Đừng Buông Tay Anh

Chương 36: Tay cô đặt lên vai anh



Hạ Tri Yến nghe thấy tiếng bước chân.

Anh xoay người, khi nhìn thấy người đến là Hạ Cảnh Tây thì đôi mắt lập tức sáng lên một chút, trong mắt tràn ngập sùng bái cùng vui sướng, gương mặt nhấc lên vẻ tươi cười: “Chú út! Sao chút cũng tới vậy?”

Sắc mặt Hạ Cảnh Tây vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ có ánh mắt là không tiếng động đảo qua chỗ Tang Nhược, giọng nói không chút gợn sóng: “Ừm.”

“Cảnh Tây tới rồi sao?” Hạ Trạch trong phòng bao nghe được tiếng của Hạ Tri Yến nói chuyện, nên đứng lên cười nói.

Hạ Tri Yến lúc này mới hiểu, hoá ra là ba anh gọi chú út tới.

Ánh mắt lại sáng lên một chút, anh ta thu tầm mắt lại, nghiêng đầu đến gần Tang Nhược, nhỏ giọng nói giống như là đang dỗ dành: “Đừng có khẩn trương, chú út của anh cũng đến, em đã gặp rồi đấy, chút út sẽ nói đỡ giúp chúng ta.”

Anh ta nhướng mày như thể đang thả lỏng, và nở nụ cười ngốc nghếch ngọt ngào.

Tang Nhược nhìn anh ta một cái.

Hạ Tri Yến lập tức có chút chột dạ, lông mày lại khẽ nhíu lại mấy cái, ngược lại không ngại là tiếp tục nổi lên tính bám người: “Tang Nhược……….”

Ánh mắt Hạ Cảnh Tây không tiếng động càng thêm lạnh lẽo.

“Vào trước đã.” Một câu nói nặng nề phát ra từ đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây.

Lời nói bị đánh gãy, Hạ Tri Yến hoàn hồn, cảm kích hướng anh cười cười, sau đó không quan tâm kéo tay Tang Nhược đi đến bàn bên kia ngồi xuống.

Tang Nhược tránh không kịp, cũng không có biện pháp tránh thoát, chỉ có thể để anh tuỳ ý kéo đi, trên mặt cô không chút biểu cảm.

Ánh mắt rơi vào bàn tay Hạ Tri Yến đang nắm cô kia không hề chớp một cái, sắc mặt Hạ Cảnh Tây vẫn như cũ, chỉ là ánh mắt lặng yên tối đi hai phần, u ám nơi đáy mắt cũng đang dần hiện lên.

Chân dài bước đi, anh đi theo sau hai người họ.

Hô hấp mơ hồ có chút khó khăn, yết hầu lăn lăn, tay dài gần như không thể kiên nhẫn mà đưa lên gỡ cúc áo sơ mi ra, dư quang nơi khóe mắt luôn dừng trên người Tang Nhược chưa từng rời đi.

Nhưng Hạ Tri Yến không hề hay biết.

“Ba, mẹ đây chính là Tang Nhược, bạn gái của con, như thế nào, có phải rất đẹp không?” Anh ta nắm chặt cổ tay Tang Nhược kéo đến bên cạnh mình, cười vô cùng vui vẻ: “Tang Nhược, đây là ba mẹ anh.”

Dù có chút tức giận việc Hạ Tri Yến đêm nay đã tiền trảm hậu tấu, nhưng trong tình huống này Tang Nhược không muốn anh khó xử, cô lễ phép chào hỏi: “Hạ tiên sinh, Hạ phu nhân.”

Hạ Tri Yến nghe vậy xuýt chút nữa lại ồn ào, nhưng nghĩ đến cái gì đó, đầu sáp lại gần Tang Nhược như là dụ dỗ nói: “Cái gì mà Hạ tiên sinh, Hạ phu nhân chứ, phải gọi là bác trai, bác gái, còn không thì gọi ba mẹ giống như anh cũng được.”

Tang Nhược liếc nhìn anh ta một cái.

Hạ Tri Yến không hiểu sao sau lưng mình lại cảm thấy ớn lạnh, lập tức vô tội nháy mắt mấy cái, tìm cho mình bậc thang đi xuống: “Ha ha, anh chỉ đùa chút thôi.”

