Editor: Tiểu Mạn
Cố Tư Tư được đặt ở trên giường lớn mềm mại, nghĩ thầm người anh họ này vẫn rất quan tâm, không biết nếu nàng xin thì đêm nay có thể ngủ trên cái ghế sô pha ở đây không.
Một giây sau, trên người nàng liền bao trùm một thân cao lớn cường tráng, rất có tính xâm lược.
Sau khi tắm rửa nam nhân trên người có một mùi thanh đạm, hô hấp nóng rực phả trên da thịt của nàng, làm nàng nổi da gà.
Cái gì… Tình huống?
Dưới đen ngủ mờ nhạt, Cố Tư Tư trừng to đôi mắt đào hoa hút hồn người khác, ngây thơ như mèo con.
Mãi đến khi bàn tay to của Cố Vân Tu cách váy ngủ, nhào nặn chiếm hữu bầu ngực căng tròn, nàng vội vàng giữ tay làm loạn của hắn, kinh hoảng hỏi: “Ca, anh làm gì đấy?”
“Không nhận ra à, chấm em rồi đó?” Cố Vân Tu âm thanh lười biếng kéo dài, trong mắt tràn đầy hung quang mang tính xâm lược.
Cố Tư Tư đến khóc mất: “Nhưng, nhưng em là em gái của anh nha.”
“Không phải em đã biết là giả à.”
Nụ hôn mang theo hơi rượu chếnh choáng, ngăn chặn đôi môi đỏ thắm.
Vừa mới bắt đầu Cố Vân Tu hôn không có kết cấu gì, nhưng rất nhanh liền vô tư tự thông mút vào, tấn công vào trong miệng của nàng, quấn lấy nàng hôn sâu.
Cố Tư Tư tức đỏ mắt, giả có thể làm sao? Phủi phui cái mồm, sao nàng cũng bị người này tẩy não, lại nói như thế xấu hổ.
Nàng vốn là chấn động não, choáng đầu lợi hại, lại bị hôn thiếu oxi, chớp mắt liền hôn mê.
Cố Vân Tu: “…”
Kỹ thuật của hắn kém vậy sao?
Cộc cộc!
Cửa phòng bị gõ vang, Cố Vân Tu kéo cái chăn phủ lên người Cố Tư Tư, đi thẳng tới mở một khe cửa rộng bằng thân thể của hắn.
“Có chuyện gì?”
Cô bảo mẫu bị Cố Thanh Sơn buộc lại đây, nhìn lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, nuốt nước miếng: “Đại thiếu gia, ngài có thấy tiểu thư đâu không, tôi vừa mang sữa cho cô ấy thì không thấy cô ấy trong phòng ngủ.”
“Không biết.” Cố Vân Tu ném ra hai chữ lạnh lùng, đóng rầm cửa lại.
Cô bảo mẫu đành trở về, Cố Thanh Sơn vuốt ve miếng vải váy ngủ của Cố Tư Tư trên hàng rào ban công, cười lạnh một tiếng: “Xem ra bị tiểu hồ ly tinh kia phát hiện rồi.”
…
Cố Tư Tư tỉnh lại, phát hiện nàng vẫn ở trong phòng Cố Vân Tu, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, hiển nhiên người nào đó đang tắm.
Nàng nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, vụng trộm chạy về phòng của nàng.
Đợi đến khi Cố Vân Tu từ phòng tắm ra, nhìn thấy giường lớn trống không, sắc mặt lập tức sầm sì.
Lúc ăn sáng, đối mặt hai nam nhân Cố gia nhìn chằm chằm nàng, Cố Tư Tư sắp dúi đầu vào trong chén.
“Tư Tư bị thương ở nhà với ba đi.”
Cố Thanh Sơn trong tầm mắt đục ngầu, tràn đầy ghê tởm.
Cố Tư Tư giật nảy mình, lắp bắp nói: “Không, con… Hôm nay con phải ra ngoài…”
Nàng nào dám đơn độc ở một chỗ với lão già họm hẹm vừa xấu vừa dê này.
