“Bộp.” Tiếng sách rơi tung tóe trên mặt đất vang lên.
“Ti Hoài Ân!! Xem ra gan ngươi cũng không nhỏ, dám làm rơi sách của ta!!”
“Nhị… nhị điện hạ, Hoài Ân, Hoài Ân không cố ý…”
“Không cố ý? Tức là cố tình chứ gì? Phải không, tam đệ?”
“Còn không rõ sao, nhị ca? Sao không thấy hắn làm rơi đồ của người khác mà chỉ toàn làm rơi sách của nhị ca.”
“Tam… tam điện hạ, Hoài Ân không có…” Âm thanh đã hơi nghẹn ngào muốn khóc.
“Hừ, còn có gì mà ngươi không dám. Mẹ ngươi đã dám đầu độc người khác, con ả thì tốt đẹp gì hơn chứ?”
“Ta không có…” Ti Hoài Ân cúi đầu, cố nén những giọt nước mắt đang sắp sửa rơi ra. Chuyện mẫu thân gây ra năm đó, hắn biết, và hắn cũng hiểu phụ hoàng đặt tên hắn như thế là có ý gì, cho nên hắn vẫn sống rất cẩn thận, tránh gây chuyện. Mới đầu, khi phụ hoàng phái người đến thông báo, Người ân chuẩn cho hắn đến thư viện học tập, Hoài Ân cực kỳ vui mừng. Cho nên, dù ngày nào cũng bị bắt nạt, dù không ai quan tâm đến hắn, hắn vẫn cố gắng chăm chỉ học tập, vì mẫu thân, cũng vì chính mình.
Nhưng tại sao, tại sao bọn họ luôn đối xử với hắn như thế? Hắn cũng là con trai của phụ hoàng cơ mà. Nếu như có lỗi, hắn cũng chỉ cảm thấy có lỗi với người kia, chứ không phải với bọn họ. Bọn họ lấy cớ gì mà có thể đối xử với hắn như vậy? Xét về danh phận, hắn cũng là hoàng tử của Yển quốc mà.
Thấy màn kịch ngày nào cũng diễn lại bắt đầu mở màn, Ti Cẩm Sương quay đầu nhìn Hàn Nguyệt lúc này đang ngồi yên trong góc không có động tĩnh gì. Vẫn khoác cái áo choàng màu đen quen thuộc, vẫn trầm lặng ít lời như cũ. Hàn Nguyệt đến thư viện đã được hơn ba tháng, ngoại trừ ngày đầu tiên còn bỏ mũ ra, cho đến tận bây giờ, nó vẫn không hề lộ mặt. Hai tháng đầu, lão nhị và lão tam còn ngoan ngoãn thu mình một chút. Dẫu sao, trong cung, Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt nổi tiếng là chán ghét ồn ào náo nhiệt. Bọn hắn mặc dù bình thường kiêu ngạo coi trời bằng vung, nhưng nghĩ đến sự sủng ái của phụ hoàng dành cho Hàn Nguyệt cùng với tính tình của thất đệ, hai người cũng ngoan ngoãn mấy ngày không dám gây chuyện gì. Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, có lần đang bắt nạt Ti Hoài Ân, Đạm Vũ và Quang Dạ phát hiện Hàn Nguyệt không có phản ứng gì. Sau đấy bọn hắn dần dần lớn mật lên, mọi chuyện lại trở lại như cũ.
Cẩm Sương hoàn toàn không hiểu Hàn Nguyệt suy nghĩ cái gì, ngay cả người luôn dễ dàng nắm bắt được tâm tư người khác như Lam Hạ cũng không nhìn thấu được nó. Huyên náo như vậy, Cẩm Sương đôi khi cũng thấy phiền, sao người không thể nào chịu được ồn ào như thất đệ lại không có phản ứng gì? Chẳng lẽ đấy chỉ là lời đồn thất thiệt? Nhưng tin tức đó là do mấy cung nữ hầu hạ hoàng hậu truyền ra, làm sao có thể sai sót được. Mà chính phụ hoàng cũng đã từng thừa nhận, thất đệ chán ghét tiếng ồn vô cùng. Hay là vì thất đệ căm hận Ti Hoài Ân, cho nên những chuyện bình thường không cách nào chịu được, lúc này cũng cắn răng chịu đựng? Ngoại trừ lý do này, Cẩm Sương không tìm được nguyên nhân nào thích hợp hơn.
