Editor: Sasaswa
Nói về vấn đề giường chiếu, bình thường có lần một thì sẽ có lần hai.
Mấy lần trước còn cần Thẩm Du Tu gọi điện thoại tìm cớ, sau đó dần dần biến thành một tin nhắn ngắn, Bùi Tự liền tự động tới cửa báo cáo.
Ai cũng không phải lần đầu tiên khai trai, nhưng cuộc sống chưa bao giờ trải qua hoang dâm vô độ như thế. Liên tục hơn nửa tháng, hai người cả đêm lăn lộn cùng nhau, đồ đạc cùng giường ngủ thường được thay mới nhưng rất nhanh liền bẩn, nội thất tràn ngập khí vị đặc thù làm người khác mặt đỏ tim đập, người phụ trách quét dọn phát hiện không đúng, chủ động để lại mấy bộ drap giường dự phòng.
Tần suất làm tình điên cuồng như vậy, làm Thẩm Du Tu cũng không còn sức lực giả vờ là chính nhân quân tử nữa. Vô luận trên giường hay dưới giường, cậu và Bùi Tự để lại dấu vết quá rõ ràng, ý chỉ cấm để lại dấu vết cũng không có hiệu quả.
Khí trời dần nóng lên, cổ áo sơ mi làm lộ ra hồng vết đặc biệt gây chú ý, bị mấy bằng hữu đi ngang qua trêu chọc, Thẩm Du Tu hiếm thấy quần áo, cà vạt chỉnh tề bước ra ngoài, miễn khiến cho người khác chế giễu.
Kỳ thực chỉ nhìn bề ngoài, phỏng chừng rất khó đem Bùi Tự bên ngoài đẹp đẽ cùng người ham muốn da thịt nồng nặc đánh đồng với nhau. Nếu như nghe theo quy luật đồ vật càng diễm lệ càng nguy hiểm thì Thẩm Du Tu ngay từ đầu nên tự giác rời đi. Cậu khăng khăng muốn đi dụ dỗ người ta nhưng ngược lại người bị ăn sạch lại là mình, nói đến cũng không trách ai được.
Thẩm Du Tu híp đôi mắt lại, tản mạn nhìn các tòa nhà san sát ngoài cửa sổ, tâm tình không tệ mà chơi điện thoại. Rõ ràng mới qua buổi trưa, cậu liền tính toán tối nay là kêu người đến làm cơm tối, hay là cùng bạn bè ăn tối xong mới gọi người tới.
Trọng sắc khinh bạn, Thẩm Du Tu hơn hai mươi ngày nay đã từ chối không ít tiệc tối.
Cậu một bên suy nghĩ, vừa đem điện thoại lấy tới. Màn hình tối đen đột nhiên sáng lên hiện ra gương mặt cười của một nam nhân, Thẩm Du Tu thoáng nhìn nụ cười kia, lập tức giấu đầu hở đuôi mà tắt máy, tạm thời không nghĩ đến việc liên quan tới Bùi Tự nữa, dự định mời Tưởng Nghiêu ăn cơm.
Nhưng Thẩm Du Tu mới vừa mở ra khung chat, thì điện thoại của cha cậu gọi tới, nói một câu dặn dò, lời ít ý nhiều: “Về nhà ngay bây giờ.”
“Cha có việc gấp tìm con?” Thẩm Du Tu hỏi.
Thẩm Diệu Huy trong điện thoại không nói chuyện nhiều, chỉ là giục. Lời cha không thể không nghe, Thẩm Du Tu xách áo khoác lên, gọi tài xế lái xe tới đây liền vội vã chạy xe ra vùng ngoại thành.
Thẩm Du Tu chạy về nhà, lúc quản gia mở cửa có nói Thẩm Diệu Huy đang ở thư phòng chờ cậu, lại nói thêm một câu Tô Du thân thể không khỏe, đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Thẩm Du Tu nghe xong, do dự một chút, hay là trước tiên đến thư phòng, hỏi cha cậu đến cùng có chuyện gì.