“Đi ra ngoài làm gì?” Cố Thanh Sơn khiển trách, “Ba nuôi con khổ cực như vậy, bây giờ bảo con ở nhà giúp ba một ngày cũng khó khăn thế à?”
Cố Tư Tư bị nói tái khuôn mặt nhỏ, Cố Vân Tu bên cạnh nhìn là thấu ý đồ của thúc thúc, nhạt tiếng nói: “Là tôi muốn đưa em ấy ra ngoài.”
Cố Thanh Sơn đáy mắt hiện lên một vệt kinh ngạc, hắn không rõ vì sao cái đứa cháu lạnh lùng này phải che chở cái dã nha đầu này, chẳng lẽ tối hôm qua hai người chung một phòng, hắn đã chơi nàng?
Quả nhiên là cái tiện nhân, thật là biết quyến rũ người khác.
“Có đi không đây?” Cố Vân Tu đứng lên.
Cố Tư Tư cắn môi, hu hu, không hổ danh là truyện người lớn, này đây tu la trận là không chút tiết tháo
Cuối cùng, nàng vẫn là lựa chọn đuổi theo Cố Vân Tu.
Đối với kẻ cuồng sắc đẹp mà nói, cho dù phải thất thân, nàng cũng phải tìm cái trẻ tuổi đẹp mắt đâu.
…
Cố Vân Tu dẫn Cố Tư Tư tới khu biệt thự cao cấp đối diện cư xá, hắn ở chỗ này cũng có một căn hộ.
“Không thích ở nhà cũ thì ở chỗ này.”
Nhà ba phòng ngủ hai phòng khách, tu sửa vô cùng tối giản, Cố Vân Tu phần lớn thời gian đều ở chỗ này.
Cố Tư Tư cắn môi, có chút khó mà mở miệng nói: “Anh ơi, em không phải con gái ruột của ba, hắn định với em…”
“Yên tâm, chỉ có anh được chơi em.”
Nâng nữ hài tiểu xảo cái cằm, Cố Vân Tu cắn khẽ môi hồng nhuận phơn phớt.
Cố Tư Tư phát hiện, đàn ông Cố gia tất cả đều là biến thái, nếu không phải tận thế sắp tới, mạng sống quan trọng hơn trinh tiết, nàng thật muốn trốn xa xa.
Dưới yêu cầu cường thế của Cố Vân Tu, Cố Tư Tư tủi thân vào phòng ngủ chính, ban đêm ngủ với hắn.
Trong nháy mắt nàng liền có dự cảm xấu, đêm nay sẽ khó giữ trinh tiết.
Cố Vân Tu gọi điện thoại, gọi người mang vài trang phục nữ lại đây, vừa từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhung.
“Đây là vòng tay mẹ anh để lại.”
Cố Tư Tư khẽ giật mình, trước mặt vòng ngọc toàn thân xanh biếc, bên trong có đóa đóa tường vân giống như sương mù.
Nàng đầu óc vù một cái, lập tức nhớ lại nội dung liên quan do di chứng trấn động não bị quên.
Trong sách khi nguyên chủ đi theo nhóm Sở Liên tiến về khu vực an toàn, trên đường gặp được anh họ Cố Vân Tu.
Khi đó Cố Vân Tu đã thức tỉnh siêu năng lực kép là hệ gió và không gian, hết sức lợi hại, cũng sẽ chăm sóc Cố Tư Tư.
Sở Liên trong lúc vô tình nhìn thấy vòng ngọc này trên người Cố Vân Tu, một mực la hét muốn.
Diệp Minh Xuyên liền xúi giục nguyên chủ đi trộm, nguyên chủ thật đúng là đần độn.
Cuối cùng trộm thành công, Sở Liên nhỏ máu nhận chủ với vòng ngọc, đã nhận được một cái không gian chứa đồ không giới hạn dung lượng, nguyên chủ bị anh họ nổi giận đuổi đi, mới có thể chết thảm như vậy.
Nghĩ tới đây, Cố Tư Tư hô hấp lập tức dồn dập. Cái vòng ngọc này, thế nhưng là thần khí kho không gian ở tận thế nha.