Đừng Chọc Nhầm Công Chúa

Chương 42: 42: Chương 43



Hai cuốn sách một cuốn tên ” Mây họa ánh trăng ” – Cuốn sách do giả tưởng của giân gian tạo nên, không có thật, kể về cuộc tình duyên trắc trở giữa Tướng quân sở Tu Minh và trưởng nữ nhà Tể Tướng – Mộng Điệp.

Cuốn thứ hai là ” Thiên thu vạn kiếp chỉ có nàng ” – Cũng là cuốn sách tương truyền về chuyện tình cảm động giữa Nhiếp Chính Vương và một thần y.

Cả hai đều là những câu chuyện cảm động về tình cảm, tình yêu, hạnh phúc lứa đôi.

Đã lấy đi nước mắt của không ít người.
Vài canh giờ sau….
Lúc này, thời gian cũng đã xế chiều.

Định Luân vẫn đang ở thư phòng, mải mê đọc sách.

Lật cuốn ” Thiên thu vạn kiếp chỉ có nàng “, chàng đọc thầm từng chữ:
– “Nương tử! Nàng không thoát được đâu!”.

Nhiếp Chính Vương dựa gần vào nàng, nói một cách bá đạo.

Khuôn mặt anh tuấn, từng đường nét đều rất hoàn hảo.

Nụ cười ấy khiến tiểu thần y trẻ tuổi rung động, xao xuyến.

Hai người trao nhau ánh mắt, như trao mối nhân duyên đã được trời cao định sẵn.

Tình yêu của họ đẹp biết bao!
Ngừng một lúc, chang lật về cuối trang đọc tiếp:
– Máu..

máu đang chảy không ngừng, không thể cầm lại được.

Nhiếp Chính Vương đang ở trong tình trạng nguy kịch.

Lúc cấp bách, nàng bèn thỏa hiệp với ác quỷ, một mạng đổi một mạng.

Nàng nguyện ý hi sinh bản thân để có thế tìm được thuốc dẫn chữa bệnh cho chàng.

” Chỉ cần chàng không sao, ta sẵn sàng đánh đổi “.

Câu nói cuối cùng trước lúc ra đi, hai hàng lệ rơi xuống, sáng óng như nhưng viên linh châu bảo ngọc.

Từ đó linh hồn nàng mãi bị ác quỷ giam cầm…
Định Luân đọc xong cái kết buồn ấy, không khỏi cảm thán:
– Thế gian thật sự có người nguyện ý hi sinh vì người mình yêu như vậy hay sao?
Trái tim chàng không biết từ bao giờ đau nhói.

Như là chàng thấu được nỗi đau khổ tột cùng kia…!mà trước đây chàng không thể hiểu.

Có lẽ một phần cũng là bởi bây giờ chàng đã có người trong lòng…
Đang trầm tư suy nghĩ thì Bắc Cận Vệ đi vào, đánh thức khỏi dòng suy tư:
– Điện hạ, điện hạ!
Thấy bóng dáng anh, chàng gấp vội cuốn sách lại, vẻ điềm tĩnh như không, hỏi:
– Chuyện gì?
Bắc Cận Vệ hí hửng khoe:
– Người nghe gì chưa? Tiệm của tẩu tẩu người nổi tiếng rồi?
Định Luân không tin, khiễng môi, lạnh lùng đáp lại:
– Nổi tiếng? Nói tiệm của tẩu tẩu nổi tiếng một góc phố thì còn có thể.

Nhưng ngươi nói chỉ qua nửa ngày mà nổi tiếng cả cái Kinh Thành rộng lớn này? Sao có thể chứ?
Như hiểu được gì đấy, chàng mới ngừng lại.” Lẽ nào có nhân vật lớn nào đó…”.

Mới nghĩ đến đây, Bắc Trấn Thành đã nhanh miệng:
– Người không biết sao? Bát Vương gia đã đứng ra đầu tư.

Nhờ danh tiếng ngài ấy mà tiệm Hoa Sơn Trà đã nổi danh nhanh chóng! Hiện tại, rất nhiều vị công tử, tiểu thư nhà quyền quý đều rất thích điểm tâm ở tiệm.

