Dư Sinh Mộ Yên

Chương 14: Sớm tối bên nhau



Kỳ học hè cũng nhanh chóng bắt đầu, vì số lượng sinh viên đi học mỗi khoa cũng không đáng kể nên đa số các lớp học sẽ xếp sinh viên nhiều khoa học cùng với nhau chỉ trừ những môn mang tính chuyên môn sẽ được xếp riêng. Hạ Di Bình mặc dù đang nhận vai diễn phụ nhưng vẫn có thể dành ra một hai hôm đến lớp, chủ yếu là vì Tần Hàm Yên, nếu như cô còn không đến lớp cơ hội gặp nhau sẽ càng trở nên hiếm hoi, cũng không thể cứ hẹn đi chơi hết lần này đến lần khác.

Về phần Tần Hàm Yên, sau khi đồng ý với Đổng Duyệt sẽ đến Thịnh Thế làm trợ lý Tổng biên, thời gian của cô dường như bị lấp đầy, nói là trợ lý Tổng biên nhưng thực chất chỉ đến để học việc, Đổng Duyệt cũng rất chiếu cố cô. Thường những ngày đến lớp, cô sẽ không đến tòa soạn nữa mà sau khi tan học sẽ cùng với Hạ Di Bình đi ăn hoặc đi dạo, cô sớm đã quên người bạn tốt Đặng Chân ở xó xỉnh nào rồi.

Tần Hàm Yên nhận ra một điều, không biết từ khi nào cô đã không còn dám nhìn thẳng vào mắt của Hạ Di Bình nữa, dù cho ánh mắt đó xinh đẹp biết nhường nào, có lẽ là sợ bị nhìn thấu nội tâm nhưng nhiều hơn hết là sợ bản thân lún sâu không thể quay đầu.

Hạ Di Bình có mặt ở lớp nhưng thật ra chẳng mấy tập trung vào bài giảng, khi Tần Hàm Yên rảnh rỗi cô sẽ quay sang nói chuyện, khi Tần Hàm Yên tập trung nghe giảng và chép bài Hạ Di Bình lại cắm đầu vào điện thoại, mày khẽ nhíu. Mãi đến khi một ngày dài sắp kết thúc, Hạ Di Bình mới buông lỏng quay sang mỉm cười với Tần Hàm Yên: “Yên Yên, lát nữa muốn ăn gì?”

Tần Hàm Yên không trả lời mà hỏi ngược lại Hạ Di Bình: “Cậu thích ăn gì?” Thật ra ngoài việc cô không ăn cay được thì còn lại rất dễ nuôi, cuộc sống của cô từ nhỏ tuy không tính quá vất vả nhưng cô cũng không thể nào học người ta kén ăn. Vẫn là nên ưu tiên Hạ Di Bình lựa chọn.

Hạ Di Bình quả thật là yêu cầu bản thân khá nghiêm khắc trong việc ăn uống để duy trì vóc dáng nhưng lâu lâu vẫn có thể thả lỏng để bản thân không vì thế mà suy nhược. Kể từ khi quen biết Tần Hàm Yên, những lúc đi ăn chung với Tần Hàm Yên cô sẽ đặc biệt ăn nhiều hơn và ăn những món bình thường bản thân sẽ không đụng đến, điều này không phải Tần Hàm Yên không phát hiện, chỉ là vẫn có chút lo trước lo sau.

“Chúng ta đi ăn mì vịt tiềm nhé, tôi biết chỗ này ngon lắm.” Hạ Di Bình suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng chọn được một quán.

Tần Hàm Yên thấy Hạ Di Bình hăng hái như vậy, cũng rất tò mò: “Được rồi, tôi cũng đang thèm đây.”

