Dụ Đồng

Chương 37



“Tứ ca, ngũ ca… Sao hôm nay nhị ca và tam ca đều không đến. Bình thường dính với nhau không nói làm gì, sao ngay cả bệnh cũng bệnh cùng một ngày?” Thanh Lâm có chút kỳ quái hỏi. Vừa rồi, cả nhị ca lẫn tam ca đều sai người đến báo, hôm nay thân thể khó chịu không đến thư viện được.

“Đệ không cần quan tâm làm gì. Bọn họ không đến tất nhiên có lý do riêng.” Cẩm Sương mỉm cười trả lời.

“Cũng đúng! Nhưng mà hai tháng trước, nhị ca tròn 15 tuổi, đã có thể xuất cung lập phủ không cần đến thư viện nữa. Sao giờ nhị ca vẫn đến thư viện học, cũng không thấy xuất cung?” Tiện thể, Thanh Lâm cũng hỏi luôn mấy chuyện hắn đã thắc mắc từ lâu. Đại ca vừa tròn 15 tuổi, phụ hoàng đã cho huynh ấy xuất cung lập phủ rồi mà…

“Nghe đồn, phụ hoàng nói rằng nhị ca tính tình còn chưa chín chắn, còn phải đến Thái thư viện tu thân dưỡng tính một năm nữa. Sang năm mới có thể rời thư viện, xuất cung lập phủ.” Cẩm Sương kiên nhẫn giải thích cho Thanh Lâm.

“Thì ra là vậy. Xem ra, phụ hoàng vẫn còn chưa bỏ qua chuyện kia.” Thanh Lâm nói, ra vẻ đã hiểu. Lần trước, nhị ca tam ca bắt nạt Hoài Ân, kết quả thất đệ lại bị thương khiến phụ hoàng nổi trận lôi đình. Xem ra đến giờ phụ hoàng vẫn chưa hết giận hoàn toàn.

“Đừng suy nghĩ lung tung. Phụ hoàng nghĩ gì, chúng ta sao có thể tùy tiện đoán bừa được.” Lam Hạ đột nhiên lên tiếng. Mặc dù bọn hắn là hoàng tử nhưng phụ hoàng đâu dễ để bọn chúng tùy tiện suy đoán tâm tư người thế được, ngoại trừ một người. Nghĩ đến đây, hắn quay sang nhìn Hàn Nguyệt. Chỉ thấy thất đệ nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ cái gì hoặc là cái gì cũng đều không nghĩ.

“Vâng, đệ biết rồi. Đệ cũng sẽ không tùy tiện nói với người khác.” Thanh Lâm cũng hiểu, liền gật đầu. Tuy bình thường hắn chẳng để tâm đến chuyện gì nhưng chuyện gì cần biết hắn đều rõ cả. Đột nhiên, hai mắt Thanh Lâm mở lớn, hắn kinh hãi kêu lên: “Trời đất, bát đệ! Mặt đệ sao vậy?”

Trừ Hàn Nguyệt ra, tất cả mọi người đều vội vàng quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy, Hoài Ân má trái tím bầm sưng vù lên chẳng ra hình thù gì nữa, mắt phải sưng húp lại chỉ nhìn thấy một cái khe, khóe miệng bị rách tương đối nghiêm trọng. Nhìn xuống bên dưới, trên tay hắn đầy vết thương, mà bản thân Hoài Ân cũng đang khập khiễng đi vào.

“Bát đệ, hôm qua làm sao vậy? Kẻ nào đánh đệ ra nông nỗi này?” Thanh Lâm không dám tin vào mắt mình kêu lên. Mới không gặp nhau một đêm thôi mà lão bát đã bị người ta đánh tơi tả thế này rồi.

“Bát đệ, chuyện gì xảy ra?” Nụ cười của Cẩm Sương đã biến mất. Hắn nghiêm túc hỏi Hoài Ân. Nói gì thì nói, Hoài Ân cũng là hoàng tử, sao lại bị người đánh đập đến mức này được chứ.

Ngay khi Cẩm Sương chuẩn bị tiếp tục tra hỏi, Lam Hạ đã kéo hắn lại, đưa mắt liếc qua chỗ ngồi của lão nhị lão tam đầy ẩn ý. Trầm ngâm một lúc, Cẩm Sương cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra. Một tia phẫn nộ lóe lên trong đáy mắt.