Tính tình Hạ Trạch ôn hoà, nghe vậy cười cười: “Tang tiểu thư.”

Hạ Tri Yến trừng mắt: “Ba!”

“Cái giọng này của con cũng không sợ người ta ghét bỏ.” Đường Tĩnh làm bộ trừng con trai một cái, nhẹ nhàng cười với Tang Nhược nói: “Tri Yến bị chúng ta chiều hư rồi, con đừng để ý.”

“Không có đâu ạ, Tri Yến rất tốt.” Tang Nhược nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt mang theo chút ý cười.

Rất chân thành.

Đường Tĩnh vẫn luôn muốn có con gái, nhưng vì lí do thể chất nên sau khi sinh Hạ Tri Yến xong thì không thể mang thai được nữa, vốn bà đối với Tang Nhược vẫn còn có chút thái độ dè chừng, thế nhưng đêm nay lần đầu tiên nhìn thấy Tang Nhược là bà liền thích cô gái này.

Rất hợp mặt mắt của bà.

“Nó cho dù tốt mấy cũng không tốt bằng con.” Là mẹ anh cũng thích người khác khen con mình, bà chủ động đến gần nắm chặt tay Tang Nhược, Đường Tĩnh vui vẻ nói: “Nhưng mà đúng là gọi như vậy có chút xa lạ, gọi bác trai bác gái vẫn hơn, cháu thấy được không?”

Trong mắt của bà cũng mang theo ý cười ấm áp như Hạ Trạch, rất là hiền lành, còn có phần mong đợi.

Tang Nhược cũng không có cự tuyệt.

Khoé môi khẽ cong lên, cô cười yếu ớt: “Bác trai, bác gái.”

Đường Tĩnh cực kì hài lòng: “Ngoan quá.”

“Đúng rồi, đây là chút út của Tri Yến.” Thân mật dắt tay cô đi qua, bà chủ động giới thiệu: “Con cũng có thể gọi theo là chú út cũng được, thằng nhóc Tri Yến đó rất là sùng bái chú út này.”

Hai người nhìn sang Hạ Cảnh Tây.

Chỗ Hạ Cảnh Tây đứng cách Tang Nhược chỉ hai bước.

Rất gần.

Gần đến nỗi dường như có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên cơ thể cô, lạnh lùng cùng gợi cảm là hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt thế nhưng chúng lại dung hợp trên người cô vô cùng hoàn mỹ, vô tình mê hoặc người khác mê đắm.

Sắc mặt anh nhàn nhạt liếc nhìn cô.

Đôi mi cong dài nhẹ nhàng vỗ, cùng ánh mắt của anh va chạm, khoé môi Tang Nhược vẫn treo nụ cười ôn nhu, tự nhiên mà nền nã, giọng nói trong trẻo vang lên: “Chú út.”

Đôi mắt sáng cười yếu ớt, giống như trước đây, xán lạn như đoá hoa hồng luôn thắm thiết, cũng giống như lần gặp lại nhau đêm đó.

Có một cỗ u ám muốn phá kén chui ra, ánh mắt Hạ Cảnh Tây ngày càng tĩnh mịch.

“Ngồi đi.” m tiết phát ra từ trong cổ họng anh mang theo vị lành lạnh, anh không đáp lại.

Hạ Trạch cùng Đường Tĩnh ít nhiều cũng quen với tính tình lạnh lùng của Hạ Cảnh Tây, nên thấy vậy cũng không cảm thấy có chút nào không đúng, cũng không phát hiện được chút biến hoá nào trong tâm tình của anh dù là một chút xíu.

“Đến đây, ngồi xuống nói chuyện.” Đường Tĩnh vui vẻ lôi kéo Tang Nhược ngồi xuống ghế, hết nhìn trái lại nhìn phải, càng nhìn càng thấy thích.

Bởi vì bàn không dài, Hạ Trạch theo bối phận là người lớn nhất nên ngồi ở chủ vị, Hạ Tri Yến thấy vậy cũng không chút suy nghĩ mà trực tiếp đặt mông ngồi xuống ngay bên cạnh Tang Nhược.

Một cái bàn, Hạ Trạch chủ vị, một bên là mẹ con nhà kia vui vẻ cười nói với cô, vô cùng náo nhiệt, phảng phất như một gia đình có tình cảm cực kì tốt, còn bên này chỉ có một mình Hạ Cảnh Tây.