Tan học, mặt trời cũng dần lặng sau những tòa nhà cao chót vót, hai cô gái trẻ tuổi lễ phép gật đầu chào bác bảo vệ gác cổng sau đó lẳng lặng sánh vai nhau rời khỏi cổng trường Đại học Q. Tần Hàm Yên cao 1m75, Hạ Di Bình cao 1m70, chênh lệch 5cm nhưng vì Tần Hàm Yên thích đi bata còn Hạ Di Bình luôn đi giày cao gót nên nhìn tổng thể vẫn không hơn kém là mấy. Nếu như là lúc trước Hạ Di Bình sẽ không ngần ngại khoác lấy cánh tay Tần Hàm Yên, nhưng giờ phút này đây, khi vai sánh vai họ vẫn cứ thế im lặng, dường như lo sợ chỉ cần một cử chỉ thân mật sẽ phá vỡ đi phòng tuyến mà bản thân cố dựng lên.

Gần đến nơi, Hạ Di Bình đi trước vài bước quen chỗ ngồi xuống, chủ quán nhanh chóng nhận ra cô gái trẻ này, dù đây chỉ là lần thứ hai gặp nhưng với nhan sắc của Hạ Di Bình ông không thể nào không nhớ: “Cháu gái, đến cùng bạn à?” Chủ quán đã nhìn thấy Tần Hàm Yên đi ngay phía sau nhưng vẫn cố hỏi.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài: Hoắc Tổng Anh Tàn Nhẫn Lắm |||||

“Vâng ạ, ông cho cháu hai bát mì, một bát không cay nhé ạ.” Hạ Di Bình chủ động gọi món, Tần Hàm Yên ngồi xuống trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc không rõ, xen lẫn một chút vui mừng.

“Có ngay có ngay.” Chủ quán làm việc rất nhanh nhẹn, ông bán ở đây đã mấy chục năm, đa số khách đến đây đều thích thêm ớt nhiều một chút, chẳng mấy ai ăn không cay, hình như như vậy có chút nhạt.

“Hình như cậu không phải đến đây lần đầu?” Tần Hàm Yên tiện miệng hỏi

“Lần thứ hai, lần trước đến đây với bạn.”

Tần Hàm Yên chỉ “à” một tiếng, nội tâm thoáng một chút không vui, thì ra cô cũng không phải người duy nhất, nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Di Bình lại khiến cô nhanh chóng quên đi chút không vui kia: “Phải đến thử trước xem có ngon không mới dám dẫn cậu đến chứ, tôi cũng không muốn cậu ăn đến khó coi đâu.”

Tần Hàm Yên phì cười: “Tôi cũng đâu khó tính đến vậy.”

“Đến rồi đây, đến rồi đây.” Chủ quán nhanh chóng bưng lên hai tô mì nóng hỏi, cẩn thận đặt trước mặt hai người. Hạ Di Bình lau muỗng đũa xong đưa cho Tần Hàm Yên: “Thử đi, xem có ngon không.”

Tần Hàm Yên thử một ít nước dùng sau đó mới gắp mì cho vào miệng, Hạ Di Bình lại nhìn theo từng động tác của Tần Hàm Yên, hình ảnh có chút quen thuộc mà lần này Tần Hàm Yên cũng không muốn đùa dai nữa, cô buông đũa muỗng xuống, giơ ngón tay cái: “Đúng thật rất ngon.”

Hạ Di Bình lúc này mới thả lỏng, mồ hôi trên trán cũng rịn ra, không biết là do quá nóng hay là bản thân quá căng thẳng. Hai người cúi đầu ăn hết bát mì, Tần Hàm Yên còn ăn sạch đến đáy tô, Hạ Di Bình nhìn thấy rất vui vẻ, cũng bắt chước y vậy sau đó hai người nhìn nhau cười, đúng là ấu trĩ.

Ăn xong mì, lần này đến lượt Tần Hàm Yên kéo Hạ Di Bình đến một khu ẩm thực ven đường dừng lại mua vài cái xiên que, chia cho Hạ Di Bình một ít. Hạ Di Bình vui vẻ nhận lấy, nhanh chóng cắn một viên. Ăn nhiều như vậy đúng là vượt quá phần ăn hàng ngày của cô, nhưng mấy khi được vui vẻ như vậy, cô cảm thấy bản thân được thả lỏng, không phải gồng mình ép buộc bản thân phải thế này phải thế kia, dù thích đến cỡ nào cũng không dám ăn.

