Mưa cả một đêm, Liên Châu nghe tiếng mưa táp vào cửa sổ cả một đêm. Khi có ánh sáng mơ hồ xuyên qua rèm cửa vào buổi sáng, Liên Châu thức dậy và kéo rèm cửa ra. Cô nhìn thấy những giọt mưa đầy cửa sổ, bầu trời bên ngoài có ánh sáng nhẹ nhàng dễ chịu, lá cũng xanh đến mức bắt mắt.
Liên Châu nằm lại lên giường, cô lo lắng cho tương lai của Corgi, lo lắng về cuộc sống của mẹ và lo lắng cho chính số phận của mình. Sau đó cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hai tiếng sau, tiếng đồng hồ báo thức vang lên ầm ĩ, kéo Liên Châu ra khỏi giấc ngủ mộng mị hỗn loạn. Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, chịu đựng sự khó chịu do nhịp tim đập quá nhanh.
Corgi nói rằng nhà cậu bé ở thôn Đại Tây bên chợ bán thức ăn. DƯới tầng nhà cậu có một cửa hàng bán gà xé tay. Cậu bé rất thích ăn gà xé ở đó, nhưng lại ghét đậu phộng không giòn bên trong.
Liên Châu tìm thấy chợ thức ăn trong một ngôi làng trong thành phố, cô đạp bùn đất dưới chân đi mua một con cá rô, một nắm hành lá, một quả cà chua, để cho vào trong túi màu trắng, giống như các dì đi chợ khác mà khoác túi lên vai.
Mỗi một lần chỉ có thể đi qua một con đường hẹp chỉ bằng một chiếc xe hơi. Liên Châu đi qua một tiệm cắt tóc của một ông già, trong ngôi nhà nhỏ đầy mùi phân gà, một quầy hàng nhỏ bán tất cả các loại rau, bà chủ trang điểm đậm ngồi ở cửa, khăn màu tím phơi dưới mái hiên nhà của tiệm giặt ủi, và cuối cùng cũng tìm thấy những con gà xé tay đó.
Đó là một không gian nhỏ, không có mấy món ăn đường phố, trên cửa sổ kính đầy dầu mỡ dán chữ đỏ: gà xé tay 18 tệ/kg.
Liên Châu đứng dưới tầng đếm lên, tầng hai có một chiếc quần lót đỏ và áo vest, tầng ba là quần áo màu vàng, tầng bốn là một vòng xoáy treo đầy quần áo mùa thu màu xanh, tầng năm…
Liên Châu chờ một lúc, rồi theo người khác đi vào tòa nhà chung cư đối diện, chạy lên hàng lang tầng bốn nhìn về phía đối diện.
Trong nhà dường như không có ai, ban công đầy rác và thùng carton, xe đạp trẻ em màu xanh và một số đồ chơi đã phai màu, một nửa chai coca ở rìa ban công đang sủi bọt và một châu cây xanh tươi tốt.
Cô đứng một lúc, mùi cá tanh xộc vào mũi khiến cô giật mình quay lại cầu thang, rời khỏi nơi này.
Liên Châu đi đến nhà mẹ mình, trên bàn ăn đặt một đĩa bánh bao lạnh và một bắp cải. Mẹ cô ngồi một mình trước cửa sổ nhỏ trong phòng, gió lạnh xuyên qua cơ thể cơ, đem mùi ẩm mốc của mùa xuân vào trong nhà. Liên Châu cũng không chào bà.
Từ sau khi Liên Hoán chết, bà chẳng khác nào một người đã chết.
Không lâu sau, Liên Châu nấu canh xong, đặt lên cái bàn nhỏ trước mặt mẹ mình.
Cô nói: “Mẹ, ăn cơm thôi.”
Mẹ cô chỉ liếc mắt một cái, rồi lại đưa mắt đi.
“Mẹ, trời lạnh rồi, mẹ có muốn mặc thêm áo khoác không?”
Liên Châu cúi người xuống, nói bên tai mẹ cô.
Mẹ cô cũng không trả lời, cô không nói nữa, đứng dậy cầm theo túi bảo vệ môi trường rồi đi ra ngoài.
Liên Châu lại mất ngủ. Vừa vào mộng, cô đã thấy những tầng mây xám xịt đè nặng lên những ngọn cây liễu, phía chân trời là những tia sấm chớp, bên tai là tiếng đập cửa xe… Đó là đập cửa xe sao? Hay là có người có cửa xe? Cuối giấc mơ, Liên Châu luôn có cảm giác cả người trôi nổi giữa làn nước nóng. Đến khi thức giấc, gối và ga giường đều bị ướt đẫm mồ hôi. Sắc mặt Liên Châu ngày càng tiều tụy, mới mấy ngày đã trở nên mất đi sức sống giống như mẹ mình.
Du Úc ở bên kia điện thoại không hề hay biết gì, anh cứ nghĩ là phải rèn sắt khi còn nóng, gấp gáp không đợi nổi mà lại muốn gặp mặt Liên Châu lần nữa. Nhưng mỗi lần đều bị cô dùng đủ loại lý do để từ chối, cuối cùng anh bắt đầu hoài nghi chính mình: Chẳng lẽ mình đã hiểu nhầm về vẻ ngoài của mình sao? Khả năng này không lớn. Hay là do mình không đủ xấu xa? Liên Châu chắc chắn không phải loại phụ nữ đó.
Cuối cùng anh nghĩ ra một kết luận là do Liên Châu thật sự rất bận.
Lý Phục Thanh thông minh hơn Du Úc nhiều. Hắn lập tức đến nhà Liên Châu, ấn chuông cửa, không bao lâu cô đã ra mở cửa.
Dưới mắt cô là một quầng thâm xanh lớn, sắc mặt cũng không còn hồng hào như trước. Lý Phục Thanh bỏ đồ trong tay xuống, ôm đóa hoa mẫu đơn sắp khô héo này vào trong ngực. Hắn ngửi mùi hương trên tóc cô, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ. Tôi đã về rồi.”
Liên Châu kéo hắn vào trong nhà, vội vàng đóng cửa lại.
Lý Phục Thanh mang theo một ít đồ ăn, hắn xắn tay áo sơ mi lên ở trong phòng bếp bận rộn, miệng khẽ ngâm nga, dao thái trên thớt phát ra tiếng lộc cộc có tiết tấu. Nhìn qua rất có không khí gia đình.
Tiếng TV trong phòng khách thật sự lớn, Liên Chu nhìn vào trong phòng bếp, cẩn thận mà mở cái túi của hắn ra, nhìn đồ vật bên trong: Tiền mặt, khăn giấy, khăn ướt, xịt miệng, một túi văn kiện.
Liên Châu mở túi văn kiện ra, bên trong là giấy chứng nhận IPCA và một ít giấy tờ. Liên Châu chụp lại tờ giấy chứng nhận rồi để túi văn kiện vào lại trong túi xách.
Liên Châu tò mò về hắn, thậm chí còn nảy sinh một loại hảo cảm đáng buồn nôn. Lý Phục Thanh thần bí lại biết cách săn sóc khiến cho cô mơ màng hồ đồ giống như bị say rượu vậy.
Cá giấm kho tàu, tôm xào cần tây, trứng xào hoa nhài, đậu bắp trắng chiến. Lý Phục Thành hiểu rõ khẩu vị của Liên Châu như lòng bàn tay. Thật ra trong ngoài Liên Châu như một, cô là một người giống như được tạo ra từ máy móc vậy: Tên, khẩu vị, sở thích, tính cách, ngoại hình đều chỉ có một màu sắc.
Liên Châu không ăn nhiều lắm, không bao lâu đã bỏ đũa xuống. Bởi vì chuyện của Corgi nên cô không có tâm trạng.
Đến đêm, Lý Phục Thanh cũng không có ý định rời khỏi đây. Liên Châu nhìn trộm hắn một cái rồi hỏi: “Anh làm công việc gì?”
“Chuyên gia tư vấn tâm lý.” Hắn nói, đôi mắt thâm thúy được che kín một lớp sương mù, khóe môi hơi nhếch lên cười khổ. “Thật buồn cười. Cô biết không? Tôi lúc còn nhỏ rất giống Corgi, bị cha dí tàn thuốc vào người, ở sau lưng, cả nơi này…” Hắn đi vòng vòng ngón tay quanh bả vai mình rồi dừng lại, chỉ vào phía dưới xương bả vai. “Mẹ tôi thường xuyên bị đánh, tôi cũng từng nói với bà ấy cùng chạy trốn đi, tôi có thể không cần đi học nhưng mẹ tôi không chịu. Bà tôi cũng đứng về phía cha tôi, khi cha tôi giết mẹ, bà của tôi ôm cái chăn từ trong phòng lao ra, để cha tôi bọc mẹ lại. Nhưng cái chăn kia quá mỏng… máu của mẹ tôi…” Lý Phục Thanh chợt nghẹn ngào.
Liên Châu ngây người, chần chừ vươn tay ra muốn ôm lấy hắn nhưng rất nhanh đã trấn định lại, chỉ ném hộp giấy đến bên cạnh hắn.
“Máu của mẹ tôi từ chăn chảy ra, chảy từ phòng đến tận nhà vệ sinh.” Ánh mắt hắn dại da, phảng phất đang nhớ lại hồi ức đó. Liên Châu vỗ vai hắn, không nói gì.
Đêm dần khuya, hai người trầm mặc ngồi trong căn phòng khách tối đen, không khí cũng như ngưng đọng lại. Lý Phục Thanh đứng dậy, bật một ngọn đèn mờ nhạt, nói: “Cô đi ngủ trước đi.”
“Anh… không về sao?” Liên Châu hỏi.
Hắn không trả lời, vẻ mặt cũng không rõ ràng. Liên Châu ngồi co ro trong chốc lát rồi nói: “Tôi đi ngủ trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Cô trở lại phòng, đóng cửa lại nằm lên giường, cô tự an ủi mình rằng hắn sẽ lặng lẽ rời đi như mọi khi.
Khi Lý Phục Thanh đẩy cửa phòng ra, trái tim Liên Châu giống như rời khỏi vị trí, như mắc kẹt lại ở cổ họng và sắp lao ra khỏi đó, lưng cô đổ mồ hôi.
Lý Phục Thanh cởi giày, nằm thẳng ở bên cạnh Liên Châu.
“Em thật đẹp, tôi rất thích em.”
Lý Phục Thanh thấp giọng nói.
Liên Châu nhắm chặt mắt không trả lời hắn. Từ nhỏ cô đã như vậy, thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm vì ác mộng, những lúc như vậy đều giữ nguyên một tư thế nằm thẳng đến khi trời sáng, cô nghĩ như vậy thì ác quỷ sẽ không phát hiện ra cô đã tỉnh.
Lý Phục Thanh nắm lấy tay Liên Châu khiến cô sợ đến mức kêu nhỏ một tiếng, ngay sau đó tiếng kêu đều bị hắn nuốt hết, hắn gắt gao ôm chặt cô trong ngực. Mặc cho nước mắt của cô lăn dài, tự tôn của cô giống như chiếc áo mỏng bị xé rách. Liên Châu muốn đẩy hắn ra, trong miệng phát ra tiếng cầu xin không thành câu: “Xin anh… Thật xin lỗi… tha cho tôi…” Lúc này Lý Phục Thanh đánh đâu thắng đó, như Satan không gì cản nổi. Hắn điên cuồng cướp đoạt tất cả những gì mà mình khao khát, như muốn khảm Liên Châu vào trong cơ thể mình, trở thành một bộ phận của hắn. Hắn muốn chiếm hữu cô, chinh phục cô, khiến cho cô vĩnh viễn không thể chạy thoát.
Nửa đêm rạng sáng, Lý Phục Thanh hoàn thành cuộc chinh phục của mình, ôm Liên Châu trong khuỷu tay, vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm của cô: “Liên Châu, gả cho tôi đi, tôi thật sự rất yêu em.”
Liên Châu run rẩy. Giờ phút này cô như mất đi khả năng ngôn ngữ, nhắm chặt mắt lại cũng không ngăn được cảm giác khuất nhục và tuyệt vọng như thiên quân vạn mã kéo vào trong xương cốt.
Khi bình minh lên, Liên Châu lựa chọn giữa cá chết rách lưới và nhẫn nhục chịu đựng. Cô cuộn mình ở trong lòng Lý Phục Thanh, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể đi tắm rửa không?”
“Ừm.”
Lý Phục Thanh hôn lên giữa trán cô một cái, nhìn theo cô đi ra khỏi phòng.
Liên Châu rửa mặt xong thì để mái tóc ướt ngồi xuống trước bàn trang điểm để sửa soạn lại bản thân. Xung quanh cô toát lên một hương vị tươi sáng như trái đào căng mọng, giọng nói cũng dính nhớp, nói từng chữ mơ hồ không rõ: “Lát nữa tôi sẽ đi thăm mẹ, hôm nay anh bận gì không?”
“Đi làm.” Lý Phục Thanh nói.
Không đợi hắn rời giường, Liên Châu đã cầm theo thẻ ngân hàng ra khỏi cửa. Cô đến thẳng tiệm thuốc mua một vỉ thuốc tránh thai tác dụng nhanh, uống nước đóng chai nuốt viên thuốc xuống. Sau đó đi đến khu chung cư thanh niên, ở trên bảng quảng cáo tiện tay gọi một trong những cái trên đó. Liên Châu đã âm thầm lên kế hoạch tron đêm qua. Cô muốn chạy trốn khỏi Lý Phục Thanh, cô đã giết chết một sinh mệnh để đổi lấy nửa đời sau nên không thể chỉ làm một con búp bê mặc cho người ta an bài.
Chủ nhà là một phụ nữ trung niên, chân đi dép, còn có một lớp bùn đất trong kẽ móng tay, bà tay cầm một chuỗi chìa khóa trong tay, đứng ưỡn bụng bên cửa sổ tầng một chờ Liên Châu.
“TÌm phòng kiểu gì? Ở đây tôi có một phòng khách một phòng ngủ, ba phòng ngủ một phòng ngủ đều có.” Người phụ nữ quan sát Liên Châu từ trên xuống dưới trong khi nói chuyện. Liên Châu nói: “Một phòng ngủ và một phòng khách, có phòng trên tầng hai hoặc tầng ba không? Tôi muốn chỗ có tầm nhìn tốt, có thể nhìn thấy bãi đậu xe ở dưới và đường chính ở khu chung cư.”
Người phụ nữ quơ quơ chùm chìa khóa: “Xem không? Có một căn trên tầng ba.”
Liên Châu không thèm để ý đến đồ đạc hay bố cục trong phòng, cô đi thẳng đến các cửa sổ mà quan sát. Phía dưới cửa sổ là một bãi cỏ, Liên Châu hỏi: “Bao nhiêu tiền một tháng? Hợp lý tôi sẽ thuê.”