“Quận chúa, đây là « Linh Hà ráng chiều đồ » và « tông tử du ký » được lấy ra từ khố phòng.”
Nha hoàn thận trọng trình lên một cái khay, trong khay có một cái ống tranh cùng một bọc vải màu đen văn kim.
Ân Trường Hoan tiện tay cầm lấy ống tranh mở ra, đúng như tên của nó, là một bức tranh vẽ bờ sông lúc ráng chiều.
Mấy trăm năm trước có một vị hoạ sĩ nổi tiếng vẽ nên «Linh Hà ráng chiều đồ », được thế nhân truyền tay nhau giữ đến bây giờ. Vô luận là mấy trăm năm trước hay là hiện tại thì đều không có Linh Hà, cái làm người ta kinh ngạc chính là cũng có một chút Lăng Hà. Nhưng vì sao lại viết thành Linh Hà ráng chiều đồ, theo người đến sau suy đoán thì khi hắn vẽ là tưởng tượng về sông, mà không phải Lăng Hà trong hiện thực. Tưởng tượng luôn luôn huyền ảo, cho nên mọi người dùng Linh Hà thay thế Lăng Hà, đây cũng là biểu đạt cho sự chờ đợi huyền ảo trong lòng của hắn.
Bức họa này luôn được hoàng gia cất giữ, có cả « tông tử du ký ».
« Tông tử du ký » là mấy trăm năm trước sau khi một vị đại nho đi du lịch núi non sông suối thì viết du ký, không chỉ có đã phong cảnh mà hắn từng đi du lịch mà còn có tư tưởng và nhân sinh của hắn đối với triều đình.
« Tông tử du ký » không phải bản chính, nó được nhiều người chép tay và lưu truyền khắp thế gian, nhưng bản hoàn chỉnh nhất lại ở trong tay Ân Trường Hoan.
Thân thể Gia Di trưởng công chúa ốm yếu, tính tình lại thích yên tĩnh, yêu thích thư hoạ. Sau khi Gia Di trưởng công chúa thành thân, hoàng thất liền chọn rất nhiều thư hoạ cho nàng làm đồ cưới. Hiện tại những thứ này đều do Ân Trường Hoan giữ, hay nói cách khác chính là đồ của Ân Trường Hoan, nàng muốn làm gì thì chính là như thế.
Ân Trường Hoan mặc dù thích hắc nhận, nhưng nàng không phải quá si mê võ nghệ, nói xong cũng đem chuyện này quên ở sau đầu.
Hai ngày trước trong lúc luyện võ nàng muốn thử dùng kiếm thì mới nhớ tới chuyện muốn đổi đồ với Diệp Hoàn. Nàng đã nói với Diệp Hoàn là nhất định phải giữ lại cho nàng, nên nếu không đi đổi thì hình như không tốt lắm.
Diệp Hoàn là quân tử văn nhân, thích những đồ như bút, nghiên mực, sách, cầm kỳ thư họa. Thế là Ân Trường Hoan liền cho người ta đi khố phòng tìm « Linh Hà ráng chiều đồ » và « tông tử du ký».
Nha hoàn Nhược Vân biết Ân Trường Hoan muốn đổi hắc nhận với Diệp Hoàn, nàng nói “Quận chúa là muốn mang cả hai thứ này cùng đi đổi sao?”
“Không cần dùng đến hai cái, một cái là được rồi.”
Hắc nhận mặc dù tốt, nhưng hai thứ này của nàng cũng không phải đồ tầm thường. Ân Trường Hoan do dự một lúc liền chọn cái có giá trị tương đối hơi thấp « Linh Hà ráng chiều đồ ». Mặc dù «Linh Hà ráng chiều đồ » kém hơn «tông tử du ký » nhưng tuyệt đối không hề kém hơn với hắc nhận.
“Lấy cái này đi, ngươi sắp xếp người…
Nói được nửa câu, Ân Trường Hoan dừng lại, trầm ngâm hồi lâu nói “Bỏ đi, để ta tự mình tới.”
Trao đổi vật phẩm không phải tặng quà, nàng phái người tới thì có vẻ không đủ thành ý.
“Vậy nô tỳ đi chuẩn bị xe ngựa?”