Hai người rời khỏi khu ẩm thực náo nhiệt ồn ào, trên người dường như còn quanh quẩn mùi thịt nướng cùng nhiều hương vị không rõ tên. Làn khói trắng tinh dần khuất sau lưng, hai bóng lưng thẳng tắp sánh vai tản bộ trên đường, thỉnh thoảng chạm nhẹ vào nhau. Ánh đèn đường hư hư thực thực, không khí ấm áp hài hòa, vài chiếc lá khô nhẹ nhàng rơi xuống lướt qua vài sợi tóc đang lung lay trong gió.

“Yên Yên, cậu có từng nghĩ sẽ đến đâu đó du lịch không?” Hạ Di Bình bất chợt dừng lại, quay sang hỏi Tần Hàm Yên.

Tần Hàm Yên suy nghĩ một lát: “Có chứ. Nếu đi du lịch để tạm thời rời xa chỗ này thì ở đâu cũng được, dù sao đất nước chúng ta nhiều cảnh đẹp như thế. Còn nếu muốn xuất ngoại, tôi nghĩ tôi sẽ đến Thụy Sĩ.”

“Cậu thích Thụy Sĩ?” Hạ Di Bình muốn câu trả lời chắc chắn.

“Tất nhiên, Thụy Sĩ là đất nước chưa từng có chiến tranh, thiên nhiên hùng vĩ lại tươi đẹp. Đó còn là đất nước chiếm lĩnh thị trường đồng hồ, sô cô la sữa cũng là ngon nhất thế giới. À, đó còn là một trong số hai quốc gia trên thế giới có lá cờ hình vuông. Tôi dĩ nhiên muốn đến đó một lần để có thể chứng kiến tận mắt những gì đã đọc qua trong sách. Chỉ là hiện tại chưa thể.” Tần Hàm Yên nói với giọng điệu vô cùng hào hứng, giống như trước mắt cô là cảnh tượng tươi đẹp hùng vĩ kia.

“Mỹ thì sao? Cậu có thích không?” Dù là câu hỏi, nhưng Hạ Di Bình cũng không muốn nhận về đáp án phủ định.

Tần Hàm Yên dĩ nhiên nhận ra ẩn ý trong câu hỏi của Hạ Di Bình, nhưng cô vẫn là muốn nói lời từ nội tâm: “Thích, dĩ nhiên là có. Nhưng hình như ở đó quá phồn hoa, cũng quá mệt nhọc, dường như không thích hợp với tôi.” nhưng có vẻ thích hợp với cậu, Tần Hàm Yên tất nhiên không nói ra lời này.

Hạ Di Bình nhận ra hình như không khí trở nên không đúng lắm, chuyện này vẫn nên gác lại. Cô chợt nhớ ra lần trước Đặng Chân tìm đến cô nói chuyện về Tần Hàm Yên, có đề cập đến lần trước Tần Hàm Yên chạy khắp nơi mua đồ ăn sáng cho cô, có phải bây giờ cô nên dạy dỗ một chút không?

“Tần Hàm Yên, lần trước tôi nhờ cậu mua đồ ăn sáng, cậu có thể đơn giản chọn một món, tại sau phải tự làm khó bản thân như vậy?”

Tần Hàm Yên chưa kịp định thần đã nghe những lời chất vấn của Hạ Di Bình, cô nghĩ nghĩ, cái này cũng đâu phải phạm tội tày trời nhưng tại sao khi nghe Hạ Di Bình hỏi, cô lại cảm thấy chột dạ: “Cái đó, cái này… Là do tôi muốn ăn thử nhiều món.” Tần Hàm Yên bình thường luôn điềm tĩnh, mà ngay giây phút này lại giống như một đứa trẻ làm sai bị phụ huynh hỏi tội.