Đơn hàng ngày đầu đã lên tới con số vài nghìn đơn.

Bát Vương gia còn mở thêm nhiều chi nhánh nhỏ ở các thành khác, sắp được đi vào hoạt động.
Bắc Cận Vệ nhiệt tình kể chuyện mà không để ý khuôn mặt Định Luân rõ ràng không vui.

Cả người chàng toát lên vẻ u ám.

Cái mấu chốt ở đây là vì hai chữ ” Bát Vương “.

Chàng lập tức hiểu ra vấn đề:” Tẩu tẩu và Tiểu Cảnh không thể quen biết với Bát Vương.

Vậy thì người đứng sau đẩy thuyền chỉ có một…”
Đôi mắt phượng nheo lại, tay đập mạnh xuống bàn, không giấu nổi vẻ tức giận.

Không biết là đang tức giận vì chuyện gì? Chàng lẩm bẩm:
– Được lắm! Điện hạ ta danh tiếng cũng đâu kém cạnh Bát Vương.

Ngồi sờ sờ ở đây cô không thèm đếm xỉa.

Lại chạy qua chỗ Bát Vương gia kia!
Bắc Trấn Thành cố lắng tai nghe những gì chàng đang nói.

Nhưng chẳng nghe được gì.

Và tất nhiên cái khuôn mặt lạnh lùng, lại thêm nét khó chịu ấy khiến không khí xung quanh đột ngột thay đổi, im bặt lạ thường.

Bão chớp như đang dậy sóng, nổi lên đùng đùng.

Cảm giác ngột ngạt khôn tả.

Cận Vệ đứng ở khoảng cách xa mà chân không ngừng run lẩy bẩy.

Mồ hôi hột toát ra.

Anh ta đang vắt óc suy nghĩ bản thân mình đã làm gì sai: ” Lúc nãy mình có nói gì sai không? Sao bỗng dưng sắc mặt của điện hạ lại trở nên tức giận như vậy? “.
Vừa nghĩ, anh ta vừa cầu trời khấn phật mong đừng xảy ra chuyện gì.

phải biết là khi An Vương mà tức giận thì người khác khó sống.

Trong doanh trại, phàm là tướng lĩnh dưới trướng của chàng đều trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc.

Cùng với các đợt tuyển chọn vô cùng khắt khe.

Một khi làm sai thì phải chịu phạt rất nghiêm khắc.

Vậy nên vào đây có thể chọc trời, chọc đất nhưng không thể chọc tới An Vương.

Người như Thời Nghi dám ba mặt một lời với chàng có mấy ai? Cũng dễ hiểu vì sao người khác lại đặt cho chàng cái biệt danh ” lãnh huyết vô tình “
Dừng một lúc, chàng thu nét mặt ấy lại.

Thản nhiên khuẩy tay ra hiệu Cận Vệ lui ra.

Bản thân lại bất giác nhìn ra cửa sổ.

Từ đây có thể nhìn rõ cánh cổng chính to tướng của phủ An Vương.

Chốc chốc lại hướng ánh mắt qua đó một lần.

Không khó nhìn ra là đang đợi người….
Thấp thoáng xa kia, có bóng dáng hai nữ nhân từ ngoài cửa bước vào.

Trông kìa! Đúng là cô rồi.

Còn người tung tăng đi trước là Tiểu Cảnh.

Thời Nghi bước từng bước theo sau.

Suối tóc dài đen mượt xoã xuống.

Ánh mắt chàng không rời cô nửa bước.

Trông trời trông đất trông mấy, cuối cùng vẫn là đang trông cô trở về.
– Thời Nghi tỷ, chúng ta hợp tác với Bát Vương, liệu Luân ca có…
Biết được suy nghĩ của nha đầu, cô nhẹ đặt tay lên vai Tiểu Cảnh mà nói:
– Yên tâm, sẽ không đâu.

Dẫu sao bất hoà giữa An gia và Ngô thị cũng sẽ không kéo theo người ngoài như chúng ta vào.

Ngài ấy sẽ không nhỏ mọn mà so đo với chúng ta.

