– Hay là… mình quen nhau đi? –
.
“Team nhảy dợt lại động tác một lần nữa nào! Chưa đều!” Một vị biên đạo lên tiếng.
Trong khi Dạ Vũ đang còn hơi thơ thẫn nghĩ ngợi, đằng sau lưng cô lại có người tiến đến hỏi thăm:
“Chị đẹp đang suy nghĩ gì vậy?”
Trọng Thức để ý cô từ nãy giờ, cả người cứ như trên mây, một chút cũng không tập trung. Anh ta đang chụp ảnh và quay clip hậu trường cho cả câu lạc bộ để đăng lên trang mạng xã hội của nhóm.
“Có gì đâu. Suy nghĩ về bài thi sáng nay á mà!”
Trọng Thức thấy Dạ Vũ nói lánh như thế nên cũng không gặng hỏi thêm, anh ta chuyển chủ đề:
“Chị đợt này tính đưa vé rủ ai đi coi đêm chung kết thế?”
Nếu người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ câu nói của anh ta thật khoa trương: chưa thi đã nhắm chắc đến chung kết. Nhưng có một sự thật là năm nào Astar cũng vào được chung kết giải âm nhạc này, các câu lạc bộ trường cấp ba khác hoàn toàn không phải đối thủ của họ.
“Chưa biết nữa. Sao thế?”
“À nếu chị không xài hết ba vé thì cho em xin ít vé đi. Em đang đi gom làm event tặng free trên fanpage.”
Mỗi thành viên tham gia cuộc thi đều được free thêm ba vé mời cho người thân hoặc gia đình, còn lại thì phải trả một khoản tiền để vào cổng. Nhưng quan trọng hơn hết là lúc đấy chưa chắc đã có vé dư để bán.
“Được. Sau chị đưa cho.” Dạ Vũ hào sảng trả lời.
Trọng Thức mỉm cười cám ơn rồi vỗ nhẹ lên vai Dạ Vũ khuyên nhủ:
“Người đẹp đừng nghĩ ngợi lung tung. Thi xong rồi thì cho qua đi. Nghĩ lắm lại già xấu!”
“Ơ cái thằng này?” Dạ Vũ trợn mắt nhìn Trọng Thức, thiếu điều muốn đánh cho một cái vì dám chọc cô. Nhưng mà anh ta đã nhanh chân chạy đi kiếm người khác hỏi vé rồi.
Ở phía xa, Giang Hoa đang đứng thảo luận với mọi người về chuyến đi Tokyo sắp tới, cô nàng rất phấn khởi rủ rê người quen đi chung để lên lịch dạo phố về đêm. Thấy Trọng Thức chọc chị Dạ Vũ, cô liền từ từ bước đến hỏi chuyện:
“Chị ơi đợt này chị có đi Tokyo không?”
“Có em. Cứ lên lịch kiếm quán ngon đi rồi tối đến hú chị một tiếng!”
Những kì nghỉ ở nước ngoài do trường tổ chức lần nào Dạ Vũ cũng tham gia. Cô cho rằng quãng thời gian cấp ba này rất ngắn ngủi, nên cần tận hưởng hết mọi hoạt động gắn kết mọi người như thế này.
Giang Hoa nghe thấy thế liền thích thú. Cô rất ngưỡng mộ Dạ Vũ. Trường này khó kiếm đâu ra được một người vừa đẹp vừa giỏi lại tài năng như chị ấy.
Trong câu lạc bộ âm nhạc, người biết chơi piano và guitar rất nhiều, nhưng violin chỉ đếm trên đầu ngón tay bởi vì nó không dễ học như những nhạc cụ khác. Giang Hoa còn nhớ lần đầu nhìn thấy chị ấy trên sân khấu, cả hội trường đều im lặng như nín thở chỉ để tập trung theo dõi một mỹ nhân có dáng người thanh tao bên cây violin màu trắng.
‘Nữ thần’
Hai từ này có lẽ rất chính xác để miêu tả chị ấy.
Có điều vài người rất thắc mắc không hiểu vì sao người mà nữ thần Astar để ý lại là Ban Đông. Anh ta hiển nhiên là một bad boy đúng nghĩa, hoàn toàn khác với tưởng tượng của họ về mẫu người lý tưởng của Dạ Vũ.
Nhưng mà…
“Ban Đông nhìn vậy thôi nhưng lại là một người rất tuyệt!” Dạ Vũ đã từng khẳng định như thế.
Vì câu nói đó, mọi người lại đồng tâm quay sang cầu chúc cho hai người thành cặp. Con mắt của cô ấy đã chọn chắc chắn sẽ không sai.
.
“Anh hôm nay thi sao rồi?”
Hạ An nhắn tin cho Kỳ Dương hỏi thăm. Vì bữa giờ anh toàn giữ im lặng, cô cũng không dám làm phiền khi anh ta đang ôn thi.
Kỳ Dương không trả lời.
Có lẽ do bận gì rồi.
