Dụ Dỗ

Chương 6



“Mùi bột giặt quần áo tươi mát đi kèm với mùi hormone nam giới.”

Sau đó ánh mắt vi diệu của Bùi Thầm biến mất, cậu cầm nước rời đi.

Vào lúc này trước giá bày hàng là một vùng tĩnh lặng, khuôn mặt của Lương Chi Ý đỏ ửng lên. Mấy giây sau cô quay đầu, nhìn về phía Quý Phỉ Nhi:

“Hồi nãy mình nói có…to không?”

Quý Phỉ Nhi nín cười, cố gắng phân tích: “Mình thấy không to đâu, có lẽ cũng chỉ có tất cả mọi người trong trung tâm nghe thấy mà thôi.”

“…”

“Nhưng mà Bùi Thầm có nghe thấy không thì mình không rõ lắm.”

Lương Chi Ý liếc nhìn Quý Phỉ Nhi đang cười hả hê trên nỗi đau của người khác, đời này không còn gì để mà lưu luyến nữa.

Một lúc lâu sau cô nhanh chóng nghĩ thông suốt: “Thôi vậy, nghe thấy thì nghe thấy. Dù sao thì sớm muộn gì cậu ấy cũng phải biết.”

“Biết cái suy nghĩ như sói đói vồ mồi của cậu với cậu ấy đó hả?”

“Cút đi, sói đói vồ mồi cái gì chứ!”

Quý Phỉ Nhi cười ha ha, “Nhào tới hôn một cái, còn chẳng phải sao?”

“…”

Lương Chi Ý hiếm khi bị trêu chọc đến mức nóng cả mặt, cô ném một gói snack khoai tây về phía Quý Phỉ Nhi, rồi quay đầu đến quầy thu ngân.

Mấy giây sau, Lương Chi Ý lại không nhịn được mà quay đầu nhìn cô ấy: “Cậu nói xem, Bùi Thầm sẽ không nhận ra suy nghĩ không trong sáng của mình về cậu ấy đâu nhỉ?”

“Không chắc, có thể trong mắt cậu ấy, cậu chính là một kẻ háo sắc mơ ước thịt của một chàng trai mười bảy tuổi.”

“…Biến!”

Ầm ĩ xong, cuối cùng mấy cô gái quay trở lại sân thể dục.

Lúc này quản giáo vẫn chưa hô tập hợp, nhưng rất nhiều học sinh lại túm tụm thành một nhóm, giống như đang nhận cái gì đó.

Sau khi nghe ngóng thì mới biết được là vừa rồi chủ nhiệm lớp có mua mấy chai dầu thơm tới thăm mọi người, có rất nhiều bạn bị muỗi đốt cực kì thê thảm.

Lúc ở ký túc xá Lương Chi Ý đã sử dụng đồ phòng muỗi, nên cũng không bị đốt nhiều lắm. Nhưng trên cánh tay trắng ngần vẫn có mấy nốt đỏ.

Lương Chi Ý nhìn các bạn học sinh tới chỗ Bùi Thầm nhận dầu thơm, mặt mày cong lên, cô cũng đi về phía cậu.

Khi tới sau lưng cậu, cô gọi:

“Lớp trưởng ơi…”

Chàng trai nghe thế thì quay đầu, rồi nhìn thấy vẻ tươi cười của cô, trong mắt có ánh sáng vụn vỡ, cô nháy mắt với cậu: “Mình cũng muốn dầu thơm.”

Cậu đối diện với ánh mắt của cô, những lời nghe thấy ở siêu thị hồi nãy lại xuất hiện trong đầu.

Trong phút chốc Bùi Thầm lạnh nhạt quay đi, đưa chai dầu thơm trong tay cho cô.

Lương Chi Ý bôi xong thì trả lại cho cậu, “Cảm ơn lớp trưởng nhé.”

Giọng cô nhẹ nhàng và duyên dáng, tựa như chiếc bàn chải nhỏ rớt vào tim.

Bùi Thầm không nói gì, Lương Chi Ý thấy các bạn học sinh ở bốn phía đều đã đi mất thì nghiêng người về phía cậu, mỉm cười hỏi: “Bùi Thầm à, lúc ở siêu thị hồi nãy có phải là cậu đã nghe thấy cái gì rồi không?”

Cô đứng sát bên cậu, mùi hoa sơn chi trên người nồng nàn lan toả trong không khí, phả vào mũi Bùi Thầm. Ấn đường của cậu khẽ nhích, kéo giãn khoảng cách với cô, khi mở miệng thì giọng điệu lạnh nhạt: “Không nghe thấy.”

Lương Chi Ý nở nụ cười.

Nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Không nghe thấy thì tốt, mình chỉ đùa chút thôi, đừng tưởng thật nhé.”

“Mình đi trước đây.”

Sau đó cô gái vui vẻ xoay người rời đi, Bùi Thầm vô thức nhìn theo bóng dáng cô. Rất nhanh thì cậu đã quay sang chỗ khác, sắc mặt căng chặt, vứt tất cả những suy nghĩ linh tinh trong đầu đi.

***

Kết thúc lượt huấn luyện buổi chiều. Buổi tối sau khi cơm nước xong là chương trình học về lòng yêu nước.

Vì Quý Phỉ Nhi và Lương Chi Ý ra ngoài hơi muộn, nên khi đến phòng học của trung tâm thì chỗ ngồi trong lớp đã bị lấp gần hết, không còn bàn nào trống nguyên bàn, hai người chỉ có thể ngồi tách nhau ra.

Lương Chi Ý đang tìm chỗ thì hàng phía sau có mấy cậu con trai kích động gọi với về phía một chàng trai nào đó: “Anh Trần, lên đi!”

Trần Tư Hàng hơi đỏ mặt. Khi Lương Chi Ý đi tới bên cạnh, cậu ta cầm chiếc cặp đặt ở chỗ ngồi để trống bên cạnh, nói vu vơ:

“Bạn à, cậu ngồi ở đây đi, hết chỗ rồi.”

Lương Chi Ý nghe tiếng thì quay đầu lại, rồi nhìn thấy chàng trai người cao chân dài, lúc này đang uể oải ‘act cool’ dựa vào lưng ghế nhìn cô với vẻ cà lơ phơ phất.

Lương Chi Ý nhìn quanh bốn phía, đúng là không nhìn thấy vị trí nào khác.

Mà ở bàn cuối cùng của tổ một, Bùi Thầm đang ngồi ở đó, nhưng chỗ bên cạnh đã có người ngồi.

Cô hơi hụt hẫng, nhưng cũng chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Trần Tư Hàng.

Cô cũng không quen biết cậu ta, sau khi ngồi xuống thì không nói gì. Trần Tư Hàng nhìn đám anh em trong lớp nháy mắt ra hiệu với cậu ta, lại nhìn về phía Lương Chi Ý tóc đen môi đỏ, cậu ta căng thẳng liếm môi, thầm mắng một tiếng “Đệt”, rồi lặng lẽ mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên cậu ta không biết phải tiếp cận một cô gái như thế nào.

Chủ yếu là Lương Chi Ý quá xinh đẹp, lại mang một khí chất khó có thể với tới.

Sau khi vào học, quản giáo bảo mọi người đi lên nhận một tập tài liệu. Lương Chi Ý vừa định đứng lên thì chàng trai bên cạnh đã đứng dậy, chất giọng trầm đè thấp: “Để mình lấy giúp cậu, cậu cứ ngồi đi.”

Cô ngẩn ra, còn đối phương thì đã đi ra phía trước.

Sau khi quay về, Trần Tư Hàng đưa tài liệu cho cô. Cô nói lời cảm ơn và nhận lấy, rồi hỏi một câu xuất phát từ phép lịch sự: “Bạn à, bạn tên gì thế?”

“Trần Tư Hàng.”

Lương Chi Ý gật đầu, chàng trai lập tức chủ động hỏi: “Hồi đầu cậu học ở cơ sở phụ của trường THPT Số 1 hả?”

“Ừ.”

Chàng trai nhếch môi: “Mình có quen Tô Dương ở cơ sở phụ, cậu ấy là anh em của mình. Mình nghe cậu ấy nói cậu và cậu ấy học cùng lớp với nhau ở cơ sở phụ, hai người là bạn bè phải không?”

“Đúng vậy…”

Không ngờ lại trùng hợp như thế, vì vậy hai người lại tán gẫu mấy câu.

Ở chếch phía sau, mấy cậu con trai thấy thế thì vui vẻ: “Anh Trần được đấy, nhanh như thế mà đã nói chuyện được với người ta rồi!”

“Anh Trần đúng là giỏi tán gái, trâu bò…”

Tiếng cười vui không ngớt lọt vào tai chàng trai ở phía sau.

Bùi Thầm ngước mắt lên, rồi nhìn thấy Lương Chi Ý đang ngồi cùng với Trần Tư Hàng, khuôn mặt cô gái tươi cười rạng rỡ.

Một lúc lâu sau, đôi mắt đen nhánh của cậu cụp xuống, tiếp tục đọc tài liệu.

***

Một tiếng sau thì tan học.

Nội dung huấn luyện quân sự của ngày hôm nay đến đây là kết thúc, quản giáo cho mọi người giải tán quay về ký túc xá. Trần Tư Hàng hỏi Lương Chi Ý: “Có muốn đi siêu thị mua chút gì không?”

“Thôi.”

“Được,” Cậu ta cười bất cần, “Thế tạm biệt nhé.”

Quý Phỉ Nhi đến tìm Lương Chi Ý, hai người về ký túc xá. Quý Phỉ Nhi thấy cô không hào hứng lắm thì hỏi sao thế, cô gái bĩu môi: “Vốn tưởng là tối nay có thể nói chuyện với Bùi Thầm cơ đấy.”

Quý Phỉ Nhi nâng cằm cô lên: “Người phụ nữ này, tôi không thỏa mãn được cô sao? Suốt ngày nghĩ tới người khác.”

Lương Chi Ý cạn lời hất tay cô nàng ra: “Sao cậu buồn nôn thế?!”

Khi về tới ký túc xá, Lương Chi Ý lấy di động ra, trả lời tin nhắn của bố mẹ. Lúc đang nhàm chán thì nhìn thấy Bùi Thầm thông báo một vài việc liên quan đến kì huấn luyện quân sự trong nhóm lớp.

Cô chợt nghĩ tới một việc cực kì quan trọng.

Cô còn chưa kết bạn Wechat với Bùi Thầm nữa!

Nếu kết bạn Wechat, thì còn sợ sau này không nói chuyện được nữa sao!

Cô nhanh chóng thao tác di động.

Nửa tiếng sau.

Trong ký túc xá nam ở tầng trệt, mấy chàng trai quay về từ nhà tắm sau khi đã tắm xong.

Bùi Thầm tắm rửa xong thì cầm di động và một quyển vở tới trên giường, Phàn Cao giữ cậu lại: “Bùi thần à, lát nữa bọn mình tụ tập chơi bài* đi?”

(*)

“Thôi, mấy cậu chơi đi.”

Bùi Thầm ngồi trên giường, thoát được đám bạn cùng phòng đang chuyện trò sôi nổi. Cậu lấy thuốc đã chuẩn bị từ sớm ra khỏi ba lô, vén ống quần bên phải lên, vết sẹo chỗ đầu gối lập tức lộ ra, thoạt nhìn có chút dữ tợn xấu xí.

Cậu cụp mắt, bôi thuốc lên, rồi xoa bóp.

Hôm nay vì đứng trong thời gian dài, chỗ vết thương đó lại đau âm ỉ.

Đôi môi mỏng của cậu mím chặt, chịu đựng cơn đau.

Bôi thuốc xong, cậu bỏ thuốc vào trong ba lô. Khi cầm di động lên thì nhìn thấy trong Wechat có một lời mời kết bạn.

Đối phương không ghi chú là ai, trường hợp này không hiếm thấy. Thường xuyên có mấy người không rõ danh tính kết bạn với cậu, cậu toàn từ chối thẳng luôn, căn bản không để ý tới.

Cậu lấy vở ra bắt đầu viết nhật kí, một lát sau đám con trai ở phòng bên cạnh qua phòng bên này. Mọi người vừa đánh bài vừa tán gẫu, dần dần lại nói tới các bạn nữ trong lớp.

Không biết là ai nhắc tới Lương Chi Ý, mọi người bắt đầu trêu đùa Trần Tư Hàng đang ngồi ở giữa: “Anh Trần à, mục đích của anh ngày hôm nay đừng rõ ràng quá nhé!”

“Anh Trần à, có phải làm bạn cùng bàn với người ta vui vẻ lắm không? Nói chút xem tiến triển thế nào rồi?”

“Nhìn qua thì có vẻ chưa có tiến triển gì đâu. Hồi tối người ta còn không đi siêu thị với cậu ấy nữa mà ha ha ha…”

Trần Tư Hàng nhếch khóe môi: “Thối lắm, hôm nay cậu ấy còn chủ động hỏi mình tên gì đấy?”

“Quào, có phải cậu ấy có hứng thú với cậu không?”

Tiếng ồn ào cực kì to, Bùi Thầm ngồi trên giường cũng có thể nghe rõ mười mươi, ngòi bút của cậu khựng lại.

“Nhưng nhìn Lương Chi Ý là biết rất khó theo đuổi rồi, dù sao gia thế tốt như thế, lại xinh đẹp, chắc chắn tiêu chuẩn rất cao.”

“Không sao, mình cảm thấy anh Trần nhất định có thể theo đuổi thành công! Em đánh giá cao anh!”

“Anh Trần à, anh mau kết bạn Wechat với cậu ấy đi…”

Trên giường, Bùi Thầm tập trung bận việc của mình. Bỗng nhiên di động rung lên lần nữa, cậu nhìn qua, vẫn là lời mời kết bạn hồi nãy.

Nhưng lần này có thêm một câu:

[Mình không ghi chú thì không nhận ra mình à?]

Lúc này cậu mới chú ý tới ID của đối phương-Chi Chi không ăn đào.

Chàng trai có chút giật mình ngẩn ra. Cậu ấn vào danh sách thành viên nhóm trong nhóm lớp, rồi nhìn thấy ghi chú của tài khoản này trong lớp.

Đúng là Lương Chi Ý.

Tay nắm bút của cậu siết chặt lại, cuối cùng màn hình di động tối xuống, cậu im lặng một hồi lâu, rồi tiếp tục làm việc của mình.

Cùng lúc đó.

Lương Chi Ý nằm bò ra giường, lẩm bẩm độc thoại: “Sao mà người này vẫn chưa đồng ý thế?”

Đây là lần hiếm hoi cô chủ động kết bạn với con trai đó.

Người này có thể nể mặt một chút không thế.

Cậu ấy sẽ không ngốc đến mức không nhận ra cô đấy chứ?

Quý Phỉ Nhi ghé lại cần, lay tay vịn ở giường trên của cô, cười hì hì: “Thế nào rồi, Bùi Thầm vẫn chưa đồng ý lời mời kết bạn của cậu à?”

Lương Chi Ý bực bội vùi mặt vào gối.

Mấy cô gái ở xung quanh nghe thấy lời này của Quý Phỉ Nhi thì có chút ngạc nhiên, nhưng Lương Chi Ý chỉ nói là vì việc lớp.

Cuối cùng Quý Phỉ Nhi thấp giọng khuyên cô: “Mình đã bảo với cậu rồi, tài khoản của cậu ấy không dễ kết bạn thế đâu. Hồi trước sau khi mấy cô nàng trong khối có được tài khoản của cậu ấy, muốn kết bạn mà cậu ấy cũng không chấp nhận ai hết.”

Lương Chi Ý trở người, nhìn lên trần nhà, cuối cùng nhếch khóe môi:

“Không sao cả, mình cũng không tin mình không kết bạn được.”

Một lát sau, vừa qua mười giờ, cả toà ký túc xá lập tức tối sầm.

Tắt đèn cực kì đúng giờ.

Bởi vì không có bài tập, hơn nữa tập quân sự cả một ngày mệt mỏi rã rời, tất cả mọi người lần lượt nằm lên giường.

Trước khi chuẩn bị ngủ, Lương Chi Ý nhìn di động lần cuối, phát hiện đối phương vẫn chưa đồng ý.

Người này lạnh lùng đến thế sao…

Cô trở người, không ngăn được cơn buồn ngủ đang chậm rãi ập tới, nhắm mắt lại.

Tòa ký túc xá cũng dần trở nên yên tĩnh.

Nhưng vừa tới mười hai giờ, một loạt tiếng còi từ dưới tầng bỗng phá vỡ sự yên tĩnh trong đêm khuya:

“Tuýt tuýt tuýt, tất cả tập hợp khẩn cấp.”

Tiếng còi như chấn động trời cao, đám học sinh đang ngủ say lần lượt bị đánh thức, rồi chợt nghe thấy âm thanh thô lỗ của quản giáo ở dưới tầng: “Trong vòng ba phút, tất cả xuống dưới tập hợp, không tới thì tự chịu hậu quả!”

Cả đám học sinh nghệt mặt ra, rồi nhao nhao xuống giường, luống ca luống cuống mặc đồ. Ký túc xá nam thì như đàn ong vỡ tổ:

“Cái quái gì thế, muốn tập hợp khẩn cấp thật đấy à!”

“Anh hai à, mau dậy đi, đừng ngủ nữa! Xuống tập hợp kìa!”

“Ớ, quần áo của mình đâu mất rồi!”

“Móa nó chứ, thằng ngu nào bỏ tất thối vào giày của mình thế!”

Mà các cô gái cũng vội vàng xuống giường, nhanh chóng sửa soạn xong xuôi.

Lương Chi Ý thay quần áo xong thì bước nhanh xuống dưới với nhóm bạn cùng phòng. Tập hợp khẩn cấp cũng không bật đèn, hành lang hơi tối, Lương Chi Ý vẫn còn hơi buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở.

Giữa lúc đang mơ màng, cô không nhìn rõ người đằng trước, khi đi tới chỗ ngoặt cầu thang tầng hai thì đằng trước cũng có người đang muốn đi xuống, cô không nhìn thấy cậu, hai người lập tức va phải nhau.

Lương Chi Ý loạng choạng lùi ra sau một bước, suýt thì ngã sấp mặt. Lúc này cổ tay lại bị nắm lấy kéo về phía trước, cô thoáng lọt vào một vòng ôm, cảm nhận được lồng ngực của một cơ thể cường tráng.

Mùi bột giặt quần áo tươi mát đi kèm với mùi hormone nam giới phả tới.

Cô ngước mắt lên, rồi bất ngờ đối diện với ánh mắt lành lạnh sâu thẳm của Bùi Thầm.

Giờ phút này dáng vẻ của cô gái có chút ngây thơ. Bùi Thầm nhìn ánh mắt ngơ ngác của cô, rất nhanh thì cậu đã buông tay ra, khi nói giọng cậu hơi khàn vì mới tỉnh ngủ:

“Xin lỗi, có sao không?”

Lương Chi Ý chớp mắt, cơn buồn ngủ tiêu tan mấy phần, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên: “Chờ lát nữa sẽ tìm cậu tính sổ.”

Cô xoay người chạy xuống dưới tầng.

Chờ đến khi tất cả đã tới tập hợp đầy đủ, mọi người bắt đầu đếm sĩ số.

Đội trưởng đội quản giáo đứng ở phía trước nhất, nhìn quanh một vòng, rồi cầm loa mắng: “Mấy cô cậu tự nhìn lại bản thân xem! Nhìn nhau mà xem! Nhìn một cái xem mấy cô cậu đang có dáng vẻ gì! Nhất là đám con trai, mặc ngược đồ rồi kia kìa, còn có người mặc ngược quần nữa! Này này này còn cậu nữa, giày của cậu đâu?!”

“Báo cáo quản giáo, giày của em bị người ta đạp rớt ở cầu thang ạ…”

Mọi người chợt bật cười.

Quản giáo chán nản: “May mà mấy cô cậu chỉ tới đây huấn luyện quân sự thôi đấy. Nếu mà là lính của tôi thì đêm nay mấy cô mấy cậu đừng hòng ngủ! Tôi cho mấy cô cậu tập hợp khẩn cấp đến bình minh luôn!”

Dạy dỗ một lát, anh ta nói: “Hôm nay là vì để các em hiểu về cuộc sống trong quân ngũ một cách rõ nét hơn. Cân nhắc tới việc các em vẫn còn là học sinh, nên hạ thấp yêu cầu để các em tự trải nghiệm một chút, cũng không đến mức để tới đêm hôm khuya khoắt mới bắt các em tập hợp…”

Đám học sinh nghe thế thì khuôn mặt lộ ra nụ cười chết chóc: “Cảm ơn, cảm giác trải nghiệm tốt cực kì, bây giờ phấn khích lạ thường.”

“Mẹ nó, mình giật mình tỉnh lại luôn, tưởng là hỏa hoạn hay động đất gì rồi.”

“Ha ha ha, cậu bị ngu à…”

Quản giáo lải nhải mấy câu, cuối cùng tuyên bố giải tán, mọi người có thể quay về ký túc xá.

Mọi người dần tản ra, Quý Phỉ Nhi kéo lấy Lương Chi Ý, cười hì hì: “Thật ra lúc nãy mình chưa ngủ đâu, đang lén đọc tiểu thuyết đó mà.”

Cô nàng xoa bụng: “Mình hơi đói, lúc tối ăn chưa no.”

Lương Chi Ý cũng không thấy buồn ngủ nữa, cô kéo tay cô ấy: “Đi thôi, mời cậu ăn gì đó.”

“Bà chủ hào phóng quá!”

Hai người nhanh chóng đến quầy bán quà vặt. Khi đi ngang qua sảnh nhỏ đặt máy bán đồ tự động, Quý Phỉ Nhi nhìn thấy cái gì đó. Cô nàng mỉm cười đụng bả vai Lương Chi Ý, chỉ cho cô: “Kìa, người mà cậu nhớ thương đang ở kia kìa!”

Lương Chi Ý quay đầu, phát hiện trong sảnh nhỏ ở bên kia có mấy chàng trai lớp chín đang đứng.

Bùi Thầm cũng ở trong đó.

Chàng trai mặc đồ rằn ri, quần túi hộp, mắt lim dim, cao gầy phóng khoáng, cảm giác trẻ trung vô cùng.

Lương Chi Ý nghĩ tới điều gì đó, hàng mi dài cong lên: “Mình có chút việc, cậu tự đi mua nhé, tiền thì tính cho mình.”

“Ớ? Cậu bỏ rơi mình đấy à!”

Trước máy bán hàng tự động, Bùi Thầm bị đám Tuyên Hạ lôi kéo cùng tới mua đồ uống.

Mấy chàng trai mua xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nhìn thấy một cô gái đi tới.

Lương Chi Ý mặc áo ngắn tay và váy ngắn, đôi chân dài mảnh khảnh dưới chiếc váy trắng đến sáng long lanh. Mặt trái xoan, đôi mắt đen nhánh, không trang điểm cũng vẫn xinh đẹp.

Mọi người nhìn thấy cô thì ngạc nhiên: “Ế, Lương Chi Ý?”

Cô cười chào hỏi bọn họ: “Hi…”

Đôi mắt lành lạnh của Bùi Thầm nhìn cô, đáy mắt thoáng xuất hiện chút cảm xúc, sau đó thản nhiên đi ra ngoài với bọn họ.

Ai ngờ khi chàng trai đi qua trước mặt cô, Lương Chi Ý bỗng giơ tay, đầu ngón tay trắng trẻo khẽ kéo vạt áo cậu.

Những người khác thấy thế thì ngây người: “Này…”

Bùi Thầm cụp mắt nhìn vào cô.

Yết hầu thoáng di chuyển, đáy mắt tối đen như mực.

Lương Chi Ý ngước mắt đối mặt với cậu. Cô mỉm cười, rồi mở miệng, âm thanh lọt vào tai Bùi Thầm:

“Mấy cậu đi trước đi, mình muốn tìm riêng lớp trưởng tính sổ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chi Chi: “Quyến rũ người ta ngay trước mặt mọi người.”

Hết chương 6.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.