Thẩm Diệu Huy vẫy tay kêu cậu ngồi xuống, lại gọi người hầu đưa trà bánh tới, nói vụ án của Tạ Tuấn đã được giải quyết, chỉ cần cục cảnh sát bên kia đánh lại soát lại cho đúng rồi bàn giao một phen. Sự việc này Thẩm Du Tu cũng không muốn nhúng tay, nói sẽ nói lại cho Tạ Tuấn.
“Mặt khác, lát nữa Bàng thúc tới làm khách.” Thẩm Diệu Huy thả chén trà Thái bình hầu khôi xuống, bật đèn lên nói: “Buổi chiều đừng đến công ty, bồi Bàng Quân.”
(Trá Thái bình hầu khôi)
Thẩm Du Tu hơi sững sờ, một ngụm trà mắc tại cổ, thuận khí nuốt xuống, hiểu rõ mục đích cha mình khẩn cấp gọi về, cười cười nói: “Được, con hiểu.”
Cậu vốn đang ngồi an ổn trên ghê salông, không biết cảm giác thế nào có chút không thoải mái, đặt cốc trà xuống nói: “Mẹ bị bệnh thế nào? Bác sĩ đã tới chưa?”
“Đã tới.” Thẩm Diệu Huy dường như không để ý lắm, đeo mắt kính nhìn văn kiện, nhàn nhạt nói: “Bệnh phụ khoa cũ, lần này bác sĩ đề nghị phẫu thuật, cắt bỏ tử cung, nên làm cũng phải làm.”
Thẩm Du Tu không thể quen và đồng tình với cha mình, giọng điệu nói chuyện về bệnh tình của mẹ giống như đang nói về việc sửa chiếc xe cũ trong nhà, cơ hồ là lập tức đứng dậy, nói: “Vậy con đi xem.”
Thẩm Diệu Huy ngược lại không ngăn cản: “Khách rất nhanh sẽ đến.”
“Đã biết.” Thẩm Du Tu nói, bước chân hơi nhanh mà đóng cửa lại.
Phòng ngủ chính cùng thư phòng cách nhau không xa, cách hai phòng nghỉ cùng mấy lớp cửa sổ thủy tinh. Sau giờ ngọ ánh nắng chiếu qua cửa sổ thủy tinh rồi chiếu tản ra, có một loại cảm giác quang ảnh, Thẩm Du Tu chậm rãi đi qua một đoạn ngắn thảm lót gạch đầy màu sắc, đứng bên ngoài phòng ngủ gõ cửa: “Mẹ.”
Mở cửa là người giúp việc, Tô Du đang dựa vào gối uống thuốc. Bà thấy Thẩm Du Tu vào cửa, cũng là nhàn nhạt: “Về rồi.”
“Ừm. Mẹ thế nào?” Người giúp việc đưa chiếc ghế mềm cho Thẩm Du Tu, cậu ngồi xuống nói.
“Cũng ổn.” Tô Du nói: “Ngày mai sẽ đi nằm viện chờ phẫu thuật.”
“Được.” Thẩm Du Tu trước mặt cha mẹ cũng không khỏi cảm thấy trầm mặc lúng túng, trước mặt Thẩm Diệu Huy vẫn có công việc để đàm luận, đối Tô Du thì lại bó tay toàn tập: “Vậy trước khi phẫu thuật con sẽ đến thăm mẹ.”
“Ừm.”
Mắt thấy không khí xung quanh rơi vào một mảnh yên tĩnh làm người cảm thấy hơi ghẹt thở, nữ giúp việc đúng dịp ở bên ngoài gõ cửa: “Phu nhân, Bàng tiểu thư đến.”
Thẩm Du Tu nhìn phía cửa, thấy một cô gái ăn mặc lịch sự đang lễ phép đứng một bên cửa, nhìn hai người bên trong nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Dì Tô, nghe nói dì không khỏe, nên con liền chạy tới.”
“Tiểu Quân, lại đây.” Có lẽ được Thẩm Diệu Huy trước đó dặn dò, Tô Du thoạt nhìn cũng không ngoài ý muốn, ngoắc ngoắc tay nói.
Bàng Quân khép lại tà váy, ngồi bên giường, thân thiết hỏi tình trạng sức khỏe của Tô Du, thỉnh thoảng hỏi Thẩm Du Tu vài câu, hướng cậu mỉm cười.
