Hải Thành ngày 1 tháng 4,
Biết không, tôi dường như đã phải lòng cậu ấy? Tôi không dám đặt một dấu chấm than quả quyết mà chỉ dám đặt dấu chấm hỏi lập lờ.
Cậu ấy giống như bước ra từ tranh vẽ vậy, cậu ấy cho tôi một cảm giác không chân thực. Nói thật, ngày đầu gặp cậu ấy, vốn dĩ trong mắt tôi cậu ấy cũng như bao nhiêu cô gái khác, chỉ hơn ở nhan sắc động lòng người. Thế mà ngày qua ngày, cũng chẳng biết là vô tình hay hữu ý, chúng tôi lại có nhiều thời gian kề cận bên nhau. Tôi nhìn thấy cậu ấy cũng rất quan tâm tôi nhưng dường như giữa chúng tôi có bức tường vô hình nào đó…
Dần dần, tôi cũng nhận ra, thứ cậu ấy cần nhiều hơn những gì tôi có thể cho, nhưng tôi cũng không thể lừa dối cảm xúc nơi trái tim mình. Con đường của cậu ấy đầy những vinh quang, con đường ấy không cho phép tôi có cơ hội bước cùng nhưng tôi vẫn nguyện dõi theo, như lời hứa tôi đã từng nói với cậu ấy…
Tôi đã từng cố phủ định, cho rằng mọi thứ chỉ là trùng hợp, cho rằng cậu ấy chỉ là đối với tôi đặc biệt hơn một chút, vì những gì tôi đã làm. cơ mà…
Giữa tháng này là sinh nhật tôi, năm ngoái tôi đã từng nhận được lời chúc từ cậu ấy nhưng lúc đó quan hệ giữa chúng tôi chưa thân thiết như bây giờ. Tôi có nên mong đợi không? Mong đợi cậu ấy sẽ cho tôi một chút bất ngờ, để tôi không cho rằng bản thân đang ảo tưởng?
…
Khác với những gì mọi người biết về mình, Tần Hàm Yên lại là một người khá coi trọng sinh nhật, nhất là đối với những người có ý nghĩa quan trọng với cô. Cô nhớ rõ sinh nhật mẹ, sinh nhật Hạ Di Bình, Đặng Chân và cả đám bạn cùng phòng ký túc xá. Đơn giản chỉ vì Tần Hàm Yên nghĩ rằng, thời khắc mỗi người được sinh ra trên đời là thời khắc đẹp đẽ nhất, nó nên được ghi nhớ. Tất nhiên, cô cũng rất hy vọng mọi người sẽ nhớ ngày cô được sinh ra, cũng không cần phải cầu kỳ lộng lẫy, đó không phải tác phong của Tần Hàm Yên. Cái cô cần chỉ là những giây phút thực sự ấm cúng, mỗi một người đều thật lòng cầu nguyện, cùng nở một nụ cười chân thành nhất.
Tần Hàm Yên thực sự rất hy vọng Hạ Di Bình sẽ nhớ sinh nhật của cô. Vài ngày trước Hạ Di Bình đã quay xong bộ phim Mông Lung và trở về Hải Thành, thế nhưng họ vẫn chưa có cơ hội gặp nhau. Thời gian gần đây hình thức liên lạc chủ yếu của bọn họ là nhắn tin, giống như một thói quen, cho dù tin nhắn có đến từ sáng sớm và được phản hồi từ tối muộn, Tần Hàm Yên cũng cảm thấy vui vẻ. Cô vẫn luôn cho rằng trước giờ ngoài Khương Huệ ra thì chỉ có việc trở thành Biên tập viên là khiến cô quan tâm, thế nhưng giờ đây cái tên Hạ Di Bình cũng đã dần chiếm hết suy nghĩ của cô. Càng gần ngày sinh nhật, Tần Hàm Yên càng thấp thỏm mong đợi, mỗi ngày cô tưởng tượng ra hàng tá kịch bản rồi tự mình vui vẻ cười thầm, thật không giống với một Tần Hàm Yên luôn đạm nhạt thường ngày.
Cuối cùng cũng đến ngày 14 tháng 4, sinh nhật của Tần Hàm Yên. Hôm nay cô dậy sớm, tinh thần phấn khởi, đứng trước gương nặn ra một nụ cười khoe hàm răng trắng như tuyết. Năm nay không thể về nhà ăn sinh nhật cùng Khương Huệ như mười mấy năm đã từng, nhưng thay vào đó mẹ cô đã gọi cho cô nói là đặc biệt gửi ít quà từ quê lên, cô vô cùng vui vẻ cảm ơn mẹ.
