Dụ Hoặc Minh Tinh: Mùi Hương Của Em

Chương 15: Không dám đối mặt



Đến địa điểm hẹn, một quán coffee mở những bản nhạc ballad nhẹ nhàng, cảm giác rất chill. Gọi thức uống mình yêu thích, hai cô gái ngồi cạnh nhau tâm sự chuyện trò.

Lúc sáng, chính Túc Kỳ là người lái xe ôtô đến villa của Giang Tống Hiển đưa Thất Giai về. Tuy lúc đó thấy cô thất thần, hốt hoảng và rầu rĩ, lại thêm việc cô ở căn villa lạ còn bảo cô ấy đến đón, Túc Kỳ liền hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, nhưng Thất Giai bảo tạm thời chưa muốn trả lời.

Dù Thất Giai nhỏ hơn Túc Kỳ hai tuổi, nhưng họ đã quen biết và chơi chung từ thời học cấp hai, lên cấp ba vẫn học chung trường. Đến khi Túc Kỳ đi du học Singapo, hai cô gái vẫn giữ liên lạc và thân thiết với nhau đến tận bây giờ, vì Thất Giai làm trong giới giải trí, Túc Kỳ cũng đã có gia đình nên hai người không thường xuyên gặp nhau.

Tuy nhiên nếu có dịp ngồi lại chuyện trò, tình bạn vẫn luôn khắng khít như thuở còn đi học.

– Vậy là cậu…cậu và Giang chủ tịch gì đó đã…

Thất Giai thở dài, cô gật đầu:

– Đúng vậy, bây giờ mình không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào đây.

Cô đã kể rõ mọi chuyện với bạn của mình, vốn dĩ Túc Kỳ và chồng của cô ấy cũng từng xảy ra chuyện tình một đêm, thậm chí cô ấy còn có thai trước khi kết hôn. Vậy nên Túc Kỳ hiểu rõ cảm giác lo lắng của Thất Giai, hơn nữa, cô còn là người nổi tiếng, chuyện này với Thất Giai hẳn là rất khó xử và khó bề chấp nhận.

Cô ấy dịu dàng an ủi Thất Giai, Túc Kỳ hiểu cô đang rất buồn và sốc sau sự cố vừa rồi.

– Mình nghĩ dù sao cậu cũng phải nói chuyện rõ ràng với anh ta.

Nghe đến điều này, Thất Giai không khỏi rối bời, mặc dù cô cũng tự nhận thấy được điều Túc Kỳ vừa nói.

– Bây giờ mình còn không dám nhìn mặt anh ta. Sao lại nan giải vậy chứ?

Túc Kỳ cũng khó lòng đưa ra giải pháp nào đó cụ thể cho chuyện này, chủ yếu tâm sự để Thất Giai cảm thấy thoải mái hơn.

– Vậy cậu chờ đến khi bình tĩnh hơn thì nói chuyện rõ với anh ta. Xem anh ta có muốn chịu trách nhiệm hay thế nào.

Vừa nghe thấy, cô liền lắc đầu:

– Chịu trách nhiệm sao? Mình không cần anh ta chịu trách nhiệm đâu. Đây là sự cố chứ nào phải xuất phát từ quan hệ tình cảm của hai phía. Mình chỉ mong chuyện này kết thúc trong êm đẹp.

Túc Kỳ nhẹ nhàng vuốt tóc Thất Giai, thật thương cho cô gái nhỏ, lại sống trong giới showbiz lắm thị phi nên càng thêm áp lực.

Chợt Túc Kỳ nhớ đến chuyện quan trọng, vội cất lời:

– Mà này, cậu có uống thuốc chưa?

Thất Giai tròn mắt ngây ngô:

– Thuốc, thuốc gì?

Trông phản ứng của cô, Túc Kỳ liền biết cô không rành mấy chuyện này. Cô ấy hạ giọng nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe.

