Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 49: Khai mạc võ lâm đại hội



Từng ngày từng ngày dần dần trôi qua, ngày khai mạc đại hội võ lâm càng lúc càng gần, trấn nhỏ dưới chân núi Hoa Sơn cũng từ từ náo nhiệt lên. Đường cái vắng lặng thường ngày giờ đây lại tấp nập người qua lại, tùy ý liếc nhìn có thể tìm được một vài nhân sĩ giang hồ trong tay cầm vũ khí, nếu không phải người dân trong tiểu trấn này đã quen thuộc với việc đệ tử phái Hoa Sơn thường xuyên qua lại, sợ rằng sẽ bị những kẻ… hung thần ác sát này dọa đến buổi tối không thể ngủ yên.

Ở trước khi đại hội võ lâm bắt đầu một ngày, đoàn người Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân rốt cục hạo hạo đãng đãng chạy tới dưới chân Hoa sơn. Đám người tài đại khí thô này lập tức bao trọn một trang viên dưới chân núi, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân bắt đầu vì việc lên núi vào ngày mai mà sắp xếp chuẩn bị, bọn họ đương nhiên hiểu rõ sự xuất hiện của bọn họ vào ngày mai hoàn toàn không được nhân sĩ chính đạo hoan nghênh. Qua một đêm thương lượng sắp đặt, mọi người rốt cục đã xác định được phương thức để ngày mai yên tâm náo loạn mà không lo bọn người chính đạo kia nhìn ra sơ hở gì.

Bây giờ là, vạn sự chu toàn chỉ thiếu đông phong1. Mà ngọn đông phong này, ngày mai sẽ thổi lên!

Ngày tiếp theo, Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân, Tang tam nương, Ngọc trường lão, Lam Phượng Hoàng, Nhậm Doanh Doanh, Khúc Phi Yên, Điền Bá Quang, Định Nhàn sư thái, Nghi Lâm cùng chúng đệ tử phái Hằng Sơn cả một đám người hạo hạo đãng đãng lên núi.

Nguyên Nhạc Bất Quần đang mặc một thân y phục mới đứng trước đại môn phái Hoa Sơn mặt đầy nụ cười nghênh đón quan khách, khi nhìn đến đoàn người Đông Phương Bất Bại thì toàn bộ sự vui vẻ trên nét mặt của y hoàn toàn miến mất. Tuy y đã sớm biết tin Định Nhàn sư thái phái Hằng Sơn đã không để ý đến danh dự đệ tử phật môn mà đi cùng những kẻ tà giáo bàng môn tả đạo kia, thế nhưng y thật không ngