Ưng Cửu Tiêu bay lên trên núi Chú Ấn hót vang một tiếng, vỗ hai cánh, liền có gió lạnh thổi xuống, lập tức khiến cho lân tinh của Vạn Độc Đại Trận bị dập tắt một nửa.
Vương Trường Sinh nhìn thấy một con đại yêu bay đến, trong lòng lão bỗng căng thẳng, vội thu hồi tất cả Độc Yêu Lâu để hộ thân, còn xuất ra các pháp khí Hỗn Thiên phiên. Lập tức, xung quanh lão nổi lên từng cơn gió lạnh ghê người, từng đám khói đen lượn lờ. Mười mấy loại pháp khí lợi hại của Hòa Sơn Đạo bay chung quanh người, có vài phần tư thế của một đạo trưởng tà môn.
Lão ta cẩn thận như vậy chính là không dám xem nhẹ Ưng Cửu Tiêu và Huyết Văn Tử, mà coi hai người đó như đối thủ lớn phải đối phó.
Ưng Cửu Tiêu lười biếng cười dài một tiếng:. – Vương Trường Sinh, Thái Hồ Bát Yêu chúng ta không cần Hòa Sơn Đạo và Hòa Sơn Kinh của các ngươi, nhưng Thiên Thư của Thiên Hà lão tổ thì nên để lại đây.
Vương Trường Sinh tức giận nói:
– Thiên thư của Thiên Hà lão tổ cũng là đồ vật của Hòa Sơn Đạo chúng ta, dựa vào cái gì mà phải đưa cho các ngươi?
Huyết Văn Tử quát:
– Đó là bởi vì Thái Hồ Bát Yêu chúng ta pháp lực gì cũng mạnh hơn ngươi. Ngươi xem chúng ta là người thường sao? Còn chú ý đạo lý gì? Yêu tộc của ta chỉ so pháp lực cao thấp chứ không có thời gian đi cãi nhảm. Nếu ngươi biết điều thì mau chóng giao Tiêu Bình Nam ra đây, nếu không, đến lúc lão đại của ta đến thì ngươi cũng chỉ là một miếng mồi mà thôi.
Ưng Cửu Tiêu từ trên không trung nhìn xuống thấy mấy trăm người của Trúc Chi bang bỗng nhiên cười nói:
– Thất ca, chỗ khách điếm chúng ta đã ăn hết mọi người rồi, đúng lúc cảm thấy đói bụng thì thấy nơi này có một số người rất béo tốt, ta chọn một người để ăn trước, sau đó sẽ nghiêm túc tính chuyện này.
Trần Thất cùng Lý Mị Mị không đoán trước được tình hình, không ngờ có mối họa từ trên trời giáng xuống. Ưng Cửu Tiêu từ trên trời đã nhìn thấy Lý Mị Mị. Dù sao phụ nữ so với đàn ông thì da thịt vẫn nhẵn nhụi hơn. Thân thể Lý Mị Mị lại đẫy đà, làm cho tên yêu quái này vừa nhìn thấy đã thèm khát, hắn mở to mồm, từ trên không trung lao xuống dưới.
Lý Mị Mị cực kỳ hoảng sợ, vội lăn một vòng để tránh đòn của Ưng Cửu Tiêu. Nhưng nàng liên tục bị Trần Thất hút hai lần công lực, hiện giờ bản thân còn không đến ba phần công lực, sao có thể tránh được đòn tấn công của bọn yêu đầu này? Trần Thất đứng bên cạnh nhìn thấy thế, mặc dù không muốn nhưng vẫn lén lút rút đao bên hông, nhảy dựng lên, vung đao về phía tên yêu quái kia. Bọn đại yêu này thường không để ý nhiều đến con mồi, nếu đã ăn Lý Mị Mị thì sẽ không ăn người khác nữa. Trần Thất không nghĩ tới việc tránh né, liền trực tiếp đón đánh Ưng Cửu Tiêu.
Ưng Cửu Tiêu ồ lên một tiếng, mỏ sắt mổ một cái vào đao của Trần Thất. Một luồng khí lực mạnh mẽ từ đao truyền xuống khiến cánh tay của Trần Thất tê dại. Sau khi hắn luyện thành Thiết cốt công tầng thứ tư, tự đánh giá khí lực khá tốt, nhưng không nghĩ con ưng yêu này khí lực còn lớn hơn hắn nhiều lần. Chỉ mổ nhẹ nhàng một cái đã khiến hắn không chịu đựng được.
Cũng may Trần Thất không chỉ biết một mình Thiết cốt công. Còn có Thái Thượng Hóa Long quyết luyện thành Chân Long Kình, Hỏa nha trận luyện thành Hỏa nha chân khí hộ thân. Hắn vội vàng múa ngọn đao trên tay, khiến cho đường đao trở nên mềm mại hơn, từ đó đánh tan được bảy tám phần luồng khí lực mạnh mẽ vừa đánh trên đao. Sau đó lại ào ạt vung đao lên tựa như nước chảy, cổ tay hắn vận động, khiến cho ánh đao nhìn như dải lụa trắng chém ngang trời.
Ưng Cửu Tiêu tưởng rằng chỉ cần tấn công một đòn thì có thể phá vỡ chiêu thức của người kia, sau đó có thể ăn uống thỏa thích, không ngờ người phụ nữ mà hắn muốn bắt lại có thể nhanh nhẹn như vậy, mà đường đao của thiếu nên kia cũng thật sắc bén. Hắn tức giận hét lên một tiếng:
– Chỉ dựa vào các ngươi thôi thì làm sao có thể giãy dụa được, tốt nhất là nhanh chóng để ta nuốt vào bụng đi.
Ưng Cửu Tiêu vốn là một con chim mấy trăm năm thành tinh, thân pháp mau lẹ, rung hai cánh lao lên không trung né tránh đao pháp của Trần Thất. Trần Thất không đợi Ưng Cửu Tiêu hạ xuống lần thứ hai, hắn vội lấy ra bùa chú Huyền Âm trảm quỷ, vỗ nhẹ vào đao của mình, mở Thái Thượng Hóa Long quyết ra, ấn bùa này vào trong đao.
Trần Thất không muốn lộ ra thân phận nên mới làm trò này để qua mặt Vương Trường Sinh. Bùa Huyền Âm trảm quỷ bị hắn nhốt vào trong xa đao, Trần Thất có thể mượn lực của nó để điều khiển đao từ xa. Mặc dù pháp môn này có chút không được chính trực, ngay cả lực sát thương của bùa Huyền Âm trảm quỷ cũng không thể so sánh với uy lực khi trực tiếp điều khiển đao, nhưng lại làm cho người khác nhìn không ra chi tiết.
Trần Thất động tay động chân, hô lên một tiếng, xa đao bay lên không trung, giữa không trung biến hóa ba lần, khiến Ưng Cửu Tiêu liên tục vỗ cánh mới thổi bay được xa đao này ra xa.
Ưng Cửu Tiêu tưởng rằng những người thường này mình có thể tùy ý chém giết, nhưng khi Trần Thất vừa ra tay, hắn hơi hơi có chút giật mình, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tên này là đệ tử của một môn phái tiên đạo nào cũng mơ ước Thiên thư của Thiên Hà lão tổ?”
Trần Thất khẽ nắm tay một cái thu thanh đao này lại, đưa mắt nhìn Lý Mị Mị thấp giọng quát:
– Mau hạ lệnh cho mọi người chạy tản ra.
Lý Mị Mị lúc này mới tỉnh ngộ, lập tức kêu lên:
– Có yêu vật đột kích, mọi người mau trốn đi.
Bản thân nàng lại chạy về phía Trần Thất. Lý Mị Mị đã nhìn ra, ngoài Trần Thất ra thì hiện giờ không có ai có thể đủ năng lực cứu nàng, cho nên căn bản không chịu chạy quá xa Trần Thất.
Trần Thất cũng không để ý, lôi Lý Mị Mị quay đầu bỏ chạy, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu con yêu ưng này đuổi theo, ta sẽ kêu Hỏa nha ra trực tiếp đối đầu với hắn, đánh cho hắn không kịp trở tay, nói không chừng còn có thể bắt hắn về để luyện thêm một đầu Hỏa nha.”
Ưng Cửu Tiêu thấy Trần Thất bỏ chạy thì cũng muốn đuổi theo, nhưng Huyết Văn Tử lại quát lớn:
– Bát đệ, không cần để ý hai người đó nữa, cướp Thiên Thư quan trọng hơn.
Ưng Cửu Tiêu lúc này mới oán hận vỗ cánh một cái, túm lấy hai đệ tử của Trúc Chi bang giống như cầm cái bánh thịt, cho cả vào miệng nhai vang rôm rốp, sau đó bay lên trời hét lớn:
– Vương Trường Sinh, giao Tiêu Bình Nam và Thiên Thư của Thiên Hà lão tổ ra, Thái Hồ Bát Yêu ta tha chết cho ngươi.
Vương Trường Sinh lúc này đã sử dụng Thất Sát Nguyên Thần trốn ở trên cao, nhìn xuống bỗng nhiên thấy được trong đám đệ tử của Trúc Chi bang có người biết dùng “Phi đao” thuật, lão hơi giật mình. Lúc này lão nghe thấy Ưng Cửu Tiêu kêu gào lần thứ hai thì bỗng nhiên tỉnh ngộ, hét lớn:
– Con chim chết tiệt này, người vừa rồi đấu với ngươi kia chính là Tiêu Bình Nam, ngươi giáp mặt nhưng lại bỏ qua. Ta tìm hắn lâu rồi, không nghĩ người này lại ẩn nấp ở Trúc Chi bang, chẳng trách ta không tìm ra hắn.
Vương Trường Sinh cũng không thấy rõ mặt của Trần Thất, dù sao cũng cách khá xa, thêm nữa vừa rồi Trần Thất biến hóa, che dấu đi đap pháp, ông ta nhìn cũng không giống thủ đoạn của Ngự Thú Trai và Hòa Sơn Đạo, nhưng lập tức nghĩ ngay đến kẻ gây họa cố ý.
Ưng Cửu Tiêu lắp bắp kinh hãi, nhìn chung quanh có chút chần chừ. Huyết Văn Tử cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Dù sao hắn ta cũng thông minh hơn Ưng Cửu Tiêu một chút, lập tức nói:
– Lão Bát, ngươi vốn bay nhanh, giờ ngươi đuổi theo đôi nam nữ kia, ta ở đây theo dõi chờ các huynh đệ tới.
Ưng Cửu Tiêu vung hai cánh quay đầu đuổi theo hướng Trần Thất và Lý Mị Mị vừa bỏ chạy.
Trần Thất cũng không biết Vương Trường Sinh bỗng nhiên thông minh, lại có thể “hãm hại” hắn một lần. Hắn còn tưởng rằng mình nhốt bùa Huyền Âm trảm quỷ vào xa đao, nhất định có thể che mắt được người khác, lại không nghĩ rằng Vương Trường Sinh mặc dù không nhận ra, nhưng lại có ý suy nghĩ nham hiểm, lão thuận miệng nói ra một tiếng, không ngờ lại mang họa đến cho mình.
Trần Thất thấy Ưng Cửu Tiêu quay đầu lại thì kéo Lý Mị Mị chạy như điên. Chạy được vài dặm chợt nhìn thấy một khu rừng cây rậm rạp, Trần Thất hơi ngừng lại, Lý Mị Mị thấy hắn không đi vội kêu lên:
– Trên trời có hai yêu quái đang lao đến, chúng ta vẫn nên chạy xa một chút.
Trần Thất lặng lẽ cười nói:
– Chúng ta chạy trên mặt đất, sao thoát được người bay trên trời? Ta định sẽ ngồi đợi hai tên yêu quái kia, ta đưa cho ngươi khẩu xa đao này, truyền cho ngươi pháp môn để sử dụng, hai chúng ta kết hợp mới có thể có một đường sống.
Trần Thất mặc dù không biết Vương Trường Sinh hãm hại mình, nhưng dựa vào kinh nghiệm làm sơn tặc để suy đoán, hai tên yêu quái kia tuy tạm thời buông tha hắn, nhưng đợi đến khi bọn chúng không tìm được Tiêu Bình Nam đã chết trong tay hắn tất nhiên sẽ lại tìm kiếm. Lúc này mới đưa xa đao có bùa Huyền Âm trảm quỷ giao cho Lý Mị Mị.
“Nếu con chim yêu quái kia đuổi đến có Lý Mị Mị giúp đỡ, so với không có tốt hơn. Ta cũng không cần bùa Huyền Âm trảm quỷ này, còn xa đao kia cũng không quá quan trọng, càng không có giá trị gì.”
Trần Thất cũng không quan tâm Lý Mị Mị đồng ý hay không, nắm tay nàng mạnh mẽ cắt vẽ ba đạo bùa chú trên xa đao, sau đó cẩn thận truyền thụ cách sử dụng pháp môn cho Lý Mị Mị. Lý Mị Mị vừa sợ vừa mừng, tuy rằng nàng mất đi hơn phân nửa công lực nhưng lại được thanh “bảo đao” này cũng coi như đáng để vui sướng. Phút chốc Lý Mị Mị như quên đi cả nguy hiểm sống chết đang cận kề.
Lý Mị Mị mới vừa thử múa thanh xa đao, Trần Thất chợt nghe bên cạnh bão cát bay tứ tung, ngẩng lên nhìn qua khe hở trên đầu thấy một con chim yêu quái vô cùng lớn.
“Yêu quái này cũng nhanh thật, bọn họ biết Tiêu Bình Nam đã chết hay là nghe được gì từ Vương Trường Sinh?”
Trần Thất giấu mình dưới gốc cây đại thụ hi vọng có thể tránh được sự tìm kiếm của Ưng Cửu Tiêu. Lý Mị Mị cũng học theo không dám thở mạnh. Ưng Cửu Tiêu bay lượn trên trời, hắn chính là chim ưng thành tinh, cho nên khả năng tìm kiếm rất lợi hại. Mặc dù Trần Thất cùng Lý Mị Mị dấu mình trong rừng cây rậm rạp, nhưng từ trên trời nhìn xuống cũng quan sát không sót cái gì. Ưng Cửu Tiêu đã nhanh chóng nhìn thấy hai người ẩn nấp dưới gốc cây đại thụ.
Ưng yêu cười thầm:
“Đôi nam nữ chết tiệt này còn tưởng trốn trong rừng cây thì tránh được ta sao. Bọn họ chắc không biết Ưng Cửu Tiêu ta có mắt nhìn lợi hại cỡ nào?”
Con chim yêu quái bay nửa vòng giữa không trung, sau đó đột nhiên đâm xuống, đôi móng vuốt hướng về phía Trần Thất. Trần Thất biết là sẽ không thể gạt được tên yêu này nên đã cẩn thận đề phòng từ trước. Hai tay vừa vung lên, Lục Đạo Hắc Tác lục đạo đột nhiên bay ra.
Lục Đạo Hắc Tác ở trong Hòa Sơn Kình cũng là pháp thuật độc ác xếp thứ ba, gần với Thất Sát Nguyên Thần cùng Độc Yêu Lâu. Ưng Cửu Tiêu lại chưa từng đoán được Trần Thất còn biết pháp thuật tà môn như vậy, bị Lục Đạo Hắc Tác đánh trúng, lập tức cả người run lên, ngã xuống bụi rậm. Nhưng Ưng Cửu Tiêu dù sao cũng là đại yêu thành tinh, hắn vội vàng vận yêu khí toàn thân, hung hăng giãy một cái liền đánh gãy Lục Đạo Hắc Tác.
Lục Đạo Hắc Tác chính là được luyện thành từ khí dơ bẩn dưới đất. Bản chất chính là một luồng khí dơ bẩn ngưng tụ ngàn vạn năm, vốn không thể đánh tan được. Trần Thất ngoắc tay một cái, mấy Hắc Tác lại tự hồi phục như cũ bay trở lại tay hắn.
Tuy Ưng Cửu Tiêu ỷ vào một thân yêu khí đánh tan gãy được Lục Đạo Hắc Tác, nhưng thật ra yêu khí vẫn bị làm bẩn, trong phút chốc cả người đều bủn rủn. Hắn cảm tưởng như lúc này mình không thể bay như mây gió được nữa, lăn lộn một hồi trên mặt đấy rồi hóa thành một gã thanh niên nhỏ gầy mặc đồ đen, sải bước trong rừng cây.