Giống như có một khoảng cách không thể nào vượt qua được.

Hạ Tri Yến cười bắt chuyện: “Gọi món thôi, Nhược Nhược quay phim một ngày chắc cũng đói bụng rồi.”

Đường Tĩnh tức giận trừng mắt anh: “Con nhìn bộ dạng của con đi.” Bà trực tiếp bỏ qua anh ta, cứ vậy hỏi Tang Nhược: “Con nhìn xem có muốn ăn món nào không, Tri Yến nói nhà hàng này mùi vị cũng không tệ.”

Ở trước mặt trưởng bối Tang Nhược có chút nhu thuận.

“Bác trai với bác gái gọi trước đi ạ, con ăn cái gì cũng được.” Cô ôn nhu nói.

Đường Tĩnh thấy thế liền đưa cho Hạ Trạch chọn trước, bọn họ đã quen khẩu vị của nhau nên để cho ông chọn món thay bà luôn.

Hạ Trạch chọn mấy món Đường Tĩnh thích ăn, chọn xong lại nhìn qua Hạ Cảnh Tây đang ngồi đối diện ba người bọn họ, thấy anh chẳng biết từ lúc nào đã cầm cái bật lửa chơi liền hỏi: “Nghiện thuốc à?”

Ánh mắt thâm trầm không một tiếng động từ gương mặt Tang Nhược thu hồi, hầu kết Hạ Cảnh Tây lăn nhẹ, lời nói đến bên miệng lại không hiểu tại sao lại biến thành hờ hững thừa nhận: “Vâng.”

Hạ Trạch không đồng ý, khuyên nhủ: “Bớt hút thuốc lại một chút, chú ý sức khỏe.” Ông dừng một chút, vẻ mặt hơi ngưng trọng: “Thân thể thế nào rồi? Tai nạn xe không để lại vấn đề gì chứ?”

Hạ Cảnh Tây ngăn chặn lại cơn nghiện thuốc bỗng nhiên nổi lên.

“Không có việc gì.” Anh lạnh nhạt nói, nhìn dáng vẻ không chút nào để ý, ánh mắt lại không nhịn được quét về phía người đối diện.

Nhưng cô từ đầu đến cuối cũng chưa từng chủ động nhìn anh, dù chỉ một cái, dù là nghe đến tai nạn xe cộ cũng không có một chút phản ứng nào.

Hạ Trạch biết rõ tính tình của anh chắc chắn sẽ không nói ra mọi chuyện, huống chi Hạ gia nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, anh tuyệt đối sẽ không để mình xảy ra chuyện, thế là ông không hỏi nhiều nữa.

“Nhìn xem muốn ăn gì?” Ông hỏi.

Lòng bàn tay đang đánh bật lửa xẹt lên, Hạ Cảnh Tây nhàn nhạt nói: “Em cuối cùng.”

Hạ Trạch nghe vậy liền đưa Tang Nhược gọi món, Hạ Tri Yến cướp lời: “Để con, con giúp Nhược Nhược gọi món cho.”

Tang Nhược cười cười nhìn Hạ Tri Yến một cái.

Cảnh này rơi vào trong ánh mắt của Hạ Cảnh Tây, giống như giận lại không trách, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều là phong tình vô hạn.

Anh khẽ nhắm hờ mắt, tay đang vuốt bật lửa lặng yên không tiếng động dùng thêm sức.

Hô hấp tựa hồ càng lúc càng khó khăn.

“Chọn súp hạt ngô đi, đừng nhìn nó đơn giản như vậy nhưng là món ngon nổi tiếng ở đây đấy, nếm một lần đảm bảo sẽ phải thử lần hai.” Hạ Tri Yến vừa nói định chạm trên màn hình.

Nghe thấy hai chữ hạt ngô cổ họng Tang Nhược bỗng nhiên như có cái gì đó chặn lại, phần da lộ bên ngoài phản ứng trên hết, mãnh liệt phản ứng lại, cô muốn nói cho Hạ Tri Yến biết là cô không muốn chọn, nhưng cổ họng lại khó khăn, không thể phát ra âm thanh nào.

Thân thể cô trong nháy mắt trở nên kéo căng ra, hô hấp dường như muốn dừng lại.

