Đông Phương Diệc Hữu Nhật Quy Xử

Chương 17



Trên Hắc Mộc Nhai, viện tử của giáo chủ được mọi người nhất trí thầm công nhận là cấm địa, ngày thường nếu không có chuyện gì thì không có mấy ai dám tùy ý lảng vảng qua đây.

Mà lúc này, trước cửa viện tử, có một nam nhân đang quỳ gối.

“…… Giáo chủ, thuộc hạ chỉ có một đứa con này, thỉnh giáo chủ khai ân, mời thần y Trại Hoa Đà cứu khuyển tử.”

“Làm càn!” Nhìn thấy người quỳ trước cửa viện tử cầu xin mình, Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng.

Người trung niên đang quỳ trên mặt đất kia thân hình khẽ run rẩy, nhưng vẫn kiên trì khẩn cầu, “Xin giáo chủ lưu tình thuộc hạ nhiều năm chuyên trách thành thật, mời Trại Hoa Đà cứu mạng khuyển tử……”

“Mạc trưởng lão, bổn tọa phải nhắc nhở ngươi, muốn cứu người thì đi thỉnh cầu Bình Nhất Chỉ, ngươi tới chỗ bổn tọa thì được gì?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày.

Nếu hắn có thể cầu được Bình Nhất Chỉ thì sao còn phải đến gặp giáo chủ đại nhân a?

Mạc trưởng lão trong lòng không biết làm sao, nhớ rằng Vương Thành từng nói cho hắn biết vị “Trại Hoa Đà” giáo chủ dẫn về nhai có thể dễ dàng giải được kì độc trong cơ thể hắn, không khỏi cao giọng lại tiếp tục khẩn cầu, “Xin giáo chủ khai ân cứu người……”

“Sao vậy?” Động tĩnh ngoài viện lớn như vậy, Âu Dương Minh Nhật cũng không có khả năng không nghe được, thấy nhiều lần nhắc đến mình liền đi ra.

Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn về phía hắn, còn chưa kịp nói gì, Mạc trưởng lão đã lên tiếng khẩn cầu trước ――

“Trại Hoa Đà, cầu xin ngươi cứu nhi tử của tại hạ, nếu có thể cứu, chuyện gì tại hạ cũng có thể đáp ứng.”

Nhận thấy tinh nhần nam nhân trung niên quỳ trên mặt đất không được tốt, ánh mắt Âu Dương Minh Nhật khẽ động, lại nói: “Quy củ cứu người của Trại Hoa Đà hẳn ngươi cũng biết?”

Nghe ý tứ hắn tựa hồ tự tin có thể cứu người, Đông Phương Bất Bại đứng ở một bên cũng lên tiếng.

Mà Mạc trưởng lão nghe được lập tức ngẩng đầu lên đáp: “Tại hạ biết, nhi tử của ta sáng nay đột nhiên hộc máu hôn mê, hơn nữa hài tử năm nay mới năm tuổi, tuyệt đối không phải là ác nhân. Xin Trại Hoa Đà cứu lấy hài tử.”

Nói xong, nhớ tới đứa nhỏ trước đây của mình, Mạc trưởng lão lau khóe mắt.

“Ngươi đứng dậy trước, ta cùng với ngươi đi nhìn xem, nhưng cũng phải nói trước: hài tử mặc dù lúc này tuổi còn nhỏ, ta có thể cứu, nhưng nếu sau này hắn trưởng thành rồi lại phạm vào quy củ của ta, như vậy mạng của hắn ta sẽ thu hồi.” Quấn quanh sợi kim tuyến trong tay, Âu Dương Minh Nhật nói.

“Tại hạ nhất định ghi nhớ quy tắc của tiên sinh. Nhất định ghi nhớ!” Mạc trưởng lão đi lên, liên tục cam đoan.

“Ngươi đi cùng không?” Âu Dương Minh Nhật hỏi người bên cạnh một câu.

Đông Phương Bất Bại gật đầu.

“Giáo chủ, mời! Trại Hoa Đà, mời!” Mạc trưởng lão làm động tác tay tỏ ý mời đi, lập tức đi lên phía trước dẫn đường.

“Ta còn nghĩ ngươi sẽ không đến.” Âu Dương Minh Nhật nói.

Hơi giật giật môi, nhưng Đông Phương Bất Bại không nói tiếp.

Rất nhanh, ba người tới viện tử của Mạc trưởng lão, trực tiếp vào một gian phòng đang đóng chặt.

“Thần y Trại Hoa Đà, đây là con ta.” Đưa người đến bên giường, Mạc trưởng lão nói.

Cửa sổ đóng chặt, trong phòng tràn ngập mùi thuốc đông y nồng đậm.

Đông Phương Bất Bại hơi nhíu mày.

“Hài tử này trước đây mới tám tháng đã chào đời, cho nên thân thể đứa nhỏ vẫn không tốt, nhưng nhờ đủ loại dược liệu bồi bổ, trừ việc có chút suy yếu ra thì cũng không làm sao. Ai ngờ mấy tháng nay, nó lại bắt đầu nôn ra máu, mời bao nhiêu đại phu cũng đều nói là cứu không được, ta chỉ có duy nhất đứa con này, hài tử nếu ――”

“Mạc trưởng lão.” Thấy hắn lại bắt đầu bi thương, Đông Phương Bất Bại lên tiếng nhắc nhở.

Nhìn tiểu nhi tử nhắm mắt trên giường bộ dáng gầy gò, Mạc trưởng lão lập tức gạt lệ lui sang một bên, không dám lãng phí thời gian cứu trị.

Nghe hắn nói xong, Âu Dương Minh Nhật nâng sợi kim tuyến quấn lên cổ tay đứa nhỏ, bắt đầu ngưng thần bắt mạch.