Tần Hàm Yên cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn, có một số tin nhắn từ những bạn học cũ dưới quê, cô lịch sự đáp lại, còn có tin nhắn từ Đổng Duyệt và Diệp Kha Lâm, họ bảo cô có thời gian sang dùng cơm nhưng Tần Hàm Yên lại cố tình từ chối vì hôm nay cô muốn dành thời gian để chờ đợi một thứ khác.
Bọn Đinh Mễ, Trần Mãn Chi và Trương Nguyệt có tiết học nên ra cửa từ sớm, còn dặn cô nhất định phải chờ họ trở về cùng nhau đến nhà Trương Nguyệt ăn sinh nhật, cô không tránh khỏi vui vẻ nhưng cũng không dám gật đầu chắc chắn.
Tần Hàm Yên tự cho phép mình rảnh rỗi một ngày, nằm trên giường bắt đầu nghĩ ngợi xa xôi cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Giật mình tỉnh dậy đã 2 giờ chiều, cô cầm điện thoại nhìn một cái ngay lập tức tỉnh ngủ, niềm vui không thể che giấu trên khuôn mặt, cô nhận được tin nhắn của Hạ Di Bình.
Hạ Di Bình: [Sinh nhật vui vẻ, Yên Yên]
Hạ Di Bình: [Không định mời tôi ăn sinh nhật à?]
Tần Hàm Yên nhanh chóng trả lời, trên mặt vẫn là độ cong khóe môi: [Được, có thể gặp nhau ở đâu?]
Hạ Di Bình: [6h30, Nhà hàng 520]
Tần Hàm Yên nhìn tên nhà hàng mà thất thần một hồi, sau đó mới trả lời: [Được.]
Cô biết chỗ này, đây là Nhà hàng nổi tiếng ở Hải Thành, độ bảo mật cao nhưng hình như chỉ dành cho các cặp tình nhân. Hạ Di Bình hẹn cô ở đây không khỏi khiến Tần Hàm Yên suy nghĩ nhiều hơn một chút, không biết nên dùng tâm trạng gì để đến đó. Cô lắc đầu một cái, có lẽ do bản thân nghĩ quá nhiều, chắc là Hạ Di Bình cảm thấy chỗ đó là tiện nhất thôi.
Sau khi tự chấn chỉnh suy nghĩ của bản thân, Tần Hàm Yên lại tìm đến tủ quần áo ngắm nghía. Tuy thời gian còn sớm nhưng vẫn nên chuẩn bị, dù sao thì đi ăn với Hạ Di Bình là việc mà cô đã mong đợi suốt mấy ngày nay.
Đúng 6h00, Tần Hàm Yên bước ra khỏi cửa, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh cùng với quần bò dẫm tôn lên dáng người không chê vào đâu được. Tóc buộc đuôi ngựa mang đầy hơi thở thanh xuân, ánh mắt trong trẻo, nụ cười như đóng khung trên gương mặt, lộ rõ chờ mong.
Cứ tưởng bản thân đã đến sớm, nào ngờ tới nơi đã thấy Hạ Di Bình ngồi chờ sẵn, cô nhanh chóng báo với phục vụ và được dẫn đến vị trí bàn Hạ Di Bình đã đặt. Hôm nay Hạ Di Bình mặc váy màu vàng nhạt, mái tóc xõa phía sau lưng, mắt to, môi đỏ, vừa nhìn thấy Tần Hàm Yên liền nở một nụ cười ấm áp, khiến tim Tần Hàm Yên chẳng mấy chốc gia tăng nhịp đập.
Tần Hàm Yên ngồi xuống ghế: “Cậu về đến khi nào?”
Hạ Di Bình vẫn tay ra hiệu phục vụ lên món sau đó lại nhìn Tần Hàm Yên mở miệng: “Vừa mới về, thật mệt quá đi.”
Tần Hàm Yên thoáng chốc lo lắng, sợ Hạ Di Bình cậy mạnh: “Sao không nói sớm, về nghỉ ngơi trước đã, không cần phải chạy đến đây.” Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng đã sớm cảm động, vừa vui vẻ vừa lo lắng. Hạ Di Bình như nhìn thấu tâm tư của Tần Hàm Yên, mấy khi có tâm trạng lại giở giọng trêu đùa: “Gặp cậu tôi không thấy mệt nữa.”, vừa nói vừa nhìn Tần Hàm Yên, ý vị sâu xa.