“Chọn canh khác.” m thanh trầm thấp bỗng nhiên vang lên, mặc dù nhạt, nhưng lại mang ngữ khí khiến người ta không thể trái ý được.

Mí mắt Tang Nhược không khống chế được mà run lên.

Cô ngước mắt, không ngờ đụng phải đôi mắt sâu không thấy đáy của Hạ Cảnh Tây.

Ánh mắt hơi chìm, Hạ Cảnh Tây mở mắt lặp lại lần nữa: “Chọn canh khác.”

“Đừng mà.” Hạ Tri Yến có chút không nguyện ý: “Súp ngô này hương vị thật sự rất tuyệt, chú út, chú nếm thử một chút thôi, con cam đoan không để cho chú thất vọng.”

Ngón tay dài cầm bật lửa hờ hững gõ gõ trên mặt bàn, Hạ Cảnh Tây cường thế: “Đổi.”

Hạ Tri Yến lầm bầm, thốt ra: “Vì cái gì nha, chú út chú phải cho con một cái lí do đi, nếu không con cứ chọn canh này đấy.” Anh ta bỗng nhiên quay đầu: “Nhược Nhược em có muốn ăn không?”

Tang Nhược khó chịu nói không nên lời, dây thần kinh toàn thân đều đang kéo căng, run rẩy.

Cô phát hiện Hạ Cảnh Tây đang nhìn mình, hít một hơi thật sâu, môi mỏng mấp máy giống như là muốn nói cái gì, trong nháy mắt thần kinh cô không chịu nổi khống chế mà căng cứng đến cực hạn, tựa như muốn đứt đoạn đến nơi.

“Tôi dị ứng với ngô.” Đột nhiên một câu rơi xuống.

Hô hấp Tang Nhược ngừng lại.

Hạ Tri Yến chấn kinh: “Chú út?”

Hạ Trạch cũng kinh ngạc, Cảnh Tây bao giờ thì dị ứng với ngô?

“Đổi đi.” Khuôn mặt tuấn tú không có một chút cảm xúc dư thừa nào, Hạ Cảnh Tây thờ ơ nói.

Hạ Tri Yến hoàn hồn, có chút ảo não: “Thật xin lỗi chú út, là con không biết, để con thay cái khác vậy.” Anh ta nhanh chóng chọn xong món lại đưa qua cho anh: “Chú út, chú xem một chút muốn ăn cái gì.”

Hạ Cảnh Tây nhận lấy, hờ hững quét mắt.

“Cá nướng.” Anh lạnh nhạt nói.

Hạ Trạch giật mình, chau mày vẻ mặt có vẻ ngưng trọng, nhất thời khiếp sợ không chú ý đã buột miệng nói: “Em không phải không thể ăn cá sao?”

Hạ Tri Yến nhạy cảm bát quái, tiếp lời hỏi: “Tại sao chú út lại không thể ăn cá?”

Hạ Trạch hoàn hồn.

Ông không có đáp lại, trong đầu lại nghĩ tới những chuyện trong nhà họ Hạ kia, Cảnh Tây hồi còn nhỏ mém nữa là bị chết bởi độc trên con cá, từ đó về sau Cảnh Tây không chạm qua cá nữa.

“Chọn đi.” Hạ Cảnh Tây nói.

Ánh mắt không hẹn mà lướt qua Tang Nhược, thấy cô buông thõng mắt, anh cất bật lửa đi.

Chủ đề đi qua, khúc nhạc đệm chọn món cũng trôi qua rất nhanh, hội quán mang thức ăn lên rất nhanh, không đầy một lát các món họ gọi đều đã được đưa lên hết, từng món đều là sắc hương mỹ vị khiến cho cho người ta mở rộng khẩu vị.

Không biết có phải ngoài ý muốn hay không, món cá nướng kia lại nằm ở trước mặt Tang Nhược.

Nhưng cô không hề đụng đến, mặc kệ nó rất ngon và thơm.

Đêm nay cô tương đối yên tĩnh, đa số các tình huống đều là nghe Hạ Tri Yến và ba mẹ anh nói chuyện, Đường Tĩnh rất thích cô, thỉnh thoảng sẽ muốn cùng cô nói hai câu, Tang Nhược đều lễ phép đáp lại.

