Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 37: Hoàng Tiên Nhi



Trần Thất âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ: “Mấy con yêu quái này, tại sao con sau lại lợi hại hơn con trước, tốt nhất là ta nên chạy đi thôi.” Nghĩ tới đây, Trần Thất còn không kịp thu hồi Lục Đạo Hắc Tác đã gọi Lý Mị Mị một tiếng rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.

Huyết Văn Tử thấy Trần Thất muốn bỏ chạy, liền vội vàng đuổi theo, nhưng hai con Hỏa nha kia mặc dù không thể làm hắn bị thương, nhưng lại có khả năng cản trở địch. Trần Thất để lại hai con Hỏa Nha ngăn cản, kéo Lý Mị Mị chạy ra ngoài, chạy một mạch hai mươi ba mươi dặm, lúc này mới sử dụng Hỏa nha trận pháp gọi hai con Hỏa Nha kia trở về. Nhưng Trần Thất lại không ngờ lúc hai con Hỏa Nha trở về, Huyết Văn Tử cũng đuổi theo ở phía sau, lúc này hắn đã biến về hình dáng ban đầu, đuổi theo cả một đoạn đường tới tận đây.

Lúc này Trần Thất hết cách, chỉ có thể giở trò cũ, hai ba người trốn một người đuổi bắt, chớp mắt đã một ngày trôi qua.

Đến tối, Trần Thất nhìn thấy phía trước có một thôn xóm, lúc này mới nói với Lý Mị Mị: “Con muỗi thành tinh kia dây dưa quá, chúng ta đi vào trong thôn kiếm miếng cơm ăn đã rồi lại nghĩ cách cắt đuôi hắn.” Lý Mị Mị đương nhiên là không có ý kiến gì, đi theo Trần Thất xông vào bên trong thôn này.

Thế lực của bang Trúc Chi ở quận Đô Lương cũng không phải là nhỏ, Lý Mị Mị bình thường vẫn đi lại xung quanh phủ thành Bà Dương, biết thôn này tên là thôn Vạn Gia.

Không phải tất cả mọi người trong thôn Vạn Gia đều mang họ Vạn, đó là do mọi người trong thôn đến từ nhiều nơi khác nhau, dần dần hình thành một thôn, mỗi một gia đình đến từ một địa phương khác nhau, cho nên mới có cái tên này. Thôn này có mấy con đường là nơi xung yếu, bình thường người buôn bán qua lại rất nhiều, cho nên cũng có chút náo nhiệt. Trong thôn chẳng những có quán rượu, mà còn có cả phòng cho thuê ở lại, coi như thay cho khách điếm của người dân trong thôn.

Lý Mị Mị tìm nhà một người quen biết, người kia thấy Tam bang chủ của bang Trúc Chi, không dám thất lễ lập tức dọn một phòng tốt nhất trong nhà cho Trần Thất và Lý Mị Mị vào ở.

Trần Thất với Lý Mị Mị chạy trốn suốt một ngày đều đã mệt mỏi rã rời, cũng mặc kệ phía sau còn có người đuổi theo, đều lăn ra ngủ luôn. Dù sao Trần Thất cũng tu hai loại đạo pháp cao siêu, chân khí mênh mông tự vận chuyển trong cơ thể, ngủ tới nửa đêm đã tự khôi phục lại khí lực.

Trần Thất ngủ một giấc tỉnh dậy, thấy ngoài trời vẫn tối đen, liền định ngủ thêm một lúc nữa.

Bản thân hắn tu luyện tâm pháp của Thái Thượng Hóa Long quyết và Hỏa Nha cùng một lúc. Thái Thượng Hóa Long quyết đã đả thông khiếu huyệt ở chín mươi chỗ, chân khí đã cực kỳ mạnh mẽ, Chân Long Kình không ngừng phun ra nuốt vào nguyên khí trời đất, rèn luyện cơ thể không ngừng, tạo nền tảng kiên cố để sau này hóa thân thành rồng thật.

Hỏa Nha Trận lại có một loại tình huống khác, Hỏa Nha chân khí ở trong bảy mươi hai khiếu huyệt đều tự mình thai nghén. Trần Thất bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, mình cần phải luyện được bảy mươi hai đám mầm mống chân hỏa, thu phục bảy mươi hai con Hỏa nha thì mới có thể xem như luyện thành công bước đầu của Hỏa Nha Trận.

Trần Thất đang suy nghĩ về hai loại pháp thuật này, bỗng nhiên nghe được phòng bên cạnh phát ra tiếng động, giống như có người đang cãi nhau. Lúc hai người đến thuê phòng đã nghe chủ nhà nói qua phòng bên cạnh là một gian phòng trống, nhưng Trần Thất lại nghe được bên đó có tiếng xì xào, còn có tiếng nói chuyện vô cùng dồn dập, trong lòng thấy kỳ lạ, liền nghiêng người ngồi dậy. Hắn cũng không gọi Lý Mị Mị thức dậy, yên lặng đi ra khỏi phòng, sử dụng khinh công lướt qua bờ tường.

Sân của nhà kế bên này bị bỏ trống đã lâu nên rách nát vô cùng, nhưng trong một gian nhà chính, có hai vầng sáng âm u một màu vàng, một màu xanh biếc đang chạy không ngừng, giống như ma trơi lơ lửng.

Lúc Trần Thất chưa học pháp thuật cũng không e sợ quỷ quái, lúc này trong người có pháp thuật lại càng không sợ, rón rén đi tới dựa sát vào cửa sổ, chỗ giấy dán giữa cửa sổ đã rách nát từ lâu, hé mắt nhìn qua. Trong phòng có hai con thú lớn bằng con mèo con đang đánh nhau, một con lông trắng như tuyết, một con lông màu vàng đất cắn xé nhau, một lúc lại kêu chít chít chi chi, tiếng động lúc nãy chính là do hai con thú nhỏ này tạo ra.

“Ơ, con thú nhỏ màu trắng sao lại có chút quen quen, hình như… hình như là con hồ ly nhỏ Tuân Ngọc Tảo. Hóa ra nàng ta chưa chết, còn ở đây đánh nhau với yêu thú nào đó?”

Trần Thất mặc dù có võ nghệ, cũng luyện thành chân khí, lại cũng chưa luyện tới trình độ Hư Thất Sinh Điện để có được ánh mắt nhìn mọi vật trong đêm tối như ban ngày, nên phải mượn ánh trăng nhìn rất lâu mới nhận ra con thú nhỏ màu vàng đang đánh nhau với Tuân Ngọc Tảo chính là một con “Hoàng Tiên Nhi”.

Hoàng Tiên Nhi thuộc họ chồn, đa số chúng đều có tình tình tàn nhẫn và gian xảo, ở quê có lưu truyền rằng loại động vật này sau khi thành tinh thì thích nhất là giả tiếng người, gọi người qua đường, nếu có người không biết tưởng là người quen gọi mình mà trả lời một tiếng thì ngay lập tức sẽ bị cướp đi giọng nói. Đợi đến nửa đêm, Hoàng Tiên Nhi sẽ lần theo hơi thở vào nhà người đó giết hại họ.

– Tuân Ngọc Tảo, nhà của ngươi cũng mất rồi mà còn ngoan cố như vậy. Ngươi chấp nhận gả cho ta, ta sẽ báo thù thay ngươi, chẳng phải là một đôi vợ chồng tương xứng ư? Sao cứ phải ngang bướng như vậy. Ngươi cứ như vậy, ta sẽ đi tới chỗ những người kia khai ngươi ra đấy.

– Hoàng Bì Nhi, ngươi toàn nói bậy, dựa vào năng lực của ngươi làm sao có thể giúp ta báo thù? Ngươi cũng chỉ lợi dụng lúc này để ép ta thôi, ngươi cũng không phải hạng tốt đẹp gì.

-Tuân Ngọc Tảo, Hoàng Bì Nhi ta vốn không phải là người, ta là Hoàng Tiên Nhi.

Trần Thất nhìn một lúc lâu, trong lòng thầm nghĩ: “Con Hoàng Tiên Nhi này cũng thú vị, biết là đây là dịp hiếm có nên mới nhân lúc cháy mà chạy tới nhà hôi của. Nhưng nếu đã gặp phải Trần đại đương gia ta, nói không chừng ta phải chen ngang nhúng tay vào rồi.”

Trần Thất mặc dù đã mất Lục Đạo Hắc Tác, nhưng vẫn còn bốn món pháp khí khác của Hòa Sơn Đạo, lập tức vung tay biến túi Ngũ Âm thành một ánh sáng màu đen bay ra. Tu vi của Thái Hồ Bát Yêu thì pháp khí của Hòa Sơn Đạo không làm gì được bọn họ, nhưng con chồn này mới tu luyện thành tinh không lâu, cố gắng lắm mới có thể biến hóa, bị ánh sáng màu đen của túi Ngũ Âm chụp một cái, ngay lập tức không thể nhúc nhích, bị túi Ngũ Âm hút vào.

Giống như lúc trước, túi Ngũ Âm vừa nuốt con chồn này vào, Thái Thượng Hóa Long Quyết trong cơ thể Trần Thất liền hoạt động mạnh mẽ, nuốt tinh khí của con chồn tinh này, làm cho Chân Long Kình trong cơ thể lại mạnh thêm một phần.

Tuân Ngọc Tảo đang đánh nhau với Hoàng Bì Nhi, bỗng nhiên từ ngoài cửa sổ bay tới một cái vòng màu đen “hút mất” con chồn tinh, trong lòng sợ hãi cũng không dám nhìn xem là vật gì, vội cong lưng biến thành một làn khói, điên cuồng chạy trốn.

Trần Thất cười khà khà, cũng không ngăn cản, nghĩ thầm: “Vạn đại tiểu thư và mấy tên giáp sĩ áo đen kia đều hung ác ngang ngược, pháp thuật của Vương Trường Sinh cũng lợi hại vô cùng, con hồ ly tinh này làm sao có thể trốn được?”

Hắn vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi, liền nghe thấy sau lưng có người gọi, giọng nói mềm mại du dương, lúc quay đầu nhìn lại chính là con hồ ly tinh Tuân Ngọc Tảo, đã một lần nữa biến thành hình dáng một thiếu nữ. Chỉ là bây giờ trông có chút nhếch nhác, nhìn Trần Thất mà hai mắt rưng rưng, sắc mặt cũng hoảng sợ, dáng vẻ có chút không tin tưởng cho lắm.

Trần Thất không biết làm sao để an ủi con tiểu hồ ly tan nhà nát cửa này, chỉ đành dùng giọng trầm ấm nói:

– Tại sao chỉ có một mình muội trốn ra ngoài? Tuân gia nhà muội còn có những người khác sống sót sao?

Tuân Ngọc Tảo nghe giọng nói dịu dàng của Trần Thất, khóc oa oa sà vào trong lòng Trần Thất, nàng ta khóc thút thít nói: “Muội tới hang động của Hoàng Bì Nhi tìm huynh, chính là chỗ mà lần trước huynh ẩn náu đó, mới tránh được một kiếp. Nhưng lại bị Hoàng Bì Nhi quấn theo suốt cả đoạn đường, không làm sao trốn thoát được… Muội cũng không biết Tuân gia của muội còn có người nào trốn thoát không, huynh giúp muội đi.”

Nghe thấy con hồ ly tinh này mềm giọng cầu cứu, Trần Thất hơi thở dài, thầm nghĩ: “Bản thân ta còn chưa thể tự cứu mình, làm sao có năng lực giúp muội?” Trần Thất hơi nghĩ một chút cũng không nói thẳng, nhẹ nhàng nói:

– Hồ ly nhỏ, ta vừa mới chọc phải Thái Hồ Bát Yêu, bị Huyết Văn Tử truy đuổi nên phải chạy trốn không ngừng, bây giờ muội đi theo ta sợ là có chút nguy hiểm.

Tuân Ngọc Tảo xuất thân là đại tộc trong đám yêu quái, mặc dù Tuân gia không có cao thủ gì, nhưng lại hiểu rõ yêu tộc trong thiên hạ như lòng bàn tay, lập tức sợ hãi nói:

– Làm sao huynh lại chọc phải bọn Thái Hồ Bát Yêu rồi? Nghe nói bốn mươi năm trước Thái Hồ Bát Yêu đã nương nhờ yêu vương Hồn Thiên, lão đại Hoàng Tình Sơn Quân được yêu vương Hồn Thiên chỉ bảo nên đã luyện ra một thân Hắc Phong Sát Khí, có thể cưỡi gió mà đi, ngay cả Tuân Kim Linh tỷ tỷ nhà ta cũng không phải đối thủ.

Trần Thất đương nhiên không chịu nói ra chuyện của Hòa Sơn Kinh và ba trang sách vàng, chỉ nói không biết tại sao Thái Hồ Bát Yêu lại tới.

Tuân Ngọc Tảo mặc dù là một con hồ yêu, nhưng từ nhỏ lớn lên ở Tuân gia, cũng không tiếp xúc với bên ngoài, mặc dù lần trước nói với Trần Thất là vô cùng căm hận loài người, nhưng đó là do nàng bị bị người nhà tác động, chứ thật ra trong lòng cũng không có nhiều thành kiến. Nàng được Trần Thất cứu một lần, trong lòng vốn đã có chút thiện cảm, lần này gặp cảnh tan nhà nát cửa, bỗng nhiên gặp được một người quen, liền có cảm giác muốn dựa dẫm. Giờ lại nghe Trần Thất nói đã chọc phải loại đại yêu lợi hại như Thái Hồ Bát Yêu, nàng lập tức bối rối thay cho Trần Thất.

Trần Thất dùng rất nhiều cớ, thấy con hồ ly nhỏ này cũng lơ ngơ không có chỗ nào dựa dẫm, nói cách gì cũng không chịu rời khỏi mình, nên cũng không muốn nói nhiều nữa. Hắn suy nghĩ một chút, liền nói:

– Ngươi bây giờ không có năng lực gì, lúc ta đánh nhau với người khác ngươi đừng chạy ra ngoài.

Tuân Tảo Ngọc khóc thút thít, gật đầu đồng ý, Trần Thất liền dẫn nàng về gian phòng đã thuê.

Lúc Trần Thất đi ra ngoài, Tam bang chủ Lý Mị Mị đã bị đánh thức, đến lúc nhìn thấy Trần Thất quay lại, lại còn mang theo một tiểu cô nương xinh đẹp kiều mị vô cùng, không nhịn được cười nhẹ, chào hỏi:

– Ta đang nghĩ Trần đại đương gia làm sao mà nửa đêm lại lẻn ra ngoài, thì ra là dẫn về một muội muội, không biết vị muội muội này là con nhà ai mà lại xinh đẹp như thế.

Trần Thất hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt bảo Tuân Ngọc Tảo dừng lại, không cho phép nàng nói chuyện, cũng không trả lời Lý Mị Mị, chỉ là hai tay ấn một cái, nói:

– Còn chưa thấy bóng dáng Huyết Văn Tử đâu, nhưng hắn sẽ tìm đến đây nhanh thôi, lần này chúng ta phải nghĩ ra phương pháp hại chết hắn, nếu không có một con quỷ bám đế giày như vậy thì sớm muộn gì cũng gặp phiền phức lớn.

Lý Mị Mị thấy Trần Thất có chút đề phòng, nàng vốn thông minh nên không nhắc tới chuyện này, nhưng trong lòng nàng vẫn thấy kỳ lạ, thầm nghĩ: “Tiểu tặc này lại đi đâu lừa một nữ nhân tốt như thế về? Nữ nhân này xinh đẹp như vậy, ăn mặc cũng rất lộng lẫy, nhìn giống như con gái của một hộ gia đình lớn…”

Trần Thất đang thương lượng với Lý Mị Mị, phải làm sao lập bẫy hại chết Huyết Văn Tử, mà không biết con đại yêu này đã quay trở về núi Chú Ấn.

Huyết Văn Tử đánh nhau với Trần Thất mấy lần, biết là chỉ một mình mình thì không làm gì được Trần Thất, đêm qua sau khi thoát khỏi hai con Hỏa Nha thì không đuổi theo nữa, mà dùng tốc độ nhanh nhất quay về núi Chú Ấn báo tin.

Hoàng Tình Sơn Quân cầm đầu Thái Hồ Bát Yêu, chờ hết một ngày cũng không thấy Huyết Văn Tử và Ưng Cửu Tiêu quay về, trong lòng cũng có chút lo lắng. Hoàng Tình Sơn Quân tính tình nóng nảy, đang lúc buồn phiền liền đánh Vương Trường Sinh thêm mấy chục lượt, đánh tới mức toàn thân lão đạo sĩ này đều là máu, ép hỏi tung tích của Thiên Thư của Thiên Hà lão tổ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.