“Bình thường cũng không thấy cậu thích ăn sáng?” Hạ Di Bình tất nhiên không dễ dàng buông tha.

“À, chẳng phải cậu khuyên tôi nên ăn sáng sao, tôi cũng chỉ làm theo lời cậu nói.” Mặc dù vẫn thấy sai ở đâu đó, nhưng quả thật lời này không sai, Hạ Di Bình cũng không thể tiếp tục khó dễ.

“Thế… cậu thích ăn loại nào nhất?” Hạ Di Bình chỉ là muốn từng chút hiểu rõ về thói quen của Tần Hàm Yên, nên tất nhiên không bỏ qua cơ hội.

Nhưng đâu ai biết thật ra hôm đó Tần Hàm Yên vốn ngồi chờ một buổi cũng không ăn miếng nào, nội tâm lại một phen rối tung nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, thế là đành phải chọn một loại: “Bánh nướng, đúng vậy bánh nướng của bà cụ ở hẻm nhỏ gần trường, rất thơm.” Chỉ một câu trả lời đơn giản nhưng lại khiến Tần Hàm Yên quả thật toát mồ hôi hột.

Tần Hàm Yên đưa tay lau mồ hôi trên trán, Hạ Di Bình thấy thế phì cười, cũng thuận tay lấy khăn giấy trong túi xách lau cho Tần Hàm Yên, cả hai chợt sửng sốt, có phải tay lại nhanh hơn não rồi hay không? Hạ Di Bình thầm nghĩ.

Tần Hàm Yên đưa tay gãi gãi đầu: “Cảm ơn cậu.”

Hạ Di Bình vừa định nói gì đó, bỗng nhiên cảm giác mát lạnh ập tới trên đầu. Không ngờ vừa nãy vẫn còn bình thường ấy vậy mà lại đổ mưa. Tần Hàm Yên nhanh chóng cởi áo khoác ngoài che trên đầu Hạ Di Bình: “Chúng ta cùng chạy đến bến xe buýt đằng kia.”

Hạ Di Bình rất nhanh phối hợp, cả hai nhanh chóng đến nơi, Tần Hàm Yên lúc này mới lấy áo khoác xuống giũ nước sau đó lại nhanh chóng đưa tay vén lại vài sợi tóc che khuất đi gương mặt xinh đẹp của Hạ Di Bình: “Có lạnh không?” Tần Hàm Yên thấp giọng hỏi.

“Không lạnh. Có lạnh phải là cậu mới đúng. Cậu xem, ướt hết rồi.” Hạ Di Bình lúc này đã không cần nghĩ nhiều, lại lấy giấy giúp Tần Hàm Yên lau khô gương mặt và đầu tóc.

Tần Hàm Yên sau khi giũ khô áo khoác lại phủ lên người Hạ Di Bình: “Mặc ấm, kẻo cảm lạnh.”

Hạ Di Bình giấu đi vẻ mất tự nhiên, vội chuyển đề tài: “Thời tiết đúng thật là thất thường.”

“Đây là mùa mưa, phải chịu thôi a.” Tần Hàm Yên ôm hai cánh tay, vừa đưa mắt nhìn những giọt mưa đang rơi, cô quay sang hỏi Hạ Di Bình: “Cậu có thích mưa không?”

“Câu hỏi như vậy, chứng tỏ cậu thích mưa?” Hạ Di Bình lại áp dụng chiêu cũ.

Tần Hàm Yên nhướng mày: “Là rất thích a, mưa gợi cho người ta cảm giác lãng mạn, cũng yên bình.”

“Đúng là tác phong của người học Văn.” Hạ Di Bình không mặn không nhạt đưa ra đánh giá.

Tần Hàm Yên khó hiểu: “Chẳng lẽ cậu không phải?” Rõ ràng đều là cùng khoa a.