“Bát đệ, đệ nói đi. Chuyện này là thế nào? Kẻ nào dám ra tay tàn nhẫn như vậy?” Không nhìn thấy tứ ca và ngũ ca đang ngầm ra hiệu cho nhau, Thanh Lâm vẫn không bỏ qua cho Hoài Ân, tiếp tục tra hỏi.

“Không có chuyện gì đâu, lục ca. Huynh đừng hỏi nữa.” Bởi vì mặt sưng quá to nên Hoài Ân nói có chút không rõ ràng. Nói xong, hắn về chỗ ngồi của mình.

“Bát đệ…” Thanh Lâm định hỏi nữa nhưng Cẩm Sương đã lôi hắn về, đưa mắt ngăn cản. Thấy vậy, Thanh Lâm cũng chỉ còn biết ngậm miệng lại nhưng vẻ mặt đầy hoài nghi và bất mãn.

“Lục đệ, bát đệ đã không muốn nói thì đệ cũng đừng hỏi nữa.” Cẩm Sương mở miệng giải thích. Lục đệ tính tình thẳng thắn, không giấu giếm được gì. Nếu bát đệ không muốn kể thì thôi, ngăn không cho lục đệ hỏi nữa thì tốt hơn. Hơn nữa, có một số việc không thể hỏi rõ ràng được.

Liếc nhìn tứ ca và ngũ ca, Thanh Lâm ‘dạ’ một tiếng rồi cũng trở về chỗ ngồi của mình.

Giờ học buổi sáng kết thúc, Hoài Ân lầm lũi đến gần chỗ Hàn Nguyệt rồi lẳng lặng ngồi xuống ăn cơm. Thấy bát đệ như vậy, trong lòng Thanh Lâm cực kỳ khó chịu. Cũng chẳng biết vì sao tứ ca ngũ ca đều không cho hắn hỏi, vì sao bát đệ không nói là ai. Thanh Lâm ngồi suy nghĩ vẩn vơ, chẳng để tâm vào bữa cơm gì cả. Hàn Nguyệt cả buổi sáng vẫn chưa nói câu nào đột nhiên mở miệng nói với Hoài Ân: “Mới có tám người mà bộ dáng ngươi đã thành như vậy. Võ công mấy năm nay ngươi luyện đâu hết rồi?”

Hoài Ân lập tức nhìn Hàn Nguyệt: “Thất ca!?” Hắn vô cùng kinh ngạc. Tại sao thất ca lại biết?

“Thất đệ! Đệ biết ai đã đánh bát đệ sao? Mau nói cho huynh biết.” Vừa nghe thấy, Thanh Lâm cũng lập tức hỏi luôn. Bọn Lam Hạ Cẩm Sương đang ngồi cạnh đó cũng ngừng đũa nhìn Hàn Nguyệt.

“Ngươi biết rồi sẽ làm gì?” Cũng không trả lời câu hỏi của Thanh Lâm, Hàn Nguyệt lạnh nhạt hỏi lại một câu.

“Huynh…” Nhất thời Thanh Lâm không biết phải nói gì. Hắn chỉ muốn biết đó là ai chứ chưa nghĩ tới, biết rồi thì sẽ phải làm sao.

“Đó là kẻ địch của hắn.” Hàn Nguyệt đột nhiên nói rồi quay đầu nhìn Hoài Ân. “Tốc độ quá chậm, ra quyền không có lực, phản ứng chậm chạp. Đây là kết quả huấn luyện của ngươi sao?” Bỏ lại câu nói này, Hàn Nguyệt đứng dậy đi về phòng nghỉ ngơi.

Sững sờ một lúc, Hoài Ân mới nhìn về phía thân hình màu trắng phía trước hét lớn: “Thất ca, đệ sẽ mạnh mẽ hơn.”

Lam Hạ Cẩm Sương buông hộp đồ ăn trong tay xuống, thần sắc nghiêm túc nhìn theo hướng Hàn Nguyệt vừa rồi đi. mà Thanh Lâm chỉ biết ngồi đó gãi đầu tự hỏi chuyện gì vừa mới xảy ra.