Ân Trường Hoan lắc đầu, Diệp Hoàn bây giờ đang ở riêng, trong nhà không có trưởng bối, một mình nàng đi thì không phù hợp lắm.
Nàng không ngại lưu ngôn phỉ ngữ(*), nhưng Diệp Hoàn là một người phong quang tễ nguyệt thì khẳng định sẽ rất quan tâm đến thanh danh, nàng không thể liên lụy đối phương.
(*) Lưu ngôn phỉ ngữ (流言蜚语): lời nói vô căn cứ, chỉ gièm pha, phỉ báng, nói xấu sau lưng.
Sau khi Ân Trường Hoan suy nghĩ hồi lâu thì liền viết mấy phong thiếp mời rồi sai người đưa ra ngoài.
Không lâu sau đó Diệp Nhiên cầm một phong thiếp mời cao hứng bừng bừng tiến vào thư phòng của Diệp Hoàn.
“Công tử ” Diệp Nhiên đưa thiếp mời tới trước mặt Diệp Hoàn “Đây là Đức Dương quận chúa phái người đưa tới.”
Diệp Hoàn nhíu mày nhìn Diệp Nhiên, Ân Trường Hoan đưa cho hắn thiếp mời thì Diệp Nhiên cao hứng như vậy làm gì.
Mở thiếp mời ra, thì ra là mời hắn đến phủ quận chúa dự tiệc.
Diệp Nhiên thấy được nội dung thiếp “Dự tiệc? Tiệc gì vậy?”
Diệp Hoàn khép thiếp mời lại, nói “Tiệc xuân.”
Mắt Diệp Nhiên sáng lên, giọng nói đầy hưng phấn “Chỉ có công tử cùng quận chúa?”
Mí mắt Diệp Hoàn khẽ nâng, nhàn nhạt nhìn Diệp Nhiên “Ngươi cảm thấy có khả năng?”
Diệp Nhiên lập tức yên tĩnh lại “Không có khả năng.”
Hôm nay Đức Dương quận chúa chỉ mời một mình công tử đi phủ quận chúa, ngày mai tấu chương vạch tội hai người bọn họ sẽ chất đầy bàn hoàng đế.
Nhưng mà hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Kể cả có nhiều người thì cũng tốt hơn nếu không có thiếp mời. Hắn tin tưởng bằng dung mạo anh tuấn của công tử, nhất định có thể xông ra ngoài vòng vây, đoạt được tâm của Đức Dương quận chúa.
Ân Trường Hoan đương nhiên sẽ không chỉ mời một mình Diệp Hoàn, dù nàng rất muốn chỉ mời Diệp Hoàn thôi.
Đây là tiểu yến, nàng không phát thiếp mời cho tất bằng hữu mà chỉ mời Bình Dương, huynh muội Trịnh gia và Ân Lôi, Ân Hoài Nghi của Anh Võ hầu phủ, còn cho người đi phủ Ân quốc công mời Ân Ly tới. Tính ra thì chỉ có Diệp Hoàn là ngoại nhân, nhưng mà nếu hắn là huyết mạch hoàng thất thì cũng không phải ngoại nhân.
Nhược Vân hỏi nàng muốn mời những người khác của phủ Ân quốc công không.
Ân Trường Hoan cười lạnh, mời đến để bực mình sao.
“Không mời, đây là phủ quận chúa của ta, không phải phủ quốc công bọn họ.”
Bình Dương thích náo nhiệt, khi nhận được thiếp mời liền xuất cung, muốn ở phủ quận chúa một đêm.
Phủ quận chúa chỉ có Ân Trường Hoan là chủ tử, từ khi nàng vào ở phủ quận chúa thì Bình Dương liền thường xuyên đến đây, hoàng hậu và hoàng thượng cũng không có gì không yên tâm.
Bình Dương quen nằm trên nhuyễn tháp, vừa ăn quả phỉ vừa hỏi sao Ân Trường Hoan đột nhiên muốn tổ chức tiểu yến.
Ân Trường Hoan nhìn tấm gương trang điểm “Không có gì, chỉ là cảm thấy người của phủ quận chúa quá ít nên muốn có thêm chút náo nhiệt.”
