Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Chương 17: Dương Liên Đình gặp nạn



Đối với vấn đề của Tề Bạch, Đông Phương Bất Bại chỉ thản nhiên nói “Hướng Vấn Thiên còn không có tư cách thỏa hiệp cùng bổn tọa.” Không nói đến y đã phái bốn thị vệ bên người Tề Bạch đảm bảo sẽ không để xảy ra chuyện gì đến mức không thể vãn hồi, cho dù sự tình thực nghiêm trọng, nếu y ngay cả thứ mình muốn cũng không bảo vệ được, y còn là Đông Phương Bất Bại sao?

Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tề Bạch, lại hỏi “còn ngươi, có muốn cái gì không?” cái này y vốn không cần hỏi, cũng như y cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ hỏi qua Dương Liên Đình. Y chính là cảm thấy nên cấp cho, giống như một cuộc giao dịch, ta cho ngươi cái ngươi cảm thấy đáng giá, ngươi cho ta cái ta cần. Y vốn cũng không định hỏi Tề Bạch, y thậm chí đã chuẩn bị thứ thích hợp cấp cho Tề Bạch.

Nhưng vừa rồi y lại có loại dự cảm, Tề Bạch dường như còn quan trọng với y hơn cả tưởng tượng. Liền tỷ như thực tùy ý cùng Tề Bạch nói chuyện phiếm, tỷ như ngủ cùng một giường, tỷ như muốn thuộc hạ nhận thức Tề Bạch, tỷ như bọn họ trong lúc làm chuyện đó, không giống như một loại nhu cầu, trước khi y kịp nhận ra thì đã trầm mê trong đó, hơn nữa còn không muốn thoát ra. Mà về phương diện khác, lai lịch của Tề Bạch, những hành động kỳ lạ cùng kháng cự đối với y đều làm cho y tâm sinh mê hoặc, lại âm thầm cảnh giác. Dù sao nam nhân yêu nhau là cấm kỵ, huống chi y thân thể còn không trọn vẹn…… Dương Liên Đình là vì quyền thế phú quý, vậy còn Tề Bạch? Hắn muốn cái gì? Vì sao lại dễ dàng chấp nhận y như vậy?

“Dục muốn lấy chi, tất trước cùng chi.” Y dùng loại phương thức này phá vỡ kết minh yếu ớt của Nhậm Doanh Doanh cùng Hướng Vấn Thiên. Nhìn hai ngươi kia dưới mí mắt y hợp tác khăng khít đến nghi kỵ lẫn nhau, bất quá ngắn ngủi chí mấy câu nói. Y đột nhiên có chút sợ hãi…… y nghĩ, mọi khi Tề Bạch hôn liền biến y thành toàn thân ôn nhu, mỏi mệt liền ngoan ngoãn nằm trong lòng y, bình thường cùng hắn nói chuyện phiếm rồi lại liên miên cằn nhằn nhưng tỏ ra vô cùng thân thiết…… chút ôn nhu này, đến tột cùng là vì cái gì? Y không biết chính mình có nguyện ý hay không cấp, cấp cái gì thì tốt……

Tề Bạch có chút đỏ mặt, đối với Đông Phương Bất Bại, hắn tuy rằng có loại thản nhiên sợ hãi, có lẽ còn có chút thích mặc dù chưa đến mức yêu, dù sao đối với người hiện đại mà nói, lên giường cũng không có quá nhiều ý nghĩa. Nhưng hắn quả thật tín nhiệm y, loại tín nhiệm này, không phải trực giác tình yêu, mà bởi vì hiểu biết cùng yêu thích Đông Phương Bất Bại con người này mà sinh tín nhiệm. Hắn tin tưởng Đông Phương Bất Bại không có cái gì cần phải lừa hắn, cho nên vừa rồi trên điện Thành Đức, lúc Hướng Vấn Thiên khí thế bức nhân, chính là nhờ có một ánh mắt của Đông Phương Bất Bại, làm cho lòng hắn an tĩnh xuống. Hiện tại tuy rằng Đông Phương Bất Bại không có trực tiếp trả lời, nhưng ý tứ đã muốn hiểu được, cho dù sự tình thực sự không xong, cũng muốn che chở hắn…… Tề Bạch trong lòng ngọt ngào, lại nghe Đông Phương Bất Bại còn nghiêm túc hỏi “dục muốn lấy chi, tất trước cùng chi. Ngươi muốn cái gì?” trong lời nói còn lộ ra ý tứ khẩn cầu, có cảm giác, giống như muốn thông báo với hắn…… hắn có thể hiểu Đông Phương Bất Bại là muốn trao đổi với hắn, cho nên mới hỏi hắn muốn cái gì…… đương nhiên loại trao đổi này không chỉ là trên giường đi, là muốn lấy tâm hắn sao? Kỳ thật Đông Phương Bất Bại cứ như vậy cũng rất tốt……

Không thể không nói đây là một sự hiểu lầm vô cùng xinh đẹp, đối với Đông Phương Bất Bại mà nói, y cảm thấy Tề Bạch nhận y quá dễ dàng, làm cho y cảm giác không an toàn, hơn nữa Tề Bạch lai lịch không rõ, tự nhiên hoài nghi Tề Bạch có mục đích khác, câu hỏi như vậy cũng có ý là vô luận ngươi muốn cái gì cứ nói ra, ta đều có thể thỏa hiệp. Nhưng đối với Tề Bạch mà nói, hắn là xuyên đến, cùng Đông Phương Bất Bại bất quá là theo bản năng làm theo boss thôi, cho dù xxoo cũng là hắn nằm trên, tuy rằng lượng vận động có chút lớn, nhưng tóm lại vẫn là thỏa mãn. Hắn không cảm thấy mình đã cho Đông Phương Bất Bại cái gì, tự nhiên cho rằng Đông Phương Bất Bại là muốn hắn tặng cái gì đó, nên mới giả vờ hỏi hắn muốn cái gì……

Tề Bạch ngượng ngùng liếc Đông Phương Bất Bại, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, còn ngẩng đầu nhìn hắn…… tim đập nhanh quá a…… hắn sờ sờ mũi, mắt liếc trái lại liếc phải, cẩn trọng nói “ngươi hỏi ta muốn cái gì, chi bằng ngươi nói luôn ngươi muốn cái gì đi……” Tề Bạch có chút lòng dạ hẹp hòi, nếu Đông Phương Bất Bại thật sự thích hắn, hắn muốn mình phải là người duy nhất, nếu không được là người duy nhất thì cũng phải loại bỏ Dương Liên Đình…… dù sao hắn hai ngày nay vẫn vì nhớ đến trong nguyên tác Đông Phương Bất Bại vì Dương Liên Đình mà chết mà buồn bực…… cho nên yêu cầu nhất định không thể tùy ý nói, họa ở mồm mà ra!

“Cái gì?” Đông Phương Bất Bại sửng sốt, Tề Bạch tà liếc y một cái, nhìn nóc nhà nói “ngươi cũng phải nói ngươi muốn cái gì mới công bằng đi, vạn nhất ta thực phúc hậu muốn ít thứ, đến lúc đó ngươi liền công phu sư tử ngoạm, ta liền mệt……” Đông Phương Bất Bại nhìn tai Tề Bạch dưới mắt thường nhìn thấy được trở nên đỏ rực, đột nhiên hiểu được, khóe miệng không tự giác nhếch lên, đưa tay câu cổ Tề Bạch, ngăn cái miệng khả ái kia lại.

Tề Bạch e e thẹn thẹn từ chối một chút, liền ôm cổ giáo chủ đại nhân cùng nhau nỗ lực, tốt xấu gì mình cũng là người nằm trên, loại chuyện này nên là mình chủ động…… chính là hôn khoảng một phút đồng hồ, hắn có điểm khó thở, giáo chủ đại nhân lại hôn đến nghiện, gắt gao bám lấy, Tề Bạch lập tức từ kích động biến thành bi đát, cuối cùng phải dùng đến cả tứ chi đẩy giáo chủ đại nhân vài lần mới thoát ra. Thở hổn hển nửa ngày mới bình phục lại hô hấp, thật mất mặt, đã thế ngẩng đầu lên lại nhìn thấy giáo chủ đại nhân mặt không đỏ khí không suyễn ngồi trên giường nhìn mình, khóe miệng cong cong, một bộ vui sướng khi người gặp họa. Tề Bạch lấy hết can đảm, a ô cắn cho giáo chủ một ngụm.

Đông Phương Bất Bại cúi đầu nhìn dầu răng trên xương quai xanh của mình nhíu mày, người này hai ngày trước thấy mình còn sợ tới mức phát run, bây giờ đã dám cắn người, lá gan lớn cũng thật mau……

Tề Bạch cắn xong, nhả ra, thấy xương quai xanh của giáo chủ đại nhân sáng bóng, còn dính nước miếng của mình, có điểm ngượng ngùng, lại sáp qua liếm liếm, sau đó không ngoài dự đoán lại bị giáo chủ đại nhân ôm lấy lại hít thở không thông một hồi……

Tề Bạch thở phì phò chọc chọc Đông Phương Bất Bại “ngươi nói mau, ngươi rốt cuộc muốn cái gì, ngươi nói rồi ta nói……” yêu cầu của hắn còn nghẹn trong bụng không nói ra thì không thoải mái, nói muốn hay không làm cái thủ tục kết giao, tỷ như Tề Bạch tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, nếu phát hiện Tề Bạch phạm sai lầm, nhất định là giáo chủ đại nhân lầm linh tinh……

Đông Phương Bất Bại ánh mắt thâm trầm sờ sờ đôi môi hồng nhuận của Tề Bạch, khóe miệng câu lên nói “bổn tọa hiện tại không muốn hỏi……”

Tề Bạch giận dữ, tâm nói đùa ta sao, lại cắn cho một ngụm.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa, Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, ôm Tề Bạch không hờn giận nói “có chuyện gì?”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm thị vệ “khởi bẩm giáo chủ, Dương tổng quản ở Hàng Châu gặp nạn, bị thương nghiêm trọng.”

————-

Nhậm Doanh Doanh trở lại viện tử của mình, miễn cưỡng tựa trên ghế nằm ngẩn người. Vừa mới ngồi xuống, nha hoàn Tiểu Thúy bên người liền bưng trà cùng điểm tâm đến.

“Thánh cô, giáo chủ kêu người qua, có chuyện gì vậy?” Tiểu Thúy hạ giọng hỏi. Nàng là nha hoàn hầu hạ Nhậm Doanh Doanh từ nhỏ, quan hệ cùng Nhậm Doanh Doanh có chút thân thiết. Nhậm Doanh Doanh hai năm nay tính tình càng ngày càng không tốt, tiểu nha hoàn trong viện không cẩn thận chút là sẽ có tao ương, chỉ có Tiểu Thúy coi như cấp vài phần mặt mũi, sẽ không một câu không đúng liền phạt người.

“Không có gì, chính là nói với Đông Phương thúc thúc ta muốn xuống núi, Đông Phương thúc thúc không cho.” Nhậm Doanh Doanh nghịch ngọc bội đeo bên hông mình, không chút để ý nói.

“Thánh cô sao lại muốn xuống núi” Tiểu Thúy kinh hãi. Nhậm Doanh Doanh tuy rằng cùng Hướng Vấn Thiên có liên hệ, nhưng bọn họ dù sao một người là nữ nhi của giáo chủ tiền nhiệm, một người là tâm phúc tiền giáo chủ, tự nhiên không dám quang minh chính đại liên hệ, đều là vụng trộm trao đổi tin tức, chính là nha hoàn bên người cũng không biết.

Nhậm Doanh Doanh thùy hạ ánh mắt, thản nhiên nói “chính là cảm thấy trên núi chán, muốn xuống núi nhìn xem.”

Tiểu Thúy ánh mắt ngưng trọng, trái phải nhìn nhìn, mới thấp giọng nói “thánh cô nghe nô tỳ nói một câu.”

Nhậm Doanh Doanh kỳ quái liếc Tiểu Thúy một cái, không để tâm gật gật đầu nói “ngươi nói đi.”

“Thánh cô nay không thể xuống núi.” Tiểu Thúy nói “nô tỳ đại nghịch bất đạo, lúc trước Nhậm giáo chủ làm việc không minh bạch. Đông Phương giáo chủ không thể không phòng a, nay tiểu thư võ công yếu, còn không có năng lực tự bảo vệ mình, tùy tiện xuống núi chẳng phải làm cho người ta có cơ hội? Mà Hắc Mộc Nhai thủ vệ sâm nghiêm, tiểu thư nếu ở trong này xảy ra chuyện gì, cho dù hắn có năng lực cỡ nào cũng không thể chống lại miệng lưỡi giáo chúng, hiện tại chỉ có Hắc Mộc nhai mới là nơi an toàn nhất a.”

Nhậm Doanh Doanh liếc Tiểu Thúy một cái, ánh mắt chớp động, cuối cùng lại lạnh lùng nói “Đông Phương thúc thúc đối đãi ta như thân sinh, niệm tình ngươi tù nhỏ hầu hạ ta, lời này ta coi như chưa từng nghe qua, ngươi về sau vạn lần không được nhắc lại.”

Tiểu Thúy bùm một tiếng quỳ xuống nói “tính mạng nô tỳ không quan trọng, chỉ mong thánh cô cân nhắc, không thể chủ quan.”

“Ngươi đứng lên đi.” Nhậm Doanh Doanh nhìn Tiểu Thúy một hồi, mới thản nhiên nói.

“Dạ.” Tiểu Thúy đứng lên, lo lắng liếc Nhậm Doanh Doanh một cái, đang muốn lui ra, lại bị Nhậm Doanh Doanh gọi trở lại.

“Ta một mình ngồi đây cũng buồn, chi bằng ngươi bồi ta đi.” Nhậm Doanh Doanh đổi tư thế ngồi, vừa khéo đưa lưng về phía Tiểu Thúy, mắt nhìn về chén trà men xanh trên bàn, mặt nước hiện lên bộ dáng Tiểu Thúy, vẫn là dáng vẻ lo lắng.

Nhậm Doanh Doanh trong lòng hiểu rõ, lại giống như nói chuyện phiếm mở miệng nói “hôm nay ta nói muốn xuống núi, Hướng thúc thúc nói muốn bảo hộ ta. Nhưng vẫn là bị Đông Phương thúc thúc bác bỏ, các trưởng lão cũng thật đáng giận, một đám đều nói ta xuống núi không tốt.”

Tiểu Thúy nhìn Nhậm Doanh Doanh, vẻ mặt ưu tư, có lẽ là vừa rồi bị Nhậm Doanh Doanh trách cứ, bộ dáng muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng lại không dám nói.

“Ta trách ngươi một câu mà ngươi cũng giận ta sao?” Nhậm Doanh Doanh đô đô miệng, ánh mắt oán trách liếc Tiểu Thúy một cái.

Tiểu Thúy do dự một lúc, chần chờ mở miệng nói “nô tỳ cũng không hiểu cái gì, chính là nói lung tung thôi, tiểu thư nghe một chút đi.”

“Yên tâm, ngươi nghĩ gì thì nói cái đó, nếu nói sai, ta chỉ chê cười một chút, không trách ngươi.” Nhậm Doanh Doanh nói.

“Hướng tả sứ có thể tin, nhưng nô tỳ cảm thấy, cùng hắn một chỗ có vẻ nguy hiểm.” Tiểu Thúy sắp xếp lại suy nghĩ nói “Lúc Nhậm giáo chủ vẫn còn, Hướng tả sứ cùng Đông Phương giáo chủ vẫn bất hòa…… Nay Hướng tả sứ trong giáo uy danh không bằng trước đây, nô tỳ lo lắng…… lo lắng Hướng tả sứ có tâm tư khác, đến lúc đó Thánh cô nếu cùng hắn một chỗ, chỉ sợ trở thành một tấm bia đỡ…… thủ đoạn của Đông Phương giáo chủ……”

Nhậm Doanh Doanh thoáng run lên, oán trách xoay người nhìn Tiểu Thúy nói “ngươi xem lại đi, Đông Phương thúc thúc với Hướng thúc thúc đối Doanh Doanh đều là tốt lắm, vào miệng ngươi đều thành người xấu cả, ta lần này nếu tha cho ngươi sẽ làm người ta chê cười, về sau cấm nói bậy.”

Ps: mọi người đều nói Tề Bạch là nhược công, tại hạ giải thích một chút…… bởi vì ta cảm thấy Đông Phương Bất Bại rất mạnh, hơn nữa không có mẫu thân, cho nên Tề Bạch nhu nhược một chút mới hài hòa. Hơn nữa Tề Bạch thân là nhị lưu tiểu ngôi sao, chứng minh hắn là phi thường khéo đưa đẩy. Người như vậy vốn là khi quan hệ với người khác, sẽ không lấy cứng đối cứng. Lại nói lúc này Tề Bạch đối Đông Phương Bất Bại chính là thích và cũng có chút yêu, hoặc là thân là một người xuyên qua, cũng quen làm theo tình tiết câu chuyện. Đợi cho đến khi hắn yêu sâu đậm, hắn sẽ muốn bảo hộ Đông Phương Bất Bại, sẽ đứng ra lúc Đông Phương Bất Bại cần hắn, sẽ thay đổi vận mệnh Đông Phương Bất Bại. Cho nên Tề Bạch chỉ trở nên mạnh mẽ lúc hắn đối mặt với sự lựa chọn hay niềm kiên trì đối tình yêu. Hơn nữa trong truyện cũng thể hiện, Tề Bạch vẫn là có một chút nhanh trí cùng tài ăn nói, đương nhiên trừ lần đó ra, hắn cũng chỉ là một tiểu nhược công không có võ công mà thôi.

trên đây là lời tác giả nhé.

———-

Hết chương 17……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.