Trong quán bar, ánh đèn xanh đỏ tím vàng luân phiên nhau thay đổi. Hoà cùng những gia điệu sôi động khiến cho bất cứ ai trong lòng cũng cảm thấy nôn nao muốn “Quẩy”.
Tuy nhiên thay vì là khoảng không gian náo loạn, phóng túng để con người ta được tự do, tự tại phiêu theo những giai điệu nhạc sôi động, giảm stress sau một ngày đầy mệt mỏi. Tần Khang, anh đã chọn một căn phòng vip, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Nơi gian phòng này, chỉ có một khoảng không yên lặng, ánh đèn hiu hắt nhưng đủ chiếu sáng cả một căn phòng. Một cảm giác cô đơn, lạnh lẽo dường như càng bao trùm hơn khi trong căn phòng rộng lớn này, chỉ có một thân ảnh lẻ lôi của người đàn ông.
Không gian tĩnh lặng, tâm trang chất chứa nổi cô đơn vô tận. Những thứ này đã hành hạ Tần Khang, hành hạ lên con tim đang đau nhói của anh.
Và dường như trong lúc này, để giảm bớt những nổi đau ấy Tần Khang không còn thứ gì khác ngoài chai rượu bị anh uống hết gần phân nữa đặt trên bàn.
Rượu, chỉ có rượu mới khiến anh không còn đau, chỉ có rượu mới khiến anh không nghỉ đến người làm cho anh đau. Và cũng chính vì thế, Tần Khang không ngừng tu từng ngụm rượm có độ cao vượt mức trung bình vào miệng. Từng ngụm rượu cay xè, đốt cháy cổ họng bị Tần Khang uống như nước lã. Và giống như chỉ cảm giác đau xé họng này mới khắc chế được nổi đau từng trong tim anh truyền ra.
Tần Khang rót rượu vào ly không ngừng. Nửa chai rượu còn lại sớm cũng cạn sạch.
Rượu hết, tim bỗng lại đau nhói.
Tần Khang liền nhấn nút gọi nhân viên đến phòng. Sau đó anh dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Quán bar này chất lượng phục vụ cis vẻ khá tốt. Anh vừa nhấn nút gọi chưa đến một phút thì nhân viên đã đến ngay lập tức.
Bên tai Tần Khang nghe thấy tiếng mở cửa. Anh tưởng là nhân viên bước vào nên cũng lười mở mắt. Anh giữ nguyên tư thế, lên tiếng yêu cầu nhân viên kia.
– Lấy thêm cho tôi hai chai rượu. Ờ mà ở đây có loại rượu nào mạnh hơn chai tôi vừa mới uống nữa không?
Tần Khang hỏi xong, anh chờ người nhân viên ấy trả lời. Nhưng đợi mãi cũng không nghe thấy anh ta đáp lại.
Ngay lập tức Tần Khang cảm giác bị coi thường. Công thêm phần đang khó chịu trong người, anh cáu gắt bật thẳng người dậy. Mắt trừng giận dữ quát:
– Anh bị câm điếc hay sao mà không nghe tôi gì à?
Tần Khang không nhìn thẳng mặt anh ta, anh cúi gầm mặt. Nên không biết người đang đối diện anh không phải là người phục vụ.
– ” Bộp”
Và đáp lại lời nói đầy cáu gắt của anh là một chiếc chìa khóa xe được vứt lên bàn.
Tần Khang nhìn chiếc chìa khóa ấy có chút quen thuộc, nó chính là chìa khóa xe của anh.
– Lụy tình đến nổi khiến cậu điên loạn rồi à?
Giọng nói ấy khiến cho Tần Khang ngay lập tức ngước nhìn. Quả thật anh đã đoán không sai, nhìn chìa khóa anh cũng đã biết là ai đến.
– Ngô Bách, cmn ông đây không có lụy tình.
Ngô Bách nghe Tần Khang nói xong. Anh ta chợt nở nụ cười mỉm. Sau đó ngồi xuống cạnh bên anh.