Bát Vương gia cũng là người tốt, để hai người tiếp xúc nhiều biết không chừng họ lại trở thành trì kỉ cũng nên.

Có được lời trấn an ấy, Tiểu Cảnh cũng yên lòng mấy phần.

Vẫn thấy ánh mắt hơi lo lắng của nha đầy, cô lại nói thêm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đừng Chọc Nhầm Công Chúa

Chương 42: Điện hạ học cách yêu



Đinh Luân nói một cách đầy khó nhọc. Bạch tiên sinh thong thả uống trà, mới nghe đến đó, ngụm trà vừa vào miệng suýt chút nữa là phun hết ra ngoài. Vốn điềm tĩnh như Hạo Nhiên mà bỗng chốc trở nên lúng túng, tiên sinh luống cuống hỏi:

– Điện hạ…khụ khụ…người nói thật sao?

Bạch tiên sinh còn tưởng bản thân mình nghe nhầm, muốn hỏi lại cho chắc chắn. Chàng mắt nhắm mắt mở, nghiêm nghị nói:

– Trông ta giống đang đùa?

Ô! Cái này chắc phải xếp vào chuyên mục “chuyện lạ có thật” ở Bách Li quốc này mất! Nữ tử ái mộ An Vương nhiều vô số kể. Mỗi ngày, chàng nhận được hàng tá lá thư. Nếu đem ra so sánh chắc cũng cỡ hai ngọn núi lớn. Nhiều người còn tình nguyện theo ra tận biên cương, chỉ mong được ở bên hầu hạ, chăm sóc chàng là đã mãn nguyện. Nhưng chàng đâu để ý đến, lạnh nhạt từ chối hết. Có nhiều người dù biết vậy vẫn thiêu thân lao mình vào. Vậy mà hôm nay, ngay bây giờ chàng lại nói đã phải lòng một nữ nhân? Đúng là quá đỗi bất ngờ!

– Hahaha. Ta còn sợ điện hạ sẽ không cưới được vợ. Đúng là tại hạ lo hơi xa rồi. – Bạch tiên sinh cười lớn trông có vẻ khoái lắm. – Không biết là vị cô nương nào may mắn được điện hạ nhìn trúng?

Định Luân trả lời:

– Nàng ấy là Thời Nghi.

– Thời cô nương? Vị này chẳng phải là vị cô nương theo ngài vào phủ vài ngày trước sao?

– Ừm..

Bạch tiên sinh đặt tay lên trán vẻ suy tư:” Không biết là thánh nhân phương nào, lại khiến điện hạ trong vòng vài ngày ngắn ngủi mà nảy sinh tình ý? Thật là nể phục!”

– Theo tại hạ thấy, nữ nhân ấy à, quả thực không ai giống ai. Mỗi người một tính. Không biết vị cô nương này là người thế nào?

Định Luân vừa hồi tưởng lại những khoảnh khắc bên cô vừa nghĩ ngợi rồi đáp:

– Cô ấy… Cô ấy là một người tính khí khác thường. Lúc thì trông rất đáng yêu hoạt bát. Lúc lại cứng đầu lì lợm, toàn làm ra những chuyện hoang đường. Lúc lại rất lạnh lùng tàn nhẫn, còn tỏ ra ghét bỏ ta. Đối diện với ta lúc nào cũng chống đối bằng được. Là một nha đầu rất cứng đầu. Có điều ta lại rất thích dáng vẻ trời không sợ đất không sợ của cô ấy… Hiên ngang, cao ngạo mà tiêu soái, tự tại…

Vừa nói chàng vừa bất giác mỉm cười.Dáng vẻ của người cuồng si nhưng vẫn toát lên vẻ tuấn tú.

– Tự do phóng khoáng, tiêu soái, tự tại… Quả là một vị cô nương rất thú vị!

Chưa kịp nói hết câu, Định Luân lại hỏi tới:

– Bây giờ ta phải làm sao?

– Muốn có được lòng nữ nhân, trước tiên điện hạ phải tập cười.

Chàng không hiểu, nhíu mày nghi vấn:

– Tập cười? Tại sao chứ?