Tần Hàm Yên thoáng mất tự nhiên, vẫn là Hạ Di Bình xóa đi sự lúng túng, cố lấy từ trong túi xách một món quà được gói cẩn thận: “Tặng cậu, sinh nhật vui vẻ.”
Tần Hàm Yên lấy lại vẻ tự nhiên đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn cậu, mà hình như câu này cậu đã nói rồi.”
Hạ Di Bình cười cười: “Nghe thêm lần nữa, nói trực tiếp sẽ chân thành hơn.”
Vừa lúc phục vụ mang món ăn lên, một bàn phong phú toàn là những món ăn Tần Hàm Yên thích, Hạ Di Bình cầm đũa: “Ăn đi, đặc biệt gọi cho cậu, đều không cay.”
Tần Hàm Yên lại thêm một phen cảm động, cậu ấy vẫn còn nhớ, cô vui vẻ cầm đũa, toàn tâm toàn ý thưởng thức bữa ăn. Hai người tôi một câu, cậu một câu cuối cùng cũng đem bàn ăn quét sạch. Từ lúc vào Hoàn Vũ, Hạ Di Bình lại càng siết chặt việc giữ vóc dáng, chỉ khi nào gặp Tần Hàm Yên cô mới bung xõa như vậy, cũng chỉ có thể là Tần Hàm Yên.
Đồng hồ chỉ gần 8 giờ, Tần Hàm Yên bảo Hạ Di Bình nên về nghỉ ngơi. Bản thân cũng thấm mệt nên Hạ Di Bình cũng không cố chấp gắng gượng. Vừa định bảo giúp cô gọi xe thì Hạ Di Bình xua tay: “Có người đón tôi.”
Tần Hàm Yên cùng Hạ Di Bình sánh bước ra cửa, lúc này Hạ Di Bình đã đeo thêm kính và khẩu trang, dù gì thì bây giờ cô cũng đã là người của công chúng, kỹ lưỡng chút vẫn tốt hơn. Hai người hàn huyên thêm đôi ba câu, không lâu sau, một chiếc xe Audi màu đen dừng lại, tài xế bước xuống xe mở cửa mời Hạ Di Bình lên ghế sau. Hạ Di Bình vẫy tay chào, nhìn thoáng qua trong xe là một người đàn ông không rõ mặt, tâm trạng vui vẻ cả buổi tối thoáng chốc chùng xuống.
Tần Hàm Yên chọn đi bộ trở về, rảo bước dưới ánh đèn rực rỡ của Hải Thành, cô suy nghĩ xa xôi về mối liên hệ giữa mình và Hạ Di Bình, dường như lúc xa lúc gần. Có những lúc cô nghĩ bản thân hình như đã có thể đến gần người kia nhưng có những lúc lại như không thể nhìn thấu. Hình như càng lúc cô càng không thể hiểu nổi Hạ Di Bình nhưng cô cũng dần nhận ra vị trí của Hạ Di Bình trong lòng mình. Là lùi hay tiến mới là đúng đây?
Tần Hàm Yên mang theo tâm trạng rối bời quay trở lại ký túc xá, vừa bước vào cánh cửa phòng 214, cả bọn kia liền ùa ra hát chúc mừng sinh nhật, còn có cả bánh kem. Đinh Mễ kêu lên: “Sinh nhật vui vẻ, cậu đi đâu cả buổi tối đó, phá hoại kế hoạch của bọn mình.”
Tần Hàm Yên tạm thời cất phiền muộn sau đầu, nở nụ cười cố tình lảng tránh câu hỏi: “Cảm ơn các cậu, quà của tôi đâu?”
Trần Mãn Chi bước lên trước, đưa ra món quà: “Của ít lòng nhiều, chúc cậu nhanh chóng nổi danh giới Biên tập.”
Trương Nguyệt cũng đưa tới phần quà: “Của nhiều lòng cũng nhiều.” Cả đám nghe xong liền bật cười sảng khoái.
Tần Hàm Yên nhận quà xong không quên nhận lấy bánh kem, ước ba điều ước rồi thổi nến. Đêm nay không thể đến nhà Trương Nguyệt như trong kế hoạch nên ăn bánh kem xong ai về giường nấy, bởi vì ký túc xá không được phép uống rượu, dù sao bọn họ toàn là những sinh viên nghiêm túc, nhất là cái người tên Tần Hàm Yên kia.
Tần Hàm Yên tắm rửa xong lên giường, lén lút trùm chăn mở món quà của Hạ Di Bình ra xem thử, là một bình nước, bên trên còn có tờ giấy note: Để nó thay mình nhắc cậu, uống nước nhiều vào.