng Phan, không thèm nghĩ mà nói ra những lời đã cất giữ trong lòng: “Lão đại, cô cũng có thể đổi một thỏi son môi khác! Màu này không đẹp cho lắm!”
Thẩm Hi lúc lâu không nói chuyện, qua tấm kính trong phòng trang điểm nhìn thấy màu son của Tằng Phan.
Anh chớp mắt một cái, gật đầu.
“Giống như ăn thịt trẻ con vậy.”
Tằng Phan: “……”
Tằng Phan muốn đánh người.
🙂
Cuối cùng, trận phản loạn gà bay chó sủa trong phòng trang điểm bị Tằng – Võ Tắc Thiên – Phan dùng bạo lực trấn áp giành được thắng lợi áp đảo.
*
Kỹ thuật của chuyên viên trang điểm vượt qua thử thách, kỹ thuật của nhiếp ảnh gia cũng không kém, mặc dù bị nhóm thiếu niên nghiện mạng làm khó mười phần, rất nhanh đã chụp xong ảnh tuyên truyền của từng người.
Chỉ còn lại ảnh chụp chung của cả đội.
Nhưng mà ở đây, gặp được WKY từ trước đến nay không hề khó khăn.
Nhiếp ảnh gia đoán không chừng là một người thuộc cung Xử Nữ, đối với mọi việc đều có yêu cầu hà khắc.
Anh ta sắp xếp vị trí cho mọi người xong xuôi, còn vì để tấm ảnh có khí thế mà làm ướt tóc của các đội viên.
||||| Truyện đề cử: Chị Dâu Của Nữ Chính |||||
Khi màn trập hạ xuống, một đám người chân dài trẻ tuổi đứng sát lại với nhau, tư thế khác nhau nhưng vẫn rất hài hòa, ánh mắt sắc bén quả là có khí thế theo đuổi giấc mơ giành quán quân.
Tằng Phan đứng cách nhiếp ảnh gia không xa, có thể nhìn thấy rõ ràng các đội viên ở bên kia.
Ánh mắt của cô lướt qua các cựu thành viên của ZGA, rồi dừng tại vị trí của Thẩm Hi.
Có thể là vì đây là viên ngọc quý do chính cô tìm thấy, hiếm thấy khi cô yêu mới hướng tới, hoặc có thể là do anh mới trưởng thành không lâu, lại là thành viên nhỏ nhất và lầm lì nhất trong đội.
Tằng Phan đối với Thẩm Hi theo bản năng luôn có nhiều phần sẽ để ý tới.
Anh mặc bộ đồng phục màu đỏ trắng của đội, để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng làn da trắng mịn như sữa, giọt nước trên mái tóc đen theo hai má chậm rãi chảy xuống.
Đôi mắt nhạt nhẽo buông xuống, nhưng cũng có loại thiếu niên có tính cách thờ ơ.
Tằng Phan nhìn đến ngẩn người.
Đột nhiên cô có một dự cảm…
Thiếu niên này, sau này sẽ làm cho cả giới esport này điên cuồng.