– Đúng rồi anh đâu có lụy tình! Anh chỉ có điên vì tình thôi. Ai lại dám nghĩ rằng một tài tử màn ảnh vốn xem trọng hình ảnh như anh, hôm nay lại dám chạy siêu xe vi pham luật giao thông bị cảnh sát giam xe. Hơn nữa bây giờ còn nhếch nhác ngồi đây uống rượu mạnh. Cậu không phải vì tình thì còn cái gì nữa cơ chứ?.
– “…” Tần Khang im lặng không trả lời Ngô Bách. Anh đan chéo hai bàn tay lại cúi gầm mặt.
– Làm sao? Nói cho tôi nghe cô nhóc Thừa Xuân đã làm gì anh?
Tần Khang chợt ngước mặt lên, anh hít một hơi thật sâu.
– Cô ta vì một người đàn ông khác mà hất nước vào người tôi, cô ta cùng người đàn ông ấy đi du lịch thay vì là cùng tôi. Và cô ta cũng vì người ấy mà muốn cắt đứt quan hệ với tôi. Thừa Xuân đã chán ghét tôi rồi, không còn xem tôi là cả thế giới nữa.
Ngô bách thoáng trầm mặc.
– Nhưng không phải cậu vẫn luôn muốn như vậy sao? Bây giờ tại sao lại tỏ ra khổ sở thế này?
Tần Khang xoay người nhìn thẳng Ngô Bách. Ánh mắt Tần Khang nhìn Ngô Bách khiến anh ta thấy mắt anh chứa đầy sự thống khổ.
– Đúng! Tôi đã từng muốn như vậy. Thế nhưng…
Tần Khang đột nhiên ngừng lại. Anh đưa tay định lấy chai rượu rót vào ly uống một ngụm. Nhưng anh lại chợt nhận ra rượu đã sớm cạn từ bao giờ.
Tần Khang buông chai rượu xuống, anh nói:
– Thừa Xuân của bây giờ là ước muốn của tôi từ bấy lâu nay. Nhưng khi đối diện với điều đó, dù là thực hiện được ước muốn tôi cũng chẳng cảm thấy vui sướng thoải mái một chút nào. Ngược lại tôi cảm thấy cực kì khó chịu. Cảm giác đau nhói cứ truyền từ trong đây mà ra khi tôi nghĩ đến cô ấy vì người đàn ông khác cắt đứt voies tôi.
Tần Khang dùng tay đập vào ngực trái khi nói những đó.
– Ngô Bách, anh nói đi! Tại sao tôi được toại nguyện như vậy mà vẫm cảm thấy khó chịu đau đớn thế này.
Ngô Bách nghe Tần Khang nói như vậy. Anh chợt trầm mặt. Một lúc lâu sau Ngô Bách nói:
– Bởi vì cậu đã yêu Thừa Xuân!
– Yêu sao? Tần Khang nghe xong anh đã lập tức hỏi lại.
– Đúng vậy! Ngô Bách không do dự đáp lại ngay.
Ngay sau câu trả lời chắc nịt ấy của Ngô Bách, Tần Khang chợt cười phá lên. Sau đó anh đứng dậy rời đi.
Nhìn Tần Khang dáng người xiêu xiêu dẹo dẹo rời đi, lại còn không mang chiều khóa xe. Ngô Bách ngay lập tức hỏi ngay:
– Say xỉn thế này cậu còn muốn đi đâu?
Tần Khang không trả lời. Anh vẫn tiếp tục đi. Thân ảnh của Tần Khang từ từ khuất đi sau cánh cửa.
Thừa Xuân một mạch ra khỏi nhà Tần Khang. Song khi đến cửa thang máy Thừa Xuân chợt xoay người nhìn lại một lần cuối, nơi đã từng chứng kiến bao kỷ niệm vui cũng như là những kỷ niệm buồn một thời thanh xuân theo đuổi Tần Khang của cô.