Cuối cùng cũng tìm được mạch đập mỏng manh tựa hồ ngay lập tức có thể biến mất, Âu Dương Minh Nhật chau mày, run tay thu hồi thiên cơ tuyến.

Một bên quấn sợi kim tuyến một bên đánh giá đứa nhỏ thân mình quá mức gầy gò yếu ớt kia, trong mắt Âu Dương Minh Nhật lộ ra một tia khó xử.

Bệnh trạng của đứa nhỏ này thật ra có thể cứu trị, nhưng xét trạng huống hiện tại, châm cứu hoặc phương pháp nào mạnh bạo một chút đều không thể sử dụng.

Thấy hắn chẩn mạch xong không có hành động gì, cũng không nói, trong mắt Mạc trưởng lão dâng lên tuyệt vọng, “Vậy…… là…… vậy là không thể……”

Liếc hắn một cái, Âu Dương Minh Nhật nói: “Nếu ngươi sớm đi tìm ta, hiện tại……”

“A――”

Âu Dương ngày mai còn chưa nói xong, Mạc trưởng lão đã bi thương quá độ ngã gục xuống.

“Cứu không được thì quên đi, không cần nghĩ nhiều.” Thấy hắn nhìn người ngã gục xuống kia mà nhăn mày, Đông Phương Bất Bại nói.

“Ta chỉ là muốn nói hiện tại cứu đứa nhỏ này sẽ thêm chút phiền toái, sao hắn lại không kiên nhẫn vậy chứ?” Nói xong, Âu Dương Minh Nhật đi đến trước bàn, cầm bút bắt đầu viết phương thuốc.

Ngây người một chút, Đông Phương Bất Bại hơi cong môi dưới, cho người đến nâng Mạc trưởng lão rời đi.

“Kia tính mệnh hài tử đều yếu ớt, thật sự còn có thể cứu?” Đến cạnh bàn nhìn hắn viết phương thuốc, Đông Phương Bất Bại hỏi.

Đưa phương thuốc cho y, Âu Dương Minh Nhật lấy từ trong tay áo ra một bình sứ, đổ ra một viên thuốc tròn, đi đến giường nhét vào miệng đứa nhỏ, một bên nói: “Trước hết dùng Hồi hồn đan giữ lấy hơi thở của đứa nhỏ, rồi dùng phương thuốc ta đưa chậm rãi điều trị, khỏe thêm một chút mới có thể bắt đầu trị liệu.”

Đem phương thuốc giao cho thuộc hạ xử lý, Đông Phương Bất Bại đi qua, “Nghe thật phiền toái.”

Âu Dương Minh Nhật gật đầu, “Quả là rất phiền toái, ta có thể cần để đứa nhỏ này bên người chú ý nhiều, Đông Phương sẽ không để ý ta ở lại đây mấy tháng chứ?” Vừa nói vừa đưa bình sứ trong tay cho y.

Nghe hắn nói như vậy, Đông Phương Bất Bại đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ trên giường nhìn cũng tương đối thuận mắt, trên mặt lộ ra ý cười, tiếp nhận bình sứ trêu ghẹo nói: “Vậy đây là Trại Hoa Đà hối lộ bổn tọa?”

“Nga? Nguyên lai giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo cũng nhận hối lộ?” Thấy tâm tình y tốt lên trong nháy mắt, Âu Dương Minh Nhật lại nhìn y thêm chăm chú, nói.

Đem bình sứ để vào vạt áo trước ngực, Đông Phương Bất Bại cũng không nói tiếp, nhưng sắc mặt thần thanh khí sảng kia rõ ràng không thể so sánh với mấy ngày trước.

Âu Dương Minh Nhật quan sát sắc mặt hài tử trên giường một lúc, thấy hơi thở của đứa nhỏ dưới tác dụng của đan dược đã dần ổn định, liền yên tâm.

“Đợi đến khi đứa nhỏ này uống xong chén thuốc đầu tiên ta kê, cho người đưa đến viện tử của ta.” Âu Dương Minh Nhật lần cuối dù xét mạch tượng của hài tử rồi nói.

“Được, ta sẽ phân phó bọn họ.” Mặc dù không biết tại sao hắn lại quan tâm đứa nhỏ này như vậy, Đông Phương Bất Bại vẫn như trước gật đầu.

“Nhìn đứa nhỏ này làm cho ta nhớ đến chính mình trước đây.” Âu Dương Minh Nhật đột nhiên thấp giọng nói, sau đó cười cười ra khỏi phòng.

Hắn trước đây?

Nhìn thoáng qua hài tử trên giường, ánh mắt Đông Phương Bất Bại lóe lên, lập tức cũng đi ra ngoài.

Hai người đi cách nhau nửa bước, hướng về phía viện tử, dọc theo đường đi không ai lên tiếng.

Đi tới viện tử của mình, Âu Dương Minh Nhật lại đột nhiên đứng ở cửa, gọi một tiếng, “Đông Phương Bách.”

Thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng phiêu đến chỗ Đông Phương Bất Bại lại làm y cứng người sững sờ tại chỗ.

“Ngươi……nói gì?” Một lát sau, Đông Phương Bất Bại mới gắt gao nhìn bóng dáng hắn, gắng gượng hỏi lại.

“Đông Phương Bách.” Âu Dương Minh Nhật quay đầu lại, khóe môi khẽ giương lên, nhắc lại rõ ràng từng chữ.

Hắn đã biết?

Đông Phương Bất Bại ngây ngẩn cả người, không nói nên lời thứ cảm giác chớp mắt thoáng qua trong lòng là thứ gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.