Nhiều lúc Hạ Tri Yến giả bộ ăn dấm ồn ào: “Mẹ! Đến cùng là Nhược Nhược là con gái của mẹ hay con là con của mẹ vậy, tại sao lại không thấy mẹ quan tâm con như vậy? Con cũng chưa có chọc cho mẹ tức giận.”

Đường Tĩnh trừng anh.

Hạ Tri Yến ngẩng đầu lên hỏi Hạ Cảnh Tây, ngữ khí không thể che giấu sự đắc ý cùng chờ mong: “Chú út, chú xem một chút, có phải nhìn Nhược Nhược với mẹ cháu rất giống người một nhà hay không?”

Trong phòng ánh sáng chiếu rất rõ, tất cả tựa hồ không có chỗ ẩn trốn, chỉ có gương mặt Hạ Cảnh Tây, từ đầu đến cuối vẫn là cao thâm khó dò, nhìn không thấu đoán cũng không được, cảm xúc cũng chưa từng có một chút gợn sóng.

Ánh mắt cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại rơi trên mặt Tang Nhược, đáy mắt xẹt qua một tia u ám khó có thể nhận ra, anh hờ hững nói: “Không giống.”

Hạ Tri Yến: “………….”

Hạ Trạch cùng Đường Tĩnh đều chỉ cười cười, không để ý.

Thần sắc Hạ Cảnh Tây nhàn nhạt, chỉ là có một cỗ gì đó trong cơ thể anh đang ngo ngoe rục rịch muốn động đậy, từng chút cuộn trào lên, hoặc là mỗi lần ánh mắt quét qua Tang Nhược một lần thì lập tức trở nên mãnh liệt.

Ngực ngột ngạt, hô hấp khó khăn.

**************************************

Hạ Trạch có điện thoại của một người bạn gọi tới nên đi ra ngoài chỗ yên tĩnh để nghe, chờ đến khi kết thúc, xoay người lại thì nhìn thấy Hạ Cảnh Tây không biết từ lúc nào đã đi tới, tuỳ ý dựa vào tường, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc.

Ông cười: “Trước khi đến em có chuyện muốn nói với anh, là chuyện gì?”

Ông cùng Đường Tĩnh đã sớm trở về, nghĩ đến thời gian đã lâu không gặp mặt nên muốn hẹn Hạ Cảnh Tây ra ăn cơm, lúc trò chuyện không nghe được là thư ký có nhắc nhở đêm nay đã có lịch hẹn, thế là ông bảo nếu như không có thời gian thì hẹn khi nào anh rảnh vậy.

Nhưng Hạ Cảnh Tây lại đáp ứng, từ chối đi xã giao, bảo là có lời muốn nói với ông.

Phía sau Đường Tĩnh nói chuyện điện thoại với Hạ Tri Yến thì thuận tiện nói muốn gặp bạn gái của anh, nhưng việc này không có cố ý nói cho Hạ Cảnh Tây nghe.

Hạ Cảnh Tây nhả khói.

Khói mù tràn ngập, anh hút cạn một hơi, trong giọng nói mang theo ngữ điệu hời hợt trực tiếp cùng cường thế không che giấu chút nào: “Tang Nhược là người phụ nữ của em, Tri Yến đối với thím út của mình không nên có tâm tư riêng.”

Ánh mắt anh lạnh thấu xương, ẩn ẩn còn có tia sát ý.

Ý cười trên mặt Hạ Trạch có chút cứng đờ.

Ông cho là mình nghe lầm: “Tang Nhược……….”

Lời nói chưa đến bên miệng, ông hậu tri hậu giác phản ứng lại cái từ Hạ Cảnh Tây vừa dùng là _________thím út.

Nói bóng nói gió, chính là Tang Nhược là người phụ nữ mà Hạ Cảnh Tây nhất định muốn cưới, tương lai là Hạ phu nhân, là trưởng bối của Tri Yến, anh là người tuyệt đối sẽ không cho người khác chạm vào, càng không có khả năng từ bỏ.

Cảnh Tây người này, trước nay chưa hề có cái gì muốn mà không đạt được, dù là dùng bất cứ thủ đoạn gì.

Phàm những ai cùng tranh với anh………..

Hạ Trạch liền nghĩ đến hai người kia thê li tử tán (thê là vợ, tử là con), có thể nói là cửa nát nhà tan.