Đang tính bỏ điện thoại lại rồi chạy ra bếp coi có gì ăn vặt không thì tiếng chuông điện thoại cô bỗng vang lên. Hạ An không cần suy nghĩ liền vớ nhanh lấy xem trên màn hình là ai gọi.
Là số lạ…
Cô sau một vài giây suy nghĩ thì cuối cùng cũng ấn nhận nghe, phía bên kia đầu dây lại là lời mời gọi đa cấp quen thuộc của các công ty vô danh.
Hạ An thấy hơi hụt hẫng. Nhưng trong lòng cô đang mong chờ điều gì chứ?
Hôm nay ba của cô vừa thông báo, kì này có lẽ hai người sẽ không về quê được. Bởi vì ông đang được giao làm trong một dự án mới của cơ quan, cần sự tham gia và giám sát thường xuyên cho công trình nên không thể nghỉ lâu như dự tính.
Thế là mùa đông của cô đã mất đi một nửa niềm vui.
Tối đến cô chán chường đem rác ra ngoài nhà đi đổ. Đêm nay mọi người có vẻ đi ngủ sớm nhỉ? Hàng xóm khúc đường ngoài cũng đã tắt đèn tối om rồi.
Gió đêm thổi nhàn nhạt từng cơn nhưng lại lạnh đến buốt da. Hạ An nghĩ vẫn là nên lẹ tay lẹ chân rồi còn vào trong nhà sưởi ấm. Ấy vậy mà vừa quay lưng lại thì bất thình lình ánh đèn pha từ đâu chiếu thẳng vào mặt cô.
Hạ An giơ tay lên che, trong lòng còn thầm chửi tên thối tha nào lại dám giở trò giữa đêm khuya với mình.
Bỗng nhiên từ trên xe, một dáng người chao đảo bước xuống. Anh ta tiến từ từ lại phía cô, cả người nồng nặc mùi cồn.
Hạ An cố gắng bỏ tay xuống nhìn. Nhờ bóng dáng cao lớn của anh ta mà ánh đèn pha đã được che lại.
“Kỳ Dương? Anh uống say rồi sao?”
Hạ An vừa ngạc nhiên vừa xót xa hỏi.
Cô không nhìn nhầm chứ? Bộ dạng này của anh ta trông rất khác mọi hôm. Kỳ Dương cũng từng bảo anh không thích uống nhiều, cũng như để bản thân say xỉn như thế này.
Nhưng mà
Đừng nói là anh ta đã lái xe trong tình trạng như vậy nãy giờ nha?
Hạ An hốt hoảng nhìn lại trên xe. Thật sự là không có ai ngoài Kỳ Dương cả…
Trời ạ như thế này là phạm pháp rồi!
Hạ An chạy đến dìu anh, tâm trí chợt rối ren như mớ tơ vò, không biết phải xử lý như thế nào. Cô chắc chắn không thể để anh về với tình trạng này vì sợ sẽ có tai nạn xảy ra. Nhưng nếu để anh ở lại thì khó ăn nói với ba cô.
Kỳ Dương nửa mê nửa tỉnh, một bên tay choàng qua đôi vai bé nhỏ của cô, bên còn lại đang chỉ trỏ lung tung thì đột nhiên vòng lại ôm trọn Hạ An vào lòng, miệng anh thì thầm một cách vô thức:
“Hay là… mình quen nhau đi?”
Câu nói này mãi in sâu vào trong tâm trí của Kỳ Dương đến tận ba năm sau. Bởi vì đó là lần duy nhất anh dám can đảm thành thật với Hạ An, cũng như thành thật với chính bản thân mình.
Đáng tiếc để có được can đảm này, anh đã phải mượn rượu để giãi bày.
Hạ An sau khi nghe xong sáu chữ này lập tức ngây người ra. Cô cảm thấy trong tim có gì đó chặn lại, nặng nề đè lên sự lưu thông của máu.
Nhưng rồi Hạ An lại quyết định làm không đáp lại, coi như chưa nghe thấy. Cô tự trấn an rằng có lẽ là anh ta đang say nên không kiểm soát được hành vi và lời nói.
Hạ An từ từ dìu anh ngồi nghỉ trên băng ghế gần nhà. Cô tất nhiên không thể đứng đỡ anh mãi được. Lục trong túi cô tìm thử dịch vụ lái xe đưa người về nhà khi họ uống rượu say không tự về được.
“Tài xế sẽ đến đón quý khách trong vòng 5 phút nữa” Hệ thống báo lại nhanh chóng sau khi Hạ An ấn đặt. Cũng may sao ngày trước Kỳ Dương có gửi cho cô ít thông tin về bản thân bao gồm địa chỉ nhà, phòng hờ trường hợp cô gặp vấn đề gì có thể đến tìm anh. Bây giờ tình thế lại có chút ngược ngạo với suy nghĩ ngày trước của anh ta rồi.
Hạ An chạy nhanh vào nhà để lấy một chiếc áo khoác. Ba cô đang trong phòng nên cũng không để ý, đỡ mất công thấy rồi lại tra cứu này nọ. Tâm lí mấy bậc phụ huynh thì ai ai cũng hiểu.