Bạch tiên sinh giải thích:

– Tất nhiên khi cười lên mới có thể lay động lòng người. Điện hạ sinh ra đã có khuôn mặt tuấn tú, rạng ngời thế này, đã biết bao nữ tử ái mộ. Nhưng mà vẻ mặt lạnh băng ấy sẽ khiến người ta cảm giác xa cách, chỉ có thể nhìn từ xa. Nếu điện hạ trở nên ôn nhu, ân cần, chu đáo. Ta tin là sẽ không có một nữ tử nào có thể thoát khói sức hút này. Tại hạ tin rằng chỉ cần người cười lên một cái, lập tức sẽ khiến vị cô nương ấy xao xuyến không thôi, chỉ toàn bóng dáng của người!

– Ta.. như thế này không tốt sao?

– Không tốt, tất nhiên lạ không tốt. Ngài lúc nào cũng giữ nguyên cái dáng vẻ lạnh băng duy nhất này thật sự là không ổn. Người tiêu soái tự tại như Thời cô nương chắc chắn sẽ thích những người ôn nhu.

Nghe câu chốt hạ của tiên sinh, An Vương có hơi khó tin. Một đại soái ca phong thái ngời ngời, mặt lạnh như tiền là cái thương hiệu của chàng. Tập gì chứ tập cười, rồi thay đổi tính cách. Đâu thể nói đổi là đổi? Ca này khó! Nghe bảy bảy bốn chín lời chê bai nét mặt của mình từ tiên sinh, nếu là ngày thường chắc sắc mặt của chàng sẽ rất khó coi. Nhưng hôm nay, Định Luân với tinh thần hiếu học, lần đầu tiên biết đến nhi nữ tư tình lại gật gù tán dương, nghe theo mồn một:

– Lời tiên sinh nói quả là chí phải! Vậy… ta nên cười thế nào?

Thật phục chàng này luôn, đến cười còn không biết. Vậy cũng đòi tán gái. Cười mà cũng khó khăn vậy sao? Cái gì cũng biết, nhưng khi người ta yêu thì IQ nó về không hết trơn. Hỏi cái câu mà ai cũng trả lời được:

– Điện hạ chỉ cần cười thế nào mà bản thân cảm thấy thoải mái là được. Nếu khó ngài có thể luyện tập trước gương. Lúc nãy khi nói về Thời cô nương, điện hạ cũng cười rất tươi còn gì. Cứ như vậy là được.

An Vương lớ ngớ hỏi lại:

– Ta cười sao? Sao ngay cả ta cũng không biết vậy nhỉ?

Rồi hỏi tiếp:

– Sau cách cười thì ta phải làm gì?

– Còn làm gì nữa, đương nhiên là phải dịu dàng, quan tâm cô ấy nhiều hơn, nhường nhị cô ấy. Người phải dùng tấm chân tình này để khiến cô ấy cảm động. Quan trọng là người phải chủ động, nắm bắt được thời cơ.

– Nắm bắt thời cơ? Như thế nào mới nắm bắt được thời cơ?

Bạch tiên d=sinh với dáng vẻ người phong lưu tuấn mã, từng trải nên rất hiểu về khía cạnh này. Tiên sinh cặn kẽ mà giải thích:

– Lấy mội ví dụ nhé. Lúc ngài thấy cô ấy đang bưng đồ nặng, ngài hãy chạy lại giúp cô ấy. Lúc cô ấy đói, phải biết đem đồ ăn ngon qua cho cô ấy. Tóm lại là người phải xuất hiện những lúc cô ấy cần.

Định Luân ngập ngừng giây lát:

– Nhưng… ta vẫn hơn ngại.

Tiên sinh chẹp miệng “chậc” một cái:

– Ngại thì làm nhiều lần sẽ quen thôi.

Nhìn Định Luân, tiên sinh như nhớ ra gì đó, rảo bước nhanh về phía giá sách của mình, đưa tay lên kệ thứ hai, lướt qua từng cuốn sách rồi chọn ra hai cuốn ưng ý. Bạch Hạo Nhiên không nói gì, cầm hai cuốn ấy đặt vào tay An Vương:

– Tại hạ cũng không có nhiều kinh nghiệm. Chi bằng điện hạ cứ tự mình tìm hiểu đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.