Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 42: Ngu muội



“Hướng đại ca, ở trong thành phố ở có quen không ?” Tố Vân quấy cái ly cà phê, cười nói với nam nhân.

Hướng Nhất Phương vốn định trả lời, thì nữ nhân đã muốn tiếp tục : “Kỳ thật em cũng biết, Hướng đại ca như vậy nhất định chán ghét cuộc sống trong thành phố, có thể cũng sẽ không thích thích hợp, Hướng đại ca luôn luôn thích cuộc sống im lặng, ở nông thôn có vẻ thích hợp với Hướng đại ca hơn.”

Có lẽ thế, ở nông thôn im lặng hơn, hoàn cảnh sống cũng tốt hơn, nhưng nơi này, một người thích ở một nơi nào kỳ thật vẫn là có quan hệ đến người. Tố Vân nói Hướng Nhất Phương không thể phủ nhận, cũng đành cam chịu gật gật đầu.

“Chúng ta ăn chút gì đi.” Tố Vân cười cười, hướng bồi bàn vẫy vẫy tay nhỏ giọng nói với Hướng Nhất Phương, “Hướng đại ca, anh hôm nay ra ngoài sao lại không ăn mặc đẹp chút. Đều do em, không nói với anh là ở nơi xa hoa như vậy.”

Hóa ra Tố Vân là ghét bỏ Hướng Nhất Phương ăn mặc không đủ thể diện.

Cúi đầu nhìn vào quần áo hoan toàn không hợp này của mình, Hướng Nhất Phương ngượng ngùng cười, muốn trách thì trách Mộ Phi đem bộ quần áo duy nhất của hắn xé rách, còn bộ quần áo kia vẫn là từ nơi của hn mang đến.

“Hướng đại ca, nếu không thích ở trong thành phố, em cũng không miễn cưỡng anh, anh trở về đi thôi !” Câu nói Tố Vân nói ra khiến Hướng Nhất Phương có chút sững sờ.

“Tiểu Vân à, có chuyện anh muốn hỏi em.” Cúi đầu uống ngụm trà, Hướng Nhất Phương đối với nữ tử nói. “Đứa bé trong bụng em thật sự là của Mộ Phi ?”

“Hướng đại ca anh nói cái gì ! Đương nhiên là của Phi ! Trừ anh ấy ra thì còn ai vào đây !” Tố Vân lập tức trở nên kịch động, nụ tười tươi tắn trên mặt cũng dần dần biến mất.

Thay đổi thần sắc, Hướng Nhất Phương nhìn thẳng Tố Vân : “Tiểu Vân à, anh hy vọng em nói thật với anh.”

Tố Vân thay đổi sắc mặt, tức giận nói : “Hướng đại ca ! Anh đừng cố chọc giận, em thích Phi, em sẽ không ở cùng anh được.” Thanh âm có chút đề cao, người bên cạnh ngẫu nhiên nhìn đến vài lần.

Không muốn khiến cho người khác chú ý, Hướng Nhất Phương mím môi, nặn từng tiếng nói : “Tiểu Vân, anh hiện đang ở cùng với Mộ Phi.”

“Khó trách Phi mấy ngày nay không biết đi nơi nào, hóa ra là ở chỗ anh.” Trong giọng nói của nữ nhân lộ ra một cỗ vui mừng thoải mái, còn không đợi Tố Vân yên bụng, thanh âm trầm thấp của Hướng Nhất Phương lại thả một viên đạn vào bên tai cô.

“Anh cùng A Phi hiện đang yêu nhau, cậu ấy đã nói với anh đứa bé không phải của cậu ấy, cũng đã tìm được cha của đứa bé.” Kiên trì nói ra, Hướng Nhất Phương ngẩng đầu đợi phản ứng của Tố Vân.

“Anh ấy đã biết…..” Mặt nữ nhân có chút trắng bệch, cúi đầu than thở một câu lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Hướng Nhất Phương, “Hướng đại ca…. Anh, anh vừa rồi nói cái gì, anh cùng A Phi là….. là quan hệ gì ?”

Hướng Nhất Phương gật gật đầu, nhìn thẳng đôi mắt kinh ngạc của Tố Vân : “Anh và A Phi đang ở bên nhau.”

Tố Vân lập tức nở nụ cười, nói với nam nhân : “Hướng đại ca anh nói gở cái gì, nam nhân cùng nam nhân như thế nào ở bên nhau, lại không thể kết hôn ! Cái này mà ở nông thôn thì sẽ bị đưa vào lồng heo đó ! Cho dù…. cho dù anh có muốn em rời đi Phi cũng không nên nói mấy chuyện quái dị như vậy !”

“Tiểu Vân à, anh chỉ xem em là em gái, người anh thích chính là Mộ Phi, không có lừa em. Anh hiện tại cùng Mộ Phi ở bên nhau, anh biết em thích A Phi, nhưng chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng. Tiểu Vân à, thực xin lỗi.”

nam nhân vừa nói xong, Tố Vân lập tức ngây ngô cười không ngừng lắc đầu, miệng than thở : “Như thế nào có thể, anh cư nhiên thích nam nhân, anh cư nhiên thích Mộ Phi !”

“Biến thái, thật sự là một kẻ biến thái !” Tố Vân có chút đề cao giọng, đồng tử hai mắt trừng lên, nhìn chằm chằm nam nhân nói, “Hướng Nhất Phương ! Là nhà chúng ta thu lưu ngươi ! Nuôi ngươi ! Cho ngươi đến trường đọc sách, ngươi như thế nào có thể quên ân phụ nghĩa đi câu dẫn người đàn ông của ta ! Một thằng đàn ông như ngươi cư nhiên lại thích nam nhân ! thật sự là biến thái ! Ghê tởm ! Phi như thế nào có thể thích ngươi !