Hạ Di Bình thở ra một hơi: “Tôi vào Khoa Biên tập cũng không phải hoàn toàn bởi vì thích Khoa Biên tập mà chính là vì nơi này có thứ tôi cần.”

Hạ Di Bình trước nay vẫn luôn rõ ràng với mục đích thực sự của mình, nhìn thì bất cần nhưng chính là từng bước tính toán để đạt được. Có mối quan hệ tốt với những người sẽ làm việc trong giới truyền thông tương lai là một bước cần thiết cho sự nghiệp của cô.

Tần Hàm Yên cũng không cố dò hỏi: “Xem ra còn lâu lắm mới tạnh, hay là tôi gọi taxi cho cậu về trước, tôi ở đây đợi xe buýt.”

“Không cần, tôi đợi cùng cậu.” Thấy Tần Hàm Yên định phản bác, Hạ Di Bình nhanh chóng cướp lời: “Tôi cũng sẽ gọi taxi, khi nào xe buýt đến tôi cũng lên xe, như vậy cậu yên tâm rồi chứ?”

Với sự sắp xếp này, Tần Hàm Yên cũng không thể nói gì thêm, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Hai người lại lẳng lặng ngồi đó, cùng nghe tiếng mưa rơi, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua, nước theo bánh xe tóe lên, hai người lại đồng loạt giơ tay chắn trước mặt đối phương rồi lại lùi về, cứ như thế cho đến khi xe taxi và xe buýt một trước một sau đi đến.

“Về đến nơi nhớ nhắn tin cho tôi nhé.” Trước khi bước lên xe buýt, Tần Hàm Yên quay đầu nói với Hạ Di Bình. Hạ Di Bình gật đầu: “Được, xem chừng tôi còn về trước cậu.”

Tần Hàm Yên đứng đó chậm chạp cho đến khi còi xe vang lên mới nhanh chóng che hai tay trên đầu bước lên xe buýt.

Hạ Di Bình đứng đó nhìn xe rời đi, cô cũng theo sau bước lên taxi nói một địa chỉ. Cô tựa người vào ghế sau đó mới nhận ra trên người vẫn khoác chiếc áo của Tần Hàm Yên, Hạ Di Bình thoáng lắc đầu, nở nụ cười trào phúng: Tần Hàm Yên, có lẽ cái tên này sẽ từng chút khiến bản thân cô không còn có thể kiên định…

Tần Hàm Yên bên này vừa về đến ký túc xá liền mở điện thoại, lúc nãy đi bên ngoài trời mưa nên đã tắt máy. Điện thoại vừa mở nguồn đã thấy tin nhắn của Hạ Di Bình từ 10 phút trước: [Yên Yên, tôi đến rồi.]

Tần Hàm Yên: [Tôi cũng vừa đến, bây giờ phải tắm rửa đã, ướt hết rồi [mặt cười.jpg]] Nhắn xong cũng buông điện thoại vội vàng lao vào phòng tắm, lúc này quả thật cô lạnh run cả người, bắt đầu hắt xì vài cái. Tần Hàm Yên nhanh chóng tắm rửa, sấy khô tóc rồi tiến vào làm tổ trên giường suy nghĩ: Đôi lúc mưa cũng đáng yêu mà.

Cứ như vậy mấy tuần trôi qua, họ vẫn lặp đi lặp lại lịch trình quen thuộc. Hôm nào có tiết sẽ cùng nhau đi học, học xong lại la cà khắp các con hẻm. Nói không chừng các quán ăn xung quanh Đại học Q đều bị hai người bọn họ thử hết rồi.

Tần Hàm Yên cũng đã quen việc tại Thịnh Thế, cùng Đổng Duyệt ra ngoài xã giao, thỉnh thoảng cũng quen biết thêm nhiều người trong giới, học hỏi được rất nhiều. Hạ Di Bình vẫn cứ duy trì lịch trình quay quảng cáo, quay phim. Hai người việc ai nấy bận nhưng miễn có thời gian lại nhắn tin cho nhau, như một thói quen…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.