Bát Vương cười một cách đắc ý, còn Thời Nghi cảm thấy rất bối rối.Cô lúng túng không biết nên làm thế nào. “Trời ạ, chuyện gì thế này? Ta trốn khỏi hoàng cung là vì không muốn thành thân với cái tên An vương gì đó. Sao bây giờ tự nhiên chui ra một tên Bát Vương, muốn ta làm nữ nhân của hắn? Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, thật là phiền phức”
Thời Nghi đẩy Bát Vương ra, nhắc khéo:
– Bát vương gia, chỗ này đông người, sao ngài có thể ở đây lôi lôi kéo kéo, trêu ghẹo một nữ nhi yếu đuối như ta chứ? Mau buông ta ra đi
– Ồ, đông người ư? Làm gì có ai đâu
Thời Nghi quay người nhìn lại mới phác giác có gì đó không ổn. Xung quanh không một bóng người, bỗng trong lòng cô có chút hoang mang.Bát Vương vội vàng giải thích:
– Bổn vương đã bao hết toàn bộ chỗ này rồi, dù chúng ta có tình tứ cách mấy cũng không sợ bị người khác dòm ngó đâu. À đúng rồi, nếu nói đến trêu ghẹo, chẳng phải là nàng trêu ghẹo ta trước hay sao?
– Ta? Ta trêu ghẹo ngài lúc nào chứ? Ngài đừng có mà vu khống!
Nhân lúc Bát Vương không để ý, cô đẩy ngài ra xa, ngồi về phía đối diện
– Ta nên cách xa ngài thì tốt hơn
– Nha đầu, nàng dám làm không dám nhận hay sao? Tối hôm đó ở Thái Bình điện, cái gì thấy cũng đã thấy rồi, nàng còn rất thân mật với ta nữa đấy
Bát Vương nháy mắt, còn Thời Nghi thì nổi cả da gà lên. Nàng thấy ấm ức nên tức giận đáp trả:
– Hôm đó làm vậy không phải vì cứu ngài hay sao? Ngài không cảm kích thì thôi, còn nói ta trêu ghẹo ngài. Đúng thật là làm ơn mắc oán
Nhưng Bát Vương lại dùng cái lí lẽ hết sức hợp tình hợp lý để phản bác:
– Nam nữ thụ thụ bất thân, trước giờ ta chưa từng gần gũi với nữ nhân nào như vậy. Ta mặc kệ, nàng phải chịu trách nhiệm với ta!
Bát Vương nũng nịu, tỏ vẻ đáng yêu. Thời Nghi nghe đến cũng cạn lời:
– Ặc, ngài là trai tân mới lớn hả
Tối đến, trong An vương phủ tràn ngập ánh nến. Hạ nhân đi lại tấp nập. Bên trong thư phòng, An vương cùng với Bắc Trấn Thành và Bạch tiên sinh(Bạch Hạo Nhiên) đang bàn bạc kế sách:
– Đêm nay hãy nới lỏng cảnh giác, để lộ sơ hở để thích khách trà trộn vào thư phòng ta. Bản vương muốn xem thử rốt cuộc là kẻ nào đứng sau vụ thích sát lần này.
– Điện hạ, như vậy quá liều lĩnh
Bạch tiên sinh can ngăn, Bắc cận vệ cũng đồng tình:
– Đúng vậy điện hạ, binh phù là thứ quan trọng, chúng ta không thể đánh cược như thế
Ánh mắt An vương tràn đầy sự tự tin:
– Ai nói ta sẽ dùng hàng thật chứ?
– Ý người là.. trộn long tráo phụng sao?
Hiểu ra được vấn đề, Bắc cận vệ cùng Bạch tiên sinh hết sức vui mừng. Đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ rồi đây
Khi An vương phủ đã chìm vào giấc ngủ, một bóng đen lúc ẩn lúc hiện vụt qua, đánh ngất thị vệ giữ của, thành công đột nhập vào thư phòng. Hắc y nhân thân hình cao lớn, vạm vỡ, trên mặt đều bịt kín, chỉ để lộ đôi mắt. Quả nhiên đúng như dự tính, hắn đã xuất hiện. Hắn cẩn trọng tiến từng bước thận trọng vào thư phòng, lục tìm thứ gì đấy.
Sau khi tìm kiếm mọi ngóc ngách,hắn đã phát hiện một hộp gỗ nhỏ làm bằng xoan đào được chạm khắc cẩn thận rất đáng nghi. Bằng dụng cụ là một thanh sắt nhỏ,thon dài trên tay, hắn đã thành công bẻ được khoá của hộp gỗ. Nhưng chưa xem được thứ bên trong rốt cuộc là gì thì đột nhiên những mũi tên sắc nhọn từ tứ phía lao đến. Tiếp theo đó,chuông báo hiệu kêu lên, hắn hoảng loạn:
– Thôi xong, mình trúng kế rồi
Chưa đợi hắn ra khỏi cửa thì Bắc Trấn Thành đã đưa người xông vào:
– Các huynh đệ, xông lên!!Nhớ kĩ, phải bắt sống.