**************************************

Trong hội quán này có một sân cỏ nghỉ mát, cảnh vật rất là đẹp.

Tang Nhược đã ở đây hơn hai mươi phút.

Trước lúc bữa tối kết thúc Hạ Tri Yến có gửi Wechat cho cô, nói hết lời mong cô đợi anh một chút, nghe anh nói xong thì cô tuỳ tiện muốn giáo huấn thế nào cũng không thành vấn đề, còn cường điệu nhấn mạnh mấy lần bảo là chuyện rất quan trọng.

Tang Nhược nghe theo anh một lần cuối cùng.

Thế là cô đến nơi này đợi, Đào Đào đứng trông coi ở cách đó không xa.

Thế nhưng cô đợi trái đợi phải cũng không thấy Hạ Tri Yến tới, cũng không có một tin nhắn nào, mi tâm khẽ nhíu lại, cô quyết định hỏi anh một chút.

Không ngờ đầu ngón tay vừa chạm vào Wechat thì điện thoại của anh ta gọi tới.

Tang Nhược tức giận: “Hạ Tri Yến, anh………”

“Cứu mạng!” Trong phút chốc âm thanh như giết heo của Hạ Tri Yến vang vào tai cô, loáng thoáng, còn nghe thấy giọng nói không phục: “………..Con không chia tay! Cha……”

Tang Nhược bỗng nhiên đứng dậy.

“Hạ Tri Yến?” Tay cô nắm chặt điện thoại, cau mày: “Anh……..”

Điện thoại bị cắt đứt, giống như là bị ai đó tắt ngang.

Gió đêm quét qua, hơi lạnh từng chút xâm nhập vào da thịt, thần kinh Tang Nhược không trì hoãn quá lâu, xoay người muốn đi tìm Hạ Tri Yến, nhưng còn chưa kịp động thì ở trên người cô đột nhiên được khoác lên một bộ âu phục mang theo nhiệt độ cùng hơi thở của người đàn ông.

Hơi thở lãnh đạm mát lạnh trong nháy mắt bao phủ lấy cô.

Thần kinh Tang Nhược kéo căng lại kéo căng ra.

Hồi lâu sau cô mới xoay người, nhấc mí mắt lên, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn không thể quen thuộc hơn của Hạ Cảnh Tây xuất hiện trong tầm mắt của cô, ảm đạm khó phân biệt.

Một bên là ánh đèn mờ nhạt đem thân ảnh của anh kéo dài thật dài.

Anh buông thõng nửa mắt, không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn vào cô, ánh mắt thâm thuý phảng phất như vô hạn lưu luyến cùng thâm tình, ánh mắt ấy như một tấm lưới khổng lồ nhất quyết phải vây khốn được cô, không cho cơ hội tránh né.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lưng Tang Nhược hơi kéo căng ra, một cỗ cảm xúc trong cơ thể cũng tuôn ra chạy tán loạn, giống như là muốn chiếm cứ từng ngóc ngách trong cơ thể cô, nhưng mà cũng chỉ vài giây ngắn ngủi, cơ thể cô lại chậm rãi thả lỏng ra.

Đôi mắt đen nhánh của cô lẳng lặng cùng anh nhìn nhau, ngũ quan ôn tĩnh mỹ lệ.

Yết hầu Hạ Cảnh Tây nhấp nhô, giọng nói khản đặc như từ tận sâu trong cổ họng phát ra: “Tang Nhược……….”

Tiếng nói dừng lại im bặt.

Chỉ vì cô nhìn qua anh, chậm rãi giương môi lên, ý cười xinh đẹp lan rộng ra, thế mà chỉ hai giây, khoảng cách giữa cô cùng anh ngày càng gần lại, lần này là cô chủ động.

Gần trong gang tấc, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau.

Ánh mắt Hạ Cảnh Tây ngày càng nồng đậm u ám, một giây sau, thần kinh của anh không tiếng động căng cứng.

______Ngón tay trắng nõn của cô xẹt qua áo sơ mi anh, cuối cùng mềm mại như bông mà leo lên vai anh.

“Hạ Cảnh Tây…………” Cô ngẩng mặt lên, trong mắt giống như chỉ có mỗi hình bóng của anh, giọng nói trầm thấp giống như đang thì thầm gọi tên anh.

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người chớ có mềm lòng nha~~~~~~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.