“Tiểu Vân, em đừng như vậy….” Hoàn toàn không nghĩ đến Tố Vân lại kích động như vậy, càng không ngờ ở nơi công cộng cự cãi.

“Không có khả năng ! Tuyệt đối không có khả năng ! Ngươi nhất định là đang lừa gạt ta, ngươi vừa già vừa xấu, người vừa quê vừa câm, làm sao thích được ? Phi như thế nào có thể thích ngươi ! Ngươi làm sao xứng với anh ấy !” Tố Vân đột nhiên cự cãi làm cho mọi người chung quanh đều nhìn về phía Hướng Nhất Phương.

Một phụ nữ, lại là một phụ xinh đẹp đang mang thai, làm cho mọi người chung quanh không biết tình hình thực tế đều dùng ánh mắt đồng tình, Hướng Nhất Phương trong mắt mọi người biến thành kẻ “biến thái đồng tính luyến ái”, “kẻ thứ ba vô sỉ”, nhàn ngôn toái ngữ ở chung quanh vang lên, mấy người phục vụ cũng đã đi tới.

“Mộ phu nhân, bà không có việc gì chứ, có cần chúng tôi giúp gì không ?”

Người phục vụ nói một câu “Mộ phu nhân” vừa trấn an người phụ nữ đang mang thai, vừa dùng ánh mắt địch ý nhìn về phía Hướng Nhất PhÆ°Æ¡ng, tá»±a hồ chuẩn bị động thủ “anh hùng cứu mỹ nhân” đem Hướng Nhất PhÆ°Æ¡ng đuổi ra.

“Hu hu hu….. Vong ân phụ nghÄ©a ! Vô sỉ hạ lÆ°u ! Hướng Nhất PhÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế nào lại làm chuyện có lỗi với cha mẹ đã chết của ta, họ nuôi ngÆ°Æ¡i nhiều năm nhÆ° vậy, ngÆ°Æ¡i lại báo ân nhà chúng ta nhÆ° vậy ! Lại muốn cướp đi chồng của ta, ngÆ°Æ¡i độc ác !” Tố Vân cứ thế “biến thái”, “vô sỉ” mắng Hướng Nhất PhÆ°Æ¡ng đang không biết nhÆ° thế nào.

“Ôi ! Xem kẻ này hóa ra lại là đồng tính luyến ái, còn giành chồng với phụ nữ có thai, thật sá»± không biết liêm sỉ !”

“Thanh thiên bạch nhật ! Còn có loại người ghê tởm nhÆ° vây ! Đồng tính luyến ái nên chết đi, đủ ghê tởm rồi !”

……

Người xung quanh cứ thế đối với người phụ nữ yếu đuối có thai đồng tình mà bắt đầu dùng ngòi bút làm vÅ© khí với Hướng Nhất PhÆ°Æ¡ng, thậm chí còn chỉ trỏ phát ra những câu phẫn nộ, còn có ý định đứng lên đánh “kẻ thứ ba”.

Hướng Nhất Phương trong lòng tràn ngập ủy khuất, thích một người, là nam hay là nữ quan trọng như vậy sao ? Hai người chỉ cần nhiệt tình yêu đối phương, tính cách, tuổi tác hay chuyện gì khác có quan hệ gì ? Hắn không thể lý giải vì cái gì quyền lợi tình yêu của hắn cũng không có, mà mọi người vì sao lại không hiểu, không những chống lại, thậm chí còn cừu hận phản đối.

“Tiểu Vân à, em hãy nghe anh nói, anh…. không phải có ý đó !” Hướng Nhất PhÆ°Æ¡ng là hết đường giải thích, trong lòng một trận ủy khuất, mọi người luôn đồng tình với “kẻ yếu”, mà thậm chí không cần biết trong tình huống liền công kích nhục mạ “kẻ xấu” này, cÅ©ng không màng chân tướng sá»± việc nhÆ° thế nào.

“Còn không mau cút đi ! Thằng biến thái !” Người phục vụ thô lỗ nắm lấy nam nhân, gần nhÆ° mang hắn ra ngoài.

“Từ từ ! NhÆ° thế nào có thể để thằng này rời đi nhÆ° vậy !” Mấy khách hàng vài giúp vui “chính nghÄ©a lẫm nhiên” đứng dậy, xắn tay áo vây quanh “Hướng Nhất PhÆ°Æ¡ng kẻ xấu”, có ý định tiến lên bạo đả.

“Tôi…. tôi không có.” Vô luận Hướng Nhất PhÆ°Æ¡ng giải thích nhÆ° thế nào, mọi người cÅ©ng không phản ứng, lợi dụng cái gọi là “tiêu chuẩn đạo đức”, tùy ý phóng đại gÆ°Æ¡ng mặt u ám, nhục mạ nam nhân.

Mà Hướng Nhất Phương cho đến bây giờ cũng không cãi nhau với người khác, đối với cơn giận của mọi người cũng không biết làm sao.

“Loại người nhÆ° vậy cùng hắn nói đạo lý cái gì ! Đánh đi ! Đánh chết thằng phá hoại gia đình người khác đi !” Một bà trung niên đưa tay hướng gÆ°Æ¡ng mặt chữ điền kia mà quất xuống.

“Ai da da ! Đại thẩm bạo lá»±c nhÆ° vậy cÅ©ng không được đâu ! Ha hả …..” Ngay lúc bàn tay dừng lại trên mặt nam nhân, một bàn tay dài nhỏ đột nhiên bắt lấy cánh tay của bà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.