– Thuốc tránh thai, cậu không uống sao? Lỡ như dính…

Lúc này cô mới chợt nhớ đến chuyện phòng ngừa, thật là thiếu kinh nghiệm.

– Mình quên mất, lát nữa mình phải mua ngay.

Bỗng nét mặt Túc Kỳ có chút suy tư:

– Mà nói đến chuyện này mình lại nhớ ra, lúc trước mình cũng uống thuốc kỹ càng lắm, nào ngờ vẫn dính.

Lời của Túc Kỳ khiến cô càng hoang mang:

– Cậu nói vậy khiến mình lo quá, uống rồi mà vẫn có khả năng dính sao?

Túc Kỳ gật đầu:

– Đúng vậy, dù xác suất không cao nhưng vẫn có thể xảy ra.

Thất Giai uống chút nước lấy lại bình tĩnh:

– Nhưng dù sao cậu cũng lấy được người chồng có trách nhiệm, hết mực yêu thương vợ con còn gì nữa.

Túc Kỳ chẳng thể phủ nhận điều Thất Giai vừa nói, nghĩ đến chồng mình, cô ấy nở nụ cười:

– Anh ấy thật sự rất yêu thương vợ con, mà…tên Nhan Lục Tần đáng ghét đó chưa gì đã muốn mình sinh thêm đứa nữa rồi.

Thất Giai chợt bật cười trước lời nói của Túc Kỳ:

– Còn trẻ tranh thủ sinh con, có sức chăm con cũng tốt mà. Chồng cậu lại giàu như vậy, dư sức mướn thêm người phụ cậu, nhất cô Túc Kỳ của tôi rồi.

Túc Kỳ đang lo phải tiếp tục đẻ, còn Thất Giai thì hí hửng mừng dùm cô ấy, thật hết nói nổi nữ minh tinh hồn nhiên.

– ——————————–

Cô trở về nhà, chỉ vừa bước vào trong đã nghe dì Mai thông báo một chuyện khiến cô giật cả mình:

– Lúc nãy có một cậu trai đến tìm con. Dì nói con không có nhà, rồi dì bảo để dì gọi điện báo con biết thì cậu ấy cản lại, nói là khi nào con về cậu ấy sẽ ghé lại sau.

Linh cảm mách bảo cô điều chẳng lành, cô toát cả mồ hôi. Cô làm gì có bạn bè là con trai thân thiết tới mức tìm đến tận nhà cô thế này. Chưa kể, ai lại đến đột xuất mà chẳng gọi điện báo cô biết.

Thất Giai vội hỏi kỹ lại:

– Người đó có nói tên không dì?

Dì Mai lắc đầu:

– Dì có hỏi nhưng cậu ấy không trả lời. Mà trông cậu ấy rất đẹp trai, cao ráo phong độ lắm.

Thôi rồi, nghe đến đây là cô đủ biết người vừa đến tìm mình là ai, không thể lẫn đi đâu được, chắc chắn là Giang Tống Hiển rồi.

Cô đang rầu rĩ, lo lắng chuyện đối mặt với anh thì tiếng chuông cửa vang lên. Cô hoảng hốt, cảm nhận “nguy hiểm” cần kề. Thất Giai giữ bình tĩnh, kề sát mắt vào lỗ nhỏ trên cánh cửa để nhìn xem người bên ngoài là ai.

Chẳng sai chút nào, chính anh, Giang Tống Hiển gọi điện không được nên tìm đến tận nơi.

Tiếng chuông liên tục vang lên, dì Mai khó hiểu nói:

– Ai vậy con?

Cô nhìn dì Mai với ánh mắt cầu cứu:

– Dì à, dì hãy nói với anh ta là con không có ở nhà. Giúp con đi dì. Giờ con…con phải đi trốn.

Nói dứt lời cô chạy nhanh vào toilet ẩn nắp, giờ đây cô thấy anh khác nào thấy cọp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.