Nữ hài tử phi thường khéo léo, tính nết rất tốt, ngược lại khiến Thẩm Du Tu như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cảm giác hồi hộp lo sợ hơn so với vừa nãy ngồi nói chuyện với cha mình.
“Khí trời tốt như vậy, hai đứa ra ngoài đi dạo chút đi.” Đang nói chuyện thì Tô Du nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ khí có hơi ung dung: “Vừa lúc uống trà chiều luôn, đợi lát nữa rồi quay lại dùng cơm.”
Không cần giải thích cũng biết đây là ý của Thẩm Diệu Huy, Thẩm Du Tu khách khí đứng lên, đáp ứng nói: “Được.”
Bàng Quân thấp giọng nói với Tô Du vài câu mới thận trọng đứng dậy, đội lại chiếc mũ đính kim tuyến nhạt màu vừa cởi ra lúc đi vào, kéo cánh tay Thẩm Du Tu xuống lầu.
Tài xế sớm đã chờ tại cửa biệt thự, Thẩm Du Tu đưa cô vào trong xe, hỏi cô có quán trà chiều nào yêu thích hay không.
“Tôi hồi học trung học đã ra nước ngoài, không thường về A thị, anh đề cử đi.” Bàng Quân nhìn cậu, âm thanh rất ôn hòa nói.
Mắt cô nàng to, con ngươi đen, chiếu ra ánh sáng nhỏ vụn như tuyết đêm đông, làm Thẩm Du Tu liên tưởng tới một người khác, vì thế cậu nói địa chỉ của một club nào đó, xe lập tức chậm rãi khởi động, đi tới tòa nhà bên cạnh bờ biển.
Xe dừng lại trước cửa tòa nhà, Thẩm Du Tu lại có chút tâm tình kì quái không giải thích được, không tiếp tục để Bàng Quân kéo mình, chủ động đưa cô đi nửa đường, dẫn cô lên quán trà ngoài trời trong club.
Quán trà chiều này đương nhiên buôn bán cũng rất tốt, khách nhân đến uống trà cũng không ít. Thẩm Du Tu trên đường chào hỏi, liền có nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến ghế sô pha bên cạnh lan can.
Vị trí này rất tốt, hướng vào phía trong có một suối phun nhỏ dùng để trang trí cùng bốn phía kéo dài khoảng cách, hướng nhìn ra ngoài, toàn bộ vịnh biển thu hết vào đáy mắt. Những bãi biển rộng lớn ngoài xa đều là của tư nhân, được giữ gìn khá sạch sẽ, những bãi biển cát trắng cùng biển xanh tự nhiên hòa vào với nhau, Bàng Quân chống tay thưởng thức, khều lọn tóc bị gió thổi loạn, cười hấp háy mắt nói rất thích.
Thẩm Du Tu không có ý định uống rượu*, tùy tiện gọi mấy món, mạn bất kinh tâm nhìn nơi khác nói: “Bàng tiểu thư về A thị cũng không thường ngắm biển?”
*nguyên gốc là “túy ông chi ý bất tại tửu”: ý không trong lời nói, có dụng ý khác
“Anh trai tôi không thích.” Bàng Quân hé miệng cười cười: “Anh ba* tôi thỉnh thoảng sẽ dẫn đi xem.”
*Anh ba ở đây ý chỉ người anh thứ hai (anh hai/anh ba)
Cô nói đùa: “Không biết tại sao, hai lần tôi nhìn thấy anh đều nhớ tới anh ba… Có lẽ vì tính khí hai người giống nhau.”
Thẩm Du Tu quay mặt sang nhìn cô. Bàng gia mê tín, con trai trưởng lúc sinh ra đã đi coi một quẻ, quẻ bói nói không tốt, muốn tìm một người đến xông một cái, liền ở bên ngoài nhận con nuôi.
Bàng gia nhị thiếu không phải con ruột của Lão Bàng, trong vòng thương mại của A thị không có gì là bí ẩn, Thẩm Du Tu đương nhiên nghe qua. Cậu phối hợp nở nụ cười, ngữ khí hơi thay đổi: “Vậy sao, trùng hợp như thế.” Nói có ý định thay đổi đề tài: “Bàng tiểu thư ở nước ngoài học cái gì?”
Bàng Quân tựa hồ là nghĩ đến Thẩm Du Tu không quá quen thuộc chuyên ngành của mình, chỉ đơn giản miêu tả: “Phương hướng truyền hình, có lúc cùng mấy người bạn quay phim chơi.”
Thẩm Du Tu làm ra bộ dáng vui vẻ lắng nghe, tay phải lại che giấu gửi một tin nhắn.
Bàng Quân nói một hồi lâu bình thường cùng bạn bè vui chơi, tự đáy lòng mà tán thưởng phong cảnh ngày hôm nay: “Ánh sáng tự nhiên như vầy thật khó gặp, khí trời hoàng hôn tốt như vậy, không phát sinh chuyện gì thì thật đáng tiếc.”
“Hả? Ví dụ như?” Thẩm Du Tu lấy lại tinh thần, cất điện thoại vào, nhìn về phía cô gái ngồi đối diện, thân sĩ nói tiếp.
“Bắt đầu một câu chuyện tình yêu.” Bàng Quân lúc cười rộ lên sẽ thấy lúm đồng tiền nho nhỏ, cô ranh mãnh nháy mắt nói: “Hoàng hôn đẹp như vậy thích hợp để phát sinh ái tình.”
Thẩm Du Tu mỉm cười, làm bộ không nghe rõ, đứng lên nói: “Tôi đi rửa tay một chút.”
Lời nói là như vậy, nhưng lúc vòng qua suối phun, Thẩm Du Tu thẳng tắp đi tới hành lang uốn khúc ngược hướng với phòng rửa tay, đi tới một góc, tại nơi sâu nhất thấy được một người, tiện tay đem điếu thuốc hút được một nửa từ trên miệng nam nhân lấy xuống, hỏi: “Ban ngày không cần đi làm?”
Bùi Tự thân thể không nhúc nhích, quay đầu đi: “Ừm.”
Thẩm Du Tu không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn không đi làm nên không tình cờ gặp được: “Từ nhà tới đây?”
Bùi Tự cho cậu biểu tình biết rõ còn hỏi, đem điếu thuốc đoạt lại, tiếp tục hút vài hơi.
Thẩm Du Tu không hiểu sao có điểm cao hứng, dựa vào hành lang uốn khúc trên sân thượng kéo dài khoảng cách để che giấu mùi thuốc lá, nói: “Nếu cậu nói trước thì tôi sẽ không gọi đến.”
Người hút thuốc nghiêng người sang nhìn cậu, liếc mắt nhìn thấy bóng người mơ hồ phía sau suối phun, không mặn không nhạt nói: “Đại thiếu gia muốn tôi đi ngay bây giờ cũng được.”
Cuối hành lang là lối thoát hiểm, Bùi Tự dập tắt khói thuốc, quen cửa quen nẻo nhấc chân đi về phía bên kia. Thẩm Du Tu nghiêng cằm, giơ tay nắm cổ tay người kia: “Đã nói cho cậu đi?”
Lực đạo trên tay người kia không lớn, Bùi Tự nhẹ nhàng đứng lại, xoay người, từ từ thở ra một miệng khói thuốc, quơ quơ tay: “Buông ra.”
Thẩm Du Tu không buông ra, nhìn thẳng vào mắt hắn. Cậu nghĩ, dù bên người có rất nhiều nam nam nữ nữ xuất sắc nhưng xác thực đều không thể so được với Bùi Tự, càng không thể cùng đôi mắt tràn ngập ánh sao cùng đêm im lặng bày tỏ – đánh đồng với nhau.
Cậu nhìn Bùi Tự, mượn lực, đến gần đôi môi vừa mới nhả khói, được như toại nguyện hôn xuống. Vào một buổi chiều hoàng hôn tháng tư mỹ lệ, hai người ẩn sau đài phun nước, làm vài chuyện lãng mạn.
Editor: Cái trò yêu đương vụng trộm này cứ gọi là kích thích!