Mặc dù Hàn Nguyệt đến đây cũng đã được một khoảng thời gian, nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên huynh đệ giới thiệu với nhau ra, không ai đến bắt chuyện với nó nữa, ngay cả lục đệ bình thường hoạt bát là thế, cũng không dám đến gần thất đệ. Cũng không phải bởi vì Hàn Nguyệt biểu hiện ra bên ngoài lạnh lùng vô cảm, mà là vì không ai dám tự tiện lại gần quấy rầy nó. Hàn Nguyệt thường ngày luôn trầm tĩnh, thân hình thì lại nhỏ yếu, ngay cả Ti Hoài Ân nhỏ hơn nó nửa tuổi nhìn cũng cao hơn, có da có thịt hơn nó. Một người yên tĩnh, mảnh mai gầy yếu như thế cộng thêm những kinh hãi nó mang đến cho mọi người trước kia khiến bọn hắn nghĩ, nếu tùy tiện đến gần nó sẽ làm nó khó chịu. Cho nên tất cả đều chỉ đứng xa xa nhìn Hàn Nguyệt, không ai dám bắt chuyện với nó.
Tất cả mọi người đều không biết, lúc này, Hàn Nguyệt đang phải điều động tinh hoa ánh trăng trong cơ thể để áp chế những bực bội đang dấy lên trong lòng. Nó cảm thấy bên ngoài cực ồn ào, ồn ào vô cùng. Đã vài ngày rồi, cái âm thanh ồn ào bát nháo này cứ quanh quẩn bên tai nó. Nhưng bây giờ nó là Ti Hàn Nguyệt, chứ không phải Nghiệt Đồng. Nó có thể khiến mọi người câm miệng như cách nó đã làm với Huyền Ngọc, nhưng phụ hoàng muốn nó đến đây để học tập cách đối nhân xử thế. Hai năm qua, phụ hoàng đã có rất nhiều chuyện cần phải bận tâm rồi, nó không muốn để chuyện vặt vãnh này khiến phụ hoàng phiền lòng thêm nữa. Bản thân nó cũng đủ phiền rồi, cần gì kéo thêm một người nữa vào phiền chung làm gì. Bởi vậy, lần này đến thư viện, nó cự tuyệt không cho phụ hoàng phái Lý Đức Phú đến hộ tống nó đi học. Hai năm qua, nó đã quyết định một số chuyện, cũng hiểu thêm một vài sự tình, có một số việc không cần cư xử giống như trong quá khứ nữa. Nhưng mớ âm thanh đáng chết này…
…
“Nguyệt nhi.” Nhìn Hàn Nguyệt đang nhắm mắt nằm dài trên trường kỷ, Ti Ngự Thiên có chút cau mày gọi.
“Uhm?” Hàn Nguyệt từ từ mở mắt ra, nhìn phụ hoàng dò hỏi.
Nhìn đôi mắt bảy sắc lưu ly dưới ánh nến lung linh lại càng thêm lấp lánh, đôi mắt Ti Ngự Thiên thấp thoáng chút gì đó, rồi sau hắn mới lên tiếng, âm thanh có chút trầm thấp : “Gần đây thế nào?”
Vừa nhìn phụ hoàng, Hàn Nguyệt vừa chậm rãi nhai miếng thịt khô trong miệng, nuốt xong rồi mới trả lời. “Ừ.” Và lại quay sang chiếc đĩa đựng thịt khô đặt ở bên cạnh, lấy một miếng cho vào miệng. Một lúc sau, nó đột nhiên mở miệng hỏi : “Phụ hoàng dạo này thế nào?”
Hai hàng lông mày của Ti Ngự Thiên khẽ giương lên, trong mắt ý cười lấp lánh, lại nhìn bản mật báo vừa thu được trong tay. “Tốt lắm, đều thuận lợi.” rồi lại quay sang nhìn nó. “Không có việc gì cả.”
Thấy phụ hoàng không còn chuyện gì muốn nói nữa, Hàn Nguyệt đứng dậy. “Đi về.”
“Đêm nay không ở đây?” Nghe vậy, Ti Ngự Thiên có chút kinh ngạc, tiến lại gần nó.
“Ừ, có việc.” Hàn Nguyệt cũng không động đậy, để mặc phụ hoàng tùy ý ôm mình.
“Nếu không vội thì ở lại đây cùng phụ hoàng một lúc. Với lại phụ hoàng cũng có một số việc muốn thương lượng với ngươi.” Ti Ngự Thiên cúi đầu bình thản nói, tiện tay bỏ đi mảnh thịt vụn dính trên khóe miệng Hàn Nguyệt. Nguyệt nhi không thích ăn thịt, thịt khô thì còn có thể chấp nhận được. Vì thế Ti Ngự Thiên sai người làm các loại thịt khô có mùi vị khác nhau để cho Hàn Nguyệt dùng. Nếu không ăn thịt, thân thể làm sao mà chịu nổi.
“Ừ.” Hàn Nguyệt trả lời không chút ngần ngừ. Đằng nào thì tối nay trăng sáng, muộn một chút cũng không sao cả.
…
Theo đường ngầm trở về phòng ngủ, Hàn Nguyệt cởi bộ y phục trên người ra. Huyền Thanh, Huyền Ngọc đang đứng bên ngoài nghe thấy trong phòng có tiếng động liền đẩy cửa bước vào. “Chủ tử, có cần tắm rửa không?” Huyền Ngọc vẫn đứng yên ở chỗ cũ nhẹ giọng hỏi, còn Huyền Thanh đi vào bên trong giúp Hàn Nguyệt thay quần áo.
“Ừ.” Hàn Nguyệt lạnh nhạt trả lời. Huyền Ngọc lập tức ra ngoài sai người chuẩn bị nước nóng.
Được năm tuổi, Hàn Nguyệt chuyển đến đây ở. Ti Ngự Thiên đã nói cho nó biết, đường ngầm của nơi này trực tiếp dẫn thẳng đến tẩm cung của hắn cùng ngự thư phòng. Hàn Nguyệt cảm thấy như vậy rất tiện lợi, cho nên sau này, trừ khi Ti Ngự Thiên phái người đến đón, Hàn Nguyệt cũng không đến chỗ phụ hoàng bằng đường cửa chính nữa. Nhưng nó cũng không biết, Ti Ngự Thiên vẫn phái người đến đón nó chủ yếu là vì đánh tan mọi lời đồn đại thất thiệt về chuyện Hàn Nguyệt đã thất sủng.
Ngâm mình trong nước ấm, Hàn Nguyệt lẳng lặng dựa vào thành bồn. Huyền Thanh đang dùng gáo gỗ múc nước trong bồn dội lên lưng nó. Hàn Nguyệt rất thích như vậy. Nhiệt độ cơ thể nó vốn đã rất thấp, mà tâm pháp nó luyện lại khiến thân nhiệt càng ngày càng thấp hơn. Ti Ngự Thiên đã dùng rất nhiều biện pháp để thân thể nó ấm lên được đôi chút nhưng tất cả đều chẳng có tác dụng. Có một lần đang hầu hạ Hàn Nguyệt tắm rửa, Huyền Thanh vô ý để nước rơi lên lưng nó. Hàn Nguyệt cảm thấy vô cùng thoải mái nên từ đấy về sau, mỗi lần tắm rửa, nó lại bảo Huyền Thanh làm vậy. Nếu nó ngủ lại trong tẩm cung của Ti Ngự Thiên thì việc này Ti Ngự Thiên sẽ đích thân làm. Hàn Nguyệt cũng không hỏi phụ hoàng vì sao người lại biết nó thích vậy. Chuyện đó không đáng phải quan tâm.
“Chủ tử, người đi nghỉ bây giờ chứ?” Hôm nay trăng tròn, Huyền Ngọc mặc dù biết chắc chắn Hàn Nguyệt sẽ không ngủ ngay lúc này nhưng vẫn hỏi. Dù sao ngày mai, chủ tử cũng phải dậy sớm.
“Các ngươi lui xuống đi.” Hàn Nguyệt cũng không trả lời câu hỏi của Huyền Ngọc, chỉ ra lệnh cho hắn cùng Huyền Thanh lui xuống.
“…Dạ, chủ tử, bọn nô tài xin phép cáo lui.” Thoáng nhìn Hàn Nguyệt đang ngồi trên giường, Huyền Ngọc và Huyền Thanh đồng thời rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, Hàn Nguyệt xuống giường, đứng dậy mở cửa sổ.
…
“Ti Hàn Nguyệt, đọc lại một lần chương Ti Nghi trong ‘Lễ phú’ hôm qua vừa học.” Sau khi hoàn tất bải giảng buổi sáng, ngày nào, Thái phó Thường Yên Nhiễu cũng rút ra một chút thời gian kiểm tra bài cũ. Thường Yên Nhiễu và phụ thân của Thục phi, hiện đang giữ chức Nội các Đại học sĩ Lâm Chi Phong là hai học giả nổi tiếng của Yển quốc, đầy bụng kinh luân, tài hoa hơn người. Khi Ti Ngự Thiên còn là thái tử, lão cùng với Lâm Chi Phong đều là Thái phó của hắn. Sau khi Ti Ngự Thiên lên ngôi hoàng đế, Lâm Chi Phong nhập triều làm quan, còn hắn lại không thích không khí chốn quan trường, nên Ti Ngự Thiên liền hạ thánh chỉ phong Thường Yên Nhiễu làm Thái phó, phụ trách việc dạy dỗ các hoàng tử.
“Ti Hàn Nguyệt, đọc lại một lần chương Ti Nghi trong ‘Lễ phú’ hôm qua vừa học.” Thấy Thất hoàng tử vẫn không có phản ứng gì, trên mặt Thường Yên Nhiễu đã có chút không hài lòng. Lần trước sau khi nhảy Phụng Hoàng Triều Phụng, Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt đã khiến trăm quan phải chấn động, Lâm Chi Phong lại càng không tiếc lời khen ngợi. Nhưng bản thân Thường Yên Nhiễu lại không thích Ti Hàn Nguyệt. Có thể nhảy được Phụng Hoàng Triều Phụng cũng không nói lên được điều gì, hơn nữa sau đó cũng chẳng thấy hoàng thượng thay đổi ở chỗ nào. Nếu có thì cũng chỉ chứng minh được, Thất hoàng tử thể lực kinh người.
Thất hoàng tử đã đến Thái Thư Viện nửa năm, không những ăn mặc quái dị mà thái độ còn cực kỳ kiêu ngạo. Gặp hắn, Ti Ngự Thiên còn phải kính trọng lễ nhượng đôi phần, nhưng Thất hoàng tử chưa bao giờ hành lễ với lão, thậm chí còn ngó lơ không thèm để ý. Điều khiến người khác không thể chịu được là đối với đương kim thiên tử, Ti Hàn Nguyệt đều cư xử hết sức vô lễ, không có phong thái của một vị hoàng tử chút nào. Thân là Nho gia đệ tử như lão làm sao có thể tiếp nhận chuyện này được.
“Ti Hàn Nguyệt, đọc lại một lần chương Ti Nghi trong ‘Lễ phú’ hôm qua vừa học. Hoàng thượng sủng ái ngươi như thế nào, đó là chuyện của hoàng thượng. Thân là thần tử không có quyền can thiệp. Nhưng đây là Thái Thư Viện, ngươi không chỉ là hoàng tử, còn là một học trò. Mà ta là sư phụ của ngươi, ngươi phải nghe theo lời của ta. Hay là ngươi cho rằng, hoàng thượng sủng ái ngươi thế, ngươi muốn làm gì cũng được!?” Âm thanh của Thường Yên Nhiễu bắt đầu cao dần lên. Đám hoàng tử trong cung có ai dám bất kính với lão như thế. Ti Hàn Nguyệt quả thật không coi ai ra gì.
Các hoàng tử khác thấy Thái phó sắp nổi cơn thịnh nộ, lại đưa mắt nhìn Hàn Nguyệt vẫn ngồi yên không có động tĩnh gì, không ai dám lên tiếng. Nếu Thái phó đã tức giận thì cả phụ hoàng cũng không nể mặt. Hàn Nguyệt lại như vậy, Thái phó sao dễ dàng tha thứ cho nó được.
Trước tình cảnh này, trong mắt Ngũ hoàng tử hiện lên một tia lo lắng. Hàn Nguyệt cho dù lạnh lùng vô cảm đến thế nào, nhưng có một số việc nó phải biết nhẫn nại. Thường Yên Nhiễu mặc dù chỉ là Thái phó, nhưng trong triều lão cũng có một vài ảnh hưởng nhất định. Chọc giận lão đối với Hàn Nguyệt trăm hại mà không một lợi.
Hiện giờ, hai chữ ‘phẫn nộ’ đã không còn đủ sức để hình dung Thường Yên Nhiễu nữa. Lão không tin lão không có cách nào trị được thằng nhóc mới bảy tuổi này. Đi đến trước mặt Hàn Nguyệt, Thường Yên Nhiễu lớn giọng quát : “Ti Hàn Nguyệt, đứng dậy cho ta.” Hôm nay không giáo huấn cho Thất hoàng tử biết một số quy củ, lão sẽ không làm Thái phó nữa.
Ti Hàn Nguyệt chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu. Mặc dù đôi mắt đã bị chiếc mũ trùm che khuất nhưng mọi người đều biết nó đang nhìn thẳng vào Thường Yên Nhiễu.
“Đọc lại một lần chương Ti Nghi trong ‘Lễ phú’.” Thường Yên Nhiễu lại quát lên.
“… Vì sao phải đọc?” Hàn Nguyệt bình thản hỏi lại.
“Vì sao phải đọc!?” Lửa giận trong lòng Thường Yên Nhiễu lại bốc cao thêm. Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt… không những không coi ai ra gì, lại còn kiêu ngạo ương bướng.
“Thứ vô dụng, vì sao phải đọc.” Hàn Nguyệt thản nhiên nói. Không chờ Thường Yên Nhiễu mở miệng phản bác lại, nó đã bỏ chiếc mũ trùm trên đầu xuống, không màng đến những tiếng xì xào đang vang lên bốn phía, cúi đầu giở quyển sách đang đặt trên bàn ra.
“Ti Hàn Nguyệt, ngươi có hiểu ta nói gì không? Ta ra lệnh cho ngươi đọc thuộc lòng chứ không phải giở sách ra mà đọc. Còn dám nói đó là thứ vô dụng? Ngươi giải thích rõ ràng cho ta!!” Nhìn Hàn Nguyệt lúc này, tâm trạng Thường Yên Nhiễu vốn đã dịu đi được một chút lại bùng lên một cách nhanh chóng.
Gấp quyển sách trên tay lại, đặt nó xuống mặt bàn, Hàn Nguyệt ngước nhìn Thường Yên Nhiễu. Có lẽ vì ngẩng đầu nhìn không được thoải mái, Hàn Nguyệt đứng hẳn lên trên mặt bàn. Nhìn động tác của nó, xung quanh lại nổi lên những tiếng kinh hô và cả một tiếng rống giận đinh tai nhức óc : “Ti Hàn Nguyệt, ngươi xuống ngay cho ta!”
Hàn Nguyệt vẫn không thèm để ý đến những lời la hét của Thường Yên Nhiễu, lặp lại câu hỏi ban nãy : “Vì sao phải đọc?”
Nhìn Hàn Nguyệt cứng đầu cứng cổ như thế, Thường Yên Nhiễu phẫn nộ nói : “Lễ – gốc con người, Nghi – gương cho người. Kẻ không hiểu lễ nghi, sao có thể coi là người? Ngươi thân là hoàng tử, sao không biết lễ nghi liêm sỉ?”
“Thế nào là gốc, thế nào là gương?” Hàn Nguyệt tiếp tục đưa ra nghi vấn.
“Gốc, là căn bản, gốc rễ con người. Gương, lấy cách đối nhân xử thế của người khác làm mẫu mà tự răn đe hành vi của chính bản thân mình.” Thấy Hàn Nguyệt bắt đầu đặt câu hỏi, Thường Yên Nhiễu cũng cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống để giải thích.
“Nếu lễ là gốc, vì sao còn cần cơm ăn, áo mặc, nhà cửa, phòng ốc? Nếu nghi là gương, vì sao vẫn còn những kẻ đại gian đại ác, kể cả những quan viên trong triều bụng đầy sách vở. Mà thân làm gương cho ta, cớ sao Thái phó lại luống cuống đến vậy?” Hàn Nguyệt bình thản đưa ra nghi vấn, không ngờ lại khiến cho đất trời dậy sóng.
Không ai nghĩ một người luôn trầm mặc ít lời như Ti Hàn Nguyệt hôm nay lại nói nhiều đến vậy. Hơn nữa tất cả những vấn đề nó đưa ra đều gay gắt, quyết liệt. Lúc này, Thường Yên Nhiễu đã cứng họng không nói được câu nào.
Không thèm để ý đến sắc mặt của Thái phó, Hàn Nguyệt tiếp tục nói : “Nước, dân là gốc; mà dân, áo cơm là gốc. Người, chính mình là gương, điều mình thừa nhận, liên quan gì đến người khác? Nước muốn ổn định, dân tâm là một, quốc lực cường đại, đó là thứ hai, quân đội dũng mãnh, điều kiện thứ ba. Ăn không no bụng, mặc chẳng ấm thân, sao bảo vệ được đất nước. Ta hỏi thái phó, thứ vô dụng này đọc hiểu còn được, học thuộc làm gì? Mà đem nó trở thành căn bản gốc rễ để giáo dục cho hoàng tử, thái phó cho rằng, có thích hợp không?”
Một tiếng kinh hô vang lên, vang vọng đến tận bên ngoài Thái Thư Viện. Không ai tin tưởng, Ti Hàn Nguyệt lại có thể nói ra được những lời như thế. Thường Yên Nhiễu vẫn cho rằng, Hàn Nguyệt chỉ là một đứa trẻ ương bướng, bất tài kém cỏi được hoàng thượng chiều quá sinh hư. Lão không ngờ tới, có một ngày, mình sẽ bị thằng nhóc này chất vấn đến độ không trả lời được. Mà ngay ngày hôm sau, đoạn đối thoại trên đã truyền khắp cả triều đình. Sau hai năm, một lần nữa, Ti Hàn Nguyệt lại trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.