Hắc y nhân nhanh nhẹn né đòn, chỉ vài chiêu đã hạ gục hết đám nhãi nhép kia. Biết rằng nơi này không thể ở lâu, hắn dùng ám khí tạo ra một lớp khói mờ mờ ảo ảo bao phủ cả thư phòng rồi biến mất không dấu vết. Bắc Trấn Thành đâu dễ dàng từ bỏ đến thế, hắn cho người mau chóng đuổi theo
– Đứng ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo!!
Cùng lúc đó, ở trên phố, Thời Nghi vẫn còn đang mải mê dạo khắp chốn, cô mừng thầm:”Thoát khỏi tên bát Vương chết tiệt kia rồi, thoải mái quá đi mất.”
Rồi bỗng nhiên, một tên trộm vặt từ đằng xa xuất hiện, giật lấy túi tiền của cô. Hắn chạy rất nhanh, cô vội vàng đuổi theo. Vừa chạy cô vừa thét lớn:
– Này, mau trả túi tiền lại đây cho ta!!
Tên trộm vẫn cứ lao đầu mà chạy, cô tăng tốc đuổi theo. Cô và hắn đuổi mãi, đuổi mãi đến một góc nhỏ. Cùng đường, hắn liền chết xông lên, ý định đánh người. Cô dễ dàng né đòn, bắt lấy tay hắn bẻ ra sau.
– Cướp đồ còn muốn đánh người? Đây là đạo lý gì vậy?
Thời Nghi siết chặt tay hắn, tên trộm hét lên đau đớn,van xin:
– A.a.a.a., nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng!!
– Tha cho ngươi? Tha cho ngươi để người tái phạm sao?
– Không, không. Lần sau tôi không dám nữa
Cô lại quát hắn:
– Còn muốn lần sau?
– Không, không, sẽ không có lần sau. Nữ hiệp xin tha cho tôi. Tôi chỉ là vì đói quá mà thôi
Thấy lời nói có vẻ thành thật của hắn cô mới thả hắn ra. Nhìn thấy bộ dạng nhem nhuốc, áo quần rách rưới, đầy những mảnh vá lớn nhỏ cô có chút chạnh lòng
– Trả đồ cho ta
Cô đưa tay về phía hắn. Hiểu ý, tên trộm ngoan ngoãn giao ra. Hắn ném túi tiền về phía cô rồi quay người muốn bỏ đi. Cô gọi hắn lại, lấy trong túi ra một số tiền rồi tiến lại gần đưa cho hắn
– Ngươi cầm lấy số tiền này mua thứ gì đó mà ăn đi.
Hắn nhìn cô,vừa ngạc nhiên vừa xúc động. Đôi mắt hắn mọng nước. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm đến từ người khác
– Ta tạ cô nương
Hắn vừa nói vừa đưa tay về phía trước nhận lấy số tiền mà cô đưa cho.Tên trộm cúi người một cách thành khẩn. Cho tiền xong,cô quay người bước đi, trên môi nở nụ cười.Hắn nhìn theo bóng lưng cô xa dần mà luyến tiếc, cảm thán rằng:”Cô nương này.. thật đặc biệt!”
Thời Nghi men theo con đường cũ, tìm lối ra đường lớn. Mới chỉ đi được mấy bước thì”BỘP” Từ trên trời rơi xuống một thứ hộp gỗ kì lạ làm bằng xoan đào, bên ngoài rất loáng bóng. Phải! Hộp gỗ đó chính là của tên thích khách kia đánh rơi
Hắc y nhân ở trên nóc nhà phía đối diện, quay người nhìn lại hắn mới biết hộp gỗ đã rơi ra từ lúc nào.
– Hỏng rồi!! – Hắn hốt hoảng
Đang lúc định quay lại lấy chiếc hộp thì Bắc cận vệ đưa người đuổi tới. Hắn chỉ dành bất lực rời đi. Còn Thời Nghi, bị hộp gỗ rơi trúng đầu làm cô đau đớn mà cáu gắt:
– Là ai? Là kẻ nào vô duyên vô cớ ném cái hộp gỗ này vào đầu ta? Mau ra đây!!
Nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng xào xạc của gió, xung quanh đây không một bóng người. Trên đầu cô mọc lên một cục sưng rõ to, cô xoa đầu mà xuýt xoa:
– Hic.hic. Đau quá đi mất! Bà đây mà biết là ai thì đừng có trách!
Cô nhìn xuống đất rồi cúi xuống nhặt chiếc hộp gỗ đó lên. Cô phủi sạch bụi bẩn bám trên hộp rồi nhìn nó một cách hiếu kỳ…