Bình Dương nói “Một mình muội ở phủ quận chúa lớn như vậy thì có thể không vắng lặng sao?” Cái này trước kia thế mà lại là phủ trưởng công chúa “Đúng rồi, muội mời những ai vậy?”
“Không có nhiều ” Ân Trường Hoan nói ra người nàng mời “A, còn có Diệp đại nhân Diệp Hoàn.”
“Diệp Hoàn?”
Bình Dương lập tức ngồi dậy, khó tin há to mồm nhìn Ân Trường Hoan “Muội mời Diệp Hoàn làm gì?”
Ân Trường Hoan quay đầu “Trước đó không phải nói muốn đổi hắc nhận với hắn sao, ta nghĩ đến ta chủ động tới cửa thì không tốt nên muốn thừa cơ hội này mời hắn tới.”
Bình Dương nhíu mày, hoài nghi nhìn Ân Trường Hoan “Ta cứ có cảm giác muội tổ chức tiểu yến này là vì mời Diệp Hoàn.”
“Tỷ suy nghĩ nhiều rồi.” Ân Trường Hoan chột dạ quay đầu, làm bộ tiếp tục vẽ mi, vẽ xong mới nói “Đi thôi.”
Bình Dương muốn ra ngoài tửu lâu ăn cơm, thấy cách ăn mặc của Ân Trường Hoan thì liền lập tức quên chuyện hoài nghi lúc trước, hào hứng cùng Ân Trường Hoan ra ngoài phủ quận chúa.
Hai người cưỡi ngựa đi tới tửu lâu.
Bọn họ vừa mới xuống ngựa liền có một chiếc xe ngựa ở đối diện cũng dừng ở trước tửu lâu, màn xe vén lên, người xuống là Diệp Hoàn và Hứa Ngạn.
Bình Dương dùng bả vai đụng đụng Ân Trường Hoan, nhỏ giọng “Nói đi, muội có phải cố ý chọn thời gian này tới không?”
Ân Trường Hoan muốn nói lần này nàng thật sự không có.
Liếc nhìn Bình Dương, nàng hỏi ngược lại “Tửu lâu là do tỷ chọn, chẳng lẽ không phải tỷ biết Hứa Ngạn muốn tới nên mới cố ý chọn sao?”
“Vi thần bái kiến công chúa và quận chúa.” Diệp Hoàn cùng Hứa Ngạn tiến lên chắp tay hành lễ.
“Đây là ngoài cung, không cần đa lễ!” Bình Dương tươi cười “Hai vị đại nhân cũng đến đây dùng cơm trưa?”
Lời nói tuy hỏi hai người bọn họ nhưng ánh mắt Bình Dương lại nhìn phía Hứa Ngạn.
Hứa Ngạn là một thư sinh, bởi vì đọc sách trong lâu nên gương mặt so với tiểu thư còn trắng nõn hơn, lúc này bị Bình Dương như vậy gương mặt hắn không khỏi ửng đỏ lên.
Hắn chắp tay nói “Tại hạ gặp Diệp đại nhân ở cửa cung, Diệp đại nhân liền đề nghị cùng đi dùng cơm trưa.”
Đại tửu lâu này cho dù hắn có đỗ trạng nguyên thì cũng chưa chắc có thể nói đến là đến được.
Diệp Hoàn nhìn về phía Ân Trường Hoan, cười “Đã lâu không thấy quận chúa, quận chúa vẫn khỏe chứ?”
“Rất khỏe.” Ánh mắt Ân Trường Hoan liếc qua Hứa Ngạn rồi chuyển hướng, cười nhẹ nhàng đề nghị “Đã lâu không gặp vậy không bằng cùng nhau dùng cơm đi.”
Trong kinh thành nam nữ ngồi chung một phòng cũng không phải chuyện nghiêm trọng, công tử, tiểu thư cùng nhau dùng bữa là chuyện rất bình thường.
Diệp Hoàn chần chừ “Có quấy rầy công chúa và quận chúa không?”
“Có gì mà quấy rầy ” Ân Trường Hoan không thèm để ý nói “Nhiều người thì càng náo nhiệt.”
Nàng quay đầu nhìn Bình Dương, đôi mắt có chút chế nhạo “Bình Dương thấy có đúng không?”
Bình Dương thấy ánh mắt Ân Trường Hoan liền biết Ân Trường Hoan là vì nàng mà đề nghị, nhưng mà cũng đúng ý nàng nha.
“Đúng là như thế, Diệp đại nhân cùng Hứa đại nhân không cần chậm trễ.”
Diệp Hoàn lại hướng phía Ân Trường Hoan chắp tay thở dài, mắt có chút ý cười “Vậy tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Ân Trường Hoan sớm đã phái người tới đặt phòng và đồ ăn, khi bọn họ vừa vào phòng thì đồ ăn đã được đưa lên, bởi vì có nhiều thêm hai người nên Ân Trường Hoan lại gọi thêm vài món nữa.
“Muốn uống rượu sao?” Nàng hỏi Diệp Hoàn.
Diệp Hoàn nhớ tới hai gò má đỏ hồng Ân Trường Hoan tối hôm trước, khẽ lắc đầu “Không cần, buổi chiều thần với Hứa đại nhân còn phải làm một số việc.”
Hứa Ngạn gật đầu tỏ ý đồng ý.
Ân Trường Hoan nói “Ừm, khi nào dùng hết cơm thì uống một ấm trà vậy.” Nàng nháy mắt mấy cái, lông mi dài chớp chớp giống như hai cái quạt nhỏ “Đây chính là thứ ta đòi được từ chỗ hoàng cữu cữu, những người khác không có đâu.”
“A ” Bình Dương lạnh lùng a một tiếng “Ta biết ngay muội có trốn ta đi tìm phụ hoàng mà.”
Ân Trường Hoan lẽ thẳng khí tráng “Mang tỷ đi cùng thì hoàng cữu cữu nhất định sẽ cho thêm một phần, tất nhiên không thể mang tỷ theo rồi.”
Hai người giống như đang oán trách nhau nhưng thần sắc lại rất thân mật.
Hứa Ngạn cười nói “Tình cảm của công chúa và quận chúa thật tốt.”
Bình Dương giống như bất đắc dĩ thở dài “Còn cách nào sao, muội muội của mình thì chính mình sủng ái thôi.”
Bình Dương và Ân Trường Hoan sinh cùng năm nhưng Bình Dương lại lớn hơn Ân Trường Hoan một tháng.
Ân Trường Hoan nghe vậy thì nhấn mạnh “Một tháng mà thôi.”
Bình Dương nhíu mày, có chút đắc ý “Một tháng cũng là lớn.”
Ân Trường Hoan mặc kệ Bình Dương, làm tỷ tỷ cũng không phải chuyện gì tốt, nàng là tỷ tỷ Ân Lâm, thường xuyên bị người Ân gia lấy thân phận tỷ tỷ bắt nàng phải nhường Ân Lâm, cũng may nàng không phải người dễ bị bắt nạt.
Ăn cơm xong, Ân Trường Hoan gọi nha hoàn pha trà.
Diệp Hoàn đột nhiên mở miệng “Quận chúa không chê nếu thần đi pha chứ. ”
“Làm sao lại ” Ân Trường Hoan sửng sốt một chút sau đó liền nở nụ cười rạng rỡ nói “Có thể được nếm thử tay nghề của Diệp đại nhân ta cầu còn không được.”
Bình Dương không thể chịu được cảnh Ân Trường Hoan luôn khen Diệp Hoàn, liền đá Ân Trường Hoan một cước ở dưới chân bàn, để nàng khiêm tốn một chút.
Ân Trường Hoan một ánh mắt cũng không cho Bình Dương, rút chân rời khỏi chỗ Bình Dương, sau đó lại tiếp tục cười nhẹ nhàng nhìn Diệp Hoàn pha trà.
Động tác như nước chảy mây trôi, khói bay lượn lờ ở bốn phía, hương trà tỏa ra khắp nơi, lại thêm vẻ đẹp như tiên nhân của Diệp Hoàn, giống như đang ở chốn tiên cảnh của nhân gian.
Lúc này không nhìn thì lúc nào nhìn.
Huống hồ Phó Dịch có thể hồng hạnh xuất tường, nàng thì không thể ngắm mỹ nam sao.