Editor: Tiểu Mạn
Trong nhà ăn xa hoa, bàn ăn tinh mỹ trưng bày các loại mỹ thực sắc hương vị đều đủ.
Cố Thanh Sơn là người nhiều tuổi nhất trong nhà, hắn ngồi ở vị trí chủ vị.
Có lẽ là quanh năm sinh hoạt sắc dục, mặc dù hắn cũng bỏ ra tiền bảo dưỡng, nhưng mặt của hắn vẫn để lộ ra một cỗ phù phiếm bất lực. Nhất là cặp mắt kia, khi nửa híp dò xét người, luôn cho người ta một loại sắc dục huân tâm hèn mọn.
Cố Tư Tư bị nhìn sợ nổi da gà, Cố Vân Tu lại không ở nhà, nếu quả thật có chuyện gì, nàng ngay cả người cầu cứu đều không có.
Ngón tay không ngừng nắm chặt, trước khi nàng kịp mượn cớ rời khỏi, Cố Thanh Sơn lại vẫy tay trước một bước.
“Qua đây Tư Tư.”
Còn không có vạch mặt, dạng này rời khỏi quá quái dị.
Cố Tư Tư do dự, vẫn kiên trì đi qua, cứng đờ kêu một tiếng: “Sao vậy ba?”
“Sao trán bị thương?” Cố Thanh Sơn đưa tay, đầu ngón tay xẹt qua mặt Cố Tư Tư, có thâm ý khác cười nói, “Ba không nhận ra Tư Tư của ba lớn rồi nhé…”
Nói lời này, ánh mắt hắn mập mờ xẹt qua trước ngực cao ngất của Cố Tư Tư.
Hừ, không nghĩ tới vợ cũ nhìn như đoan trang, vậy mà cắm sừng hắn mười tám năm, hắn thế mà nuôi con đàn ông khác mười tám năm.
Cũng may nha đầu này dáng dấp mười phần hút hồn, như hồ ly tinh, vóc dáng cũng có lồi có lõm, vừa vặn lấy ra gán nợ.
Đến lúc đó đợi lên giường, vừa xoa bầu ngực vừa chơi nàng, vừa bắt nàng gọi ba ba, ngẫm lại đều quá hưng phấn.
Cố Tư Tư nhạy cảm nhận ra Cố Thanh Sơn suy nghĩ ghê tởm, nàng nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước: “Đúng vậy, con lớn rồi. Cho nên ba có thể cưới mẹ mới về cho con được không, đừng vì con mà độc thân nữa.”
Cố Thanh Sơn khẽ giật mình, hắn không cưới vợ bởi vì không muốn bị người trông coi, không phải là vì con gái.
Cô bảo mẫu đang mang thức ăn lên nghe vậy tay khẽ run, thiếu chút làm đổ canh sườn trong tay.
Nàng là người một mực nhìn chòng chọc vị trí vợ hai người đàn ông trong Cố gia, Cố Vân Tu rất đáng sợ, nàng mới đặt mục tiêu vào Cố Thanh Sơn.
Vì dự định tương lai, nàng trăm phương nghìn kế thăm dò được chuyện liên quan đến Cố Tư Tư, muốn đuổi nàng đi.
Nhưng giờ xem ra, Cố Thanh Sơn vậy mà muốn ngủ con gái.
Đàn ông đều không đáng tin, cô bảo mẫu đặt canh, vô ý thức sờ bụng.
Mấy ngày nay chính là kỳ nguy hiểm của nàng, nàng cũng không nghe Cố Thanh Sơn ngoan ngoãn uống thuốc tránh thai sau khi làm, nàng nhất định phải quấn lấy hắn làm thêm mấy lần, mau chóng sinh con trai mới được.
…
Ban đêm, Cố Tư Tư cẩn thận khóa kỹ cửa. Cô bảo mẫu muốn vào đưa sữa bò, nàng cũng từ chối với lý do phải uống thuốc không được uống sữa.
Chỉ chốc lát sau, phòng bên lại vang lên khoa trương tiếng rên rỉ.
Cố Tư Tư một mực không dám ngủ quá sâu, mơ mơ màng màng nàng nghe thấy tiếng mở khoá, ngủ gật trong nháy mắt bị dọa tỉnh.
“Rốt cuộc là cái nào?”
Sau giọng đè thấp mà không kiên nhẫn là giọng nói trẻ hờn dỗi.
“Lão gia, tôi cũng không biết nữa, phải thử từng cái mới biết.”
Là Cố Thanh Sơn và cô bảo mẫu, giờ này họ vào, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Cố Tư Tư vén chăn, trong phòng cuống đến độ xoay quanh.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Đột nhiên, ánh mắt của nàng đặt vào ban công cách đó không xa, hai mắt toả sáng.
||||| Truyện đề cử: Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh |||||
Phòng bên cạnh chính là phòng của Cố Vân Tu, hai cái ban công là sát bên, ở giữa chỉ rộng chừng một mét, nàng cẩn thận một chút, là có thể trèo qua.
Cố Tư Tư quyết định qua tránh, dựa vào đèn đường hơi vàng, nàng cẩn thận từng li từng tí trèo lên ban công, duỗi cánh tay dài bám vào lan can ban công đối diện, chậm rãi trèo sang.
Sau rèm phòng ngủ, Cố Vân Tu đang uống rượu, vừa tắm rửa xong, chỉ quấn một cái khăn tắm lớn ở bên hông, lộ ra một thân căng đầy cơ bắp.
Khi hắn nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy hai dây, tóc rối bù trắng nõn, bò lổm ngổm, phía trước hai bầu ngực căng tròn mượt mà nẩy lên đang hướng đến phòng hắn, lập tức nhếch môi.
Lại thêm một người nữa tự tiến cử trên giường hắn.
…
Cố Tư Tư: “Không phải em, em không có, chớ nói lung tung.”
Cố Vân Tu:”Ngoan, là anh muốn ngủ với em.”