Mười hôm sau, Đạm Vũ và Quang Dạ đồng thời đi học trở lại. Nhìn khóe miệng Quang Dạ vẫn còn vết bầm tím nhàn nhạt, Thanh Lâm cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Lễ hội săn bắn cuối cùng cũng đã đến. Sáng sớm, Huyền Ngọc Huyền Thanh bắt đầu mang đồ dùng vật dụng của chủ tử ra ngoài. Tối hôm qua bọn chúng đã thu dọn sắp xếp các thứ cẩn thận. Đây là lần đầu tiên chủ tử xuất cung nên hai người cực kỳ thận trọng.

“Chủ tử, đến giờ rồi, nên đi thôi.” Huyền Ngọc cầm lấy chiếc áo choàng của chủ tử, nhẹ giọng nói.

Hàn Nguyệt đang ngồi trên ghế liền đứng dậy, để Huyền Ngọc mặc áo choàng cho nó rồi trùm mũ lên đi ra ngoài. Huyền Ngọc Huyền Thanh theo sát phía sau.

“Thất đệ… không ngờ đệ lại biết cưỡi ngựa.” Nhìn Hàn Nguyệt cưỡi ngựa rất thuần thục, Cẩm Sương cực kỳ kinh ngạc.

“Đúng vậy, thất đệ. Chúng ta đều không biết đệ biết cưỡi ngựa. Trong cung chẳng bao giờ thấy đệ cưỡi cả.” Thanh Lâm ngồi trên lưng ngựa nói, âm thanh tràn ngập sức sống và hưng phấn.

Hàn Nguyệt không nói lời nào, chỉ yên tĩnh ngồi trên lưng ngựa. Nhìn thân hình vẫn khoác áo choàng đen như cũ, ánh mắt Cẩm Sương thoáng hiện lên một tia phân vân. Một năm nay, hắn rõ ràng cảm nhận được, thất đệ đã có chút thay đổi, không còn dễ tức giận như ngày xưa, hơi thở cũng bắt đầu trầm ổn hơn, vẫn yên lặng nhưng không hề giống với trước, hơn nữa cũng chịu được chuyện bọn hắn thường xuyên xuất hiện trước mặt đệ ấy. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra với thất đệ, cũng không biết thất đệ thay đổi như thế rốt cục là tốt hay xấu.

Chạy suốt một ngày, đến chập tối, mọi người cũng tới được Hoàng gia liệp trường* nằm ngoài kinh thành. Bọn nô tài đã được huấn luyện lập tức đi dựng lều, sửa sang mọi thứ, chuẩn bị bữa tối…

Tuyên đế Ti Ngự Thiên tuyên bố lễ hội săn bắn ngày thứ hai chính thức bắt đầu.

“Thấy chưa? Cái người khoác áo choàng đen kia chính là Thất hoàng tử đó.” Quan viên giáp* chỉ chỉ.

“Ta biết, sáu năm trước, tại bữa tiệc mừng sinh nhật hoàng thượng, Thất hoàng tử cũng mặc thế này đến.” Quan viên ất* tiếp lời.

“Nghe nói Thất hoàng tử nhìn như tiên đồng hạ phàm, giọng nói dễ nghe rung động vô cùng, hơn nữa lại sở hữu đôi mắt lưu ly độc nhất vô nhị không ai sánh nổi. Đáng tiếc, năm ấy tiểu đệ vẫn chưa nhập triều làm quan, không biết lời đồn có đúng hay không?” Quan viên bính* hỏi.

“Chính xác. Ta cũng có mặt ở đó. Năm ấy, Thất hoàng tử mới năm tuổi đã nhảy được Phượng hoàng triều phụng, chấn động cả triều đình. Nhưng sau đó, Thất hoàng tử cũng không thấy xuất hiện nữa, cho đến khi…” Quan viên ất thao thao bất tuyệt kể những gì mình biết cho các vị đồng liêu xung quanh nghe.

“Thất điện hạ thực sự lợi hại đến thế sao?” Đột nhiên, một giọng nói đầy hoài nghi vang lên. “Không phải chỉ là tin đồn thất thiệt thôi chứ?” Mấy vị quan viên đang đàm luận nghe vậy lập tức quay lại nhìn xem ai. Hóa ra là Văn trạng nguyên Lưu Mộ Dương và Võ trạng nguyên Tô Chí Thành của năm ngoái.

“Tham kiến Lưu đại nhân, Tô đại nhân.” Các quan viên khác lập tức hành lễ.

“Mộ Dương tham kiến các vị đại nhân.” Lưu Mộ Dương mỉm cười hồi lễ. Mặt hắn nhìn non choẹt như mặt trẻ con nên người ta rất khó tin tưởng hắn là Văn trạng nguyên, hiện đang giữ chức Lễ bộ thị lang.

“Tham kiến các vị đại nhân.” Không giống với cánh quan văn, Tô Chí Thành xuất thân là con nhà võ nên chỉ lạnh nhạt hồi lễ.

“Mộ Dương cùng với Tô đại nhân đang đi kiểm tra xung quanh thì nghe thấy các vị đại nhân đàm luận. Mộ Dương cũng có chút hứng thú nên mới mạo muội quấy rầy các vị đại nhân. Mong các vị đại nhân thứ lỗi.” Lưu Mộ Dương cực kỳ khách khí nói.

“Lưu đại nhân quá khách khí rồi. Có gì mà quấy rầy đâu.” Đám quan viên cũng lập tức đáp lại. Lưu Mộ Dương hiện giờ chính là bề tôi tâm phúc của hoàng thượng. Ai dám nói hắn quấy rầy.

“Vừa rồi Mộ Dương nghe các vị đại nhân đang bàn luận về Thất điện hạ. Mộ Dương xin hỏi, Thất điện hạ thực sự lợi hại đến vậy sao?” Lưu Mộ Dương hỏi, mặt lộ vẻ nghi hoặc. Trong cung ngoài triều ai mà chẳng biết, hoàng thượng cực kỳ sủng ái Thất điện hạ. Những lời đồn về Thất điện hạ cũng có nhiều nhưng hắn cho rằng đó chỉ là những tin đồn thất thiệt.

“Lưu đại nhân, ngài năm ngoái mới nhập triều làm quan, hơn nữa Thất điện hạ cũng không hay lộ diện, nên ngài nghi ngờ cũng là điều khó tránh khỏi. Nhưng hạ quan đã tận mắt nhìn thấy. Với lại tin đồn về Thất điện hạ đều từ trong cung truyền ra nên không thể sai được.” Quan viên ất trả lời đầy khẳng định.

“Thế sao? Vậy Mộ Dương thực sự muốn diện kiến Thất điện hạ một chút.” Giọng nói của hắn lộ ra một tia hứng thú.

“Lưu đại nhân không biết, nghe đồn Thất điện hạ tính cách quái dị, tính tình khá nóng nảy. Ngài đừng nên chọc vào Thất điện hạ thì hơn.” Quan viên ất lập tức mở miêng khuyên can. Ngay cả người nhà Tiêu gia cũng bị Thất điện hạ cấm bước vào Di Hiên cung nửa bước. Bọn họ chỉ là những quan viên bình thường, làm sao có thể diện kiến Thất điện hạ được.

“A a, Mộ Dương cũng chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi. Thất điện hạ đâu phải là người Mộ Dương muốn gặp là gặp ngay được.” Lưu Mộ Dương lập tức cười nói. “Vậy Mộ Dương cũng sẽ không quấy rầy các vị đại nhân nữa. Mộ Dương cùng với Tô đại nhân còn phải đi kiểm tra.” Nói xong, hắn hành lễ cáo từ rồi cùng Tô Chí Thành rời đi.

“Tô đại nhân, huynh có tò mò về chuyện của Thất hoàng tử không?” Đang đi trên đường, Lưu Mộ Dương nhẹ giọng hỏi.

“Không! Thất điện hạ thân là hoàng tử. Chuyện của người sao chúng ta có thể tùy tiện tò mò được.”

“A a, không biết dạ yến tối nay Thất hoàng tử có tham dự không nữa?” Lưu Mộ Dương cười trừ, có chút chờ mong, một tia sáng thoảng qua đáy mắt.

“……”

=== ====== =========

_ Hoàng gia liệp trường: Khu săn bắn của hoàng gia

_ Giáp, ất, bính, đinh…: tên các can trong âm lịch. Trong văn học Trung Quốc, nó được dùng tương tự như A, B, C, D… hay 1, 2, 3, 4… dùng để chỉ ai đó/cái gì đó mình không muốn nói tên ra hay được nói đến một cách chung chung.

VD: bạn A, bạn B -> bạn giáp, bạn ất. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.