Một cảm giác khó thể diễn tả thành lời chợt trực trào trong cô giờ phút này. Nó khiến cô không ngừng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trước kia. Và rồi Thừa Xuân, cô vô hồn nhìn mãi vào khoảng không gian vô định này mà không biết từ bao giờ mắt cô đã ươn ướt những giọt lệ.
Tầm nhìn chợt mờ nhòa đi bởi những giọt nước mắt vô tình làm cho Thừa Xuân chợt sực tỉnh lại. Thừa Xuân bây giờ mới ý thức được là chính cô đang khóc.
Thừa Xuân chợt lấy tay gạt đi những giọt nước mắt ra khỏi khuôn mặt góc cạnh xinh đẹp của cô. Những giọt nước biểu hiện cho sự yếu đuối ấy, Thừa Xuân không muốn nó động lại thêm một giờ phút nào trên khuôn mặt cô. Bởi lẽ Thừa Xuân của kiếp này mãi không cho phép trên khuôn mặt minh có sự hiện diện nữa phần yếu đuối nào, cô của kiếp này muốn gương mặt của bản thân phải mang lớp mặt nạ đầy mạnh mẽ, ngoan độc và kiên cường,để có thể bảo vệ và bù đắp cho những người kiếp trước cô đã vô ý đã làm tổn thương họ.
Thừa Xuân lấy từ trong túi cô ra chiếc khẩu trang đen. Sau khi mang nó vào, cô bước vào thang máy.
Từ bên trong Thừa Xuân nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, khung cảnh chứa đựng ký ức của cô cũng vì thế mà bị thu hẹp.
Khe cửa nhỏ dần rồi đóng kín chặt lại, Thừa Xuân nhìn cửa thang máy đã đóng trong lòng cô thầm nói:
” Thế là hết! Từ nay Thừa Xuân cô và Tần Khâng anh sẽ không còn một mối quan hệ liên quan gi đến nhau nữa. Cô và anh kể từ phút này, giây này, thời điểm lúc này như hai đường thẳng song song không bao giờ có giao điểm. Anh đi đường của cô. Cô đi đường cô.”
Lời từ cõi lòng cô vừa dứt, thang máy cũng đã đến tầng trệt. Thừa Xuân chợt hít một hơi thật sâu trong chờ cửa thang máy mở ra.
– Tần Khang, Tạm biệt!- Thừa khẽ giọng.
Cửa thang máy mở ra. Cô bước một mạch ra ngoài, đi một cách dứt khoát ra khỏi nơi này mà không hề ngoái đầu lại, dù chỉ một lần.
Ngược lại với Thừa Xuân đầy dứt khoát, Tần Khang từ trên tầng cao, thông qua một lớp kính Tần Khang nhìn Thừa Xuân rời đi. Trên tay anh là một điếu thuốc lá lập lòe ánh lửa.
Chiếc xe của Thừa Xuân nhanh chống khuất dạng đi trong ánh dương của buổi hoàng hôn. Tầm nhìn của Tần Khang cũng vì thế không còn có bóng dáng hình của cô nữa, anh chợt đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi thật mạnh. Sau đó anh phả làn khói trắng dày đặt vào trong một khoảng không gian u tịch.
Làn khối trắng dày ấy nhanh chống bị hoà loãng tạo mới cái mùi nồng nặc xộc vào mùi khiến người ta cảm thấy khó chịu đến phát cáu.
Chắc có lẽ vì thế mà nó cũng chính là nguyên nhân cho một tiếng động lớn ngay sau đó
“Rầm”- Tần Khang dùng chân đạp chiếc làm việc. Do anh đã dùng lực rất mạnh nên chiếc bàn đã bị gãy cả chân ghế, gã ra đất. Mọi thứ trên đều bị rời đầy trên đất, mỗi thứ một nơi.
