Bạn đang đọc truyện Đức Dương Quận Chúa của tác giả Thâm Hải Lý Đích Vân Đóa. “Sao còn chưa tỉnh, không phải nói sau một canh giờ sẽ tỉnh lại sao?” “Nương nương chớ có sốt ruột, Lý thái y nói thân thể quận chúa không có vấn đề, chỉ là cảm xúc quá khích động, đợi nàng ngủ đủ thì tự nhiên sẽ tỉnh.” “Ai gia sao có thể không nóng nảy, ngoại nhân đều nói Trường Hoan ỷ sủng sinh kiêu nhưng kì thực lại rất hiểu chuyện, nếu không phải phát sinh đại sự thì con bé làm sao lại mất khống chế như thế ―― đúng rồi, ngươi thẩm vấn người bên cạnh Trường Hoan có kết quả chưa?”
“Nha hoàn nói buổi trưa khi quận chúa vừa ngủ dậy thì tính tình liền không đúng, hỏi hôm nay hôm sau thì quận chúa đầu tiên là không tin, xác nhận không thể nghi ngờ thì nói vài câu mê sảng liền cưỡi ngựa xông vào hoàng cung. Cái khác bọn họ cũng không rõ lắm.” “Chủ tử xảy ra chuyện mà bọn họ cái gì cũng không biết!” Tay Trịnh thái hậu mang hộ giáp tinh xảo chợt vỗ trên mặt bàn, nghiêm nghị quát “Mỗi người ba roi, sau đó giam lại, không có ai gia phân phó bất luận kẻ nào cũng không được cho cơm ăn nước uống.” “Rõ, nô tỳ tuân mệnh.”
Tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền vào tai Ân Trường Hoan, nàng dần ý thức lại, không cao hứng nhíu mày. Không mở mắt, Ân Trường Hoan xoay người chui vào đệm chăn ấm áp, mềm mại, nàng muốn ngủ tiếp, tiếp tục mơ giấc mộng kia. Trong mộng nàng uống phải bát canh bị hạ độc, sau khi chết thì trùng sinh về tháng một năm nay khi ngoại tổ mẫu nàng còn chưa mất. Trong mộng nàng tỉnh lại ở phủ quận chúa, ý thức được chính mình sống lại liền lập tức thúc ngựa xông vào hoàng cung. Nếu bạn yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Đại Đạo Vĩnh Hằng hay Đại Đạo Vô Thiên.
Bình luận