Dường như chính Tần Khang đã bùng nổ, cảm xúc từ khi nãy đến giờ anh cố gắng kiềm nén nó đã phun trào thổi bùng lên ngọn lửa giận trong anh. Ánh mắt chằng chịt tơ máu, tay anh hằn đầy gân xanh khiến Tần Khang trong lúc này thật sự rất đáng sợ.
Sự thiếu kiên nhẫn và mất kiểm skast này của anh thật sự khác xa với hình ảnh điềm tĩnh đối diện Thừa Xuân khi nãy.
Tần Khang, trong giờ phút này anh không thể hiểu được trạng thái của mình lúc này là như thế nào. Cảm giác khó chịu và mất mát khiến tim anh đau như bị ngàn mũi kim tiêm đâm vào. Thậm tệ hơn là mỗi lần nghĩ đến hình ảnh của Thừa Xuân, nổi đau ấy càng thêm đau dữ dội hơn.
Ấy vậy mà căn phòng này đâu đâu cũng là hình ảnh của cô. Những hình ảnh cô làm nủng, làm những trò kì quái khiến anh phải chú ý chúng như một thước phim quay chậm hiện ra trước mặt anh.
Lời nói của cô, tiếng cười cô, hình ảnh của cô không hẹn xuất hiện cùng một lúc khiến tim anh như sắp vỡ tung ra.
Cực hình đau thấu xương tủy như vậy khiến Tần Khang không còn muốn lưu lại căn phòng này thêm một giờ phút nào nữa.
Tần Khang vớ lấy chiếc áo khoát của mình, một cách thô bạo đóng sầm cửa rời khỏi nơi đây.
Chiếc Audi R8 màu đen như một hung thần xa lộ, lạn lách giành đường khiến người đi đường không khỏi chú ý. Không ít người đã chửi rủa người lái chiếc xe “điên” kia. Mà người lái đó không ai khác chính là Tần Khang. Trong chiếc xế hộp đầy sang chảnh Tần Khang nắm chặt chiếc vô lăng như thể anh đang trúc giận vào nó. Anh ghì chặt vô lăng, điều khiển nó như một tay đua xe khá cừ, mặc cho con đường anh xem như đường đua đang đông nghẹt xe cộ trong giờ tan tầm.
Sau một hồi đua xe trên con đường đầy nhộn nhịp. Chiếc Audi R8 “điên”đã tấp vào một quán bar gần đó. Cùng lúc đó tiếng còi inh ỏi của xe cảnh sát cũng tấp vào theo sau.
Một viên cảnh sát từ trong xe bước ra tiến lại chiếc xe hộp “điên”. Anh ta gõ cửa kính ba tiếng nhưng đợi mãi cũng không thấy người trong xe bước ra.
Sự kiên nhẫn của viên cảnh sát không còn đủ. Anh ta chợt quát lớn ra lệnh.
– Mời anh xuống xe! Chúng tôi cần làm việc với anh.
Sau tiếng của viên cảnh sát ấy. Cánh cửa xe được mở ra, Tần Khang ngồi lì trong ghế lái nhìn viên cảnh sát.
Thái độ hóng hách này của Tần Khang khiến viên cảnh sát không khỏi khó chịu và tức giận.
– Mời anh xuống xe!- Anh ta nhắc lại một lần nữa.
Tần Khang từ trên xe bước xuống.
Viên cảnh sát thấy thế cũng trở lại xe. Anh ta lấy ra một tờ biên bản rồi sau đó trở về phía anh.
– Anh đã vi phạm luật giao thông. Chúng tôi cần lập biên bản tạm giam xe của anh- Viên cảnh sát nói.
Tần Khang nghe anh ta nói xong mặt không hề lo sợ mà ngược lại tỏ ra đầy thản nhiên.
– Chìa khóa ở trên xe. Các anh cứ tự nhiên!
Nói rồi Tần Khang xoay người một mạch đi vào quán bar với khí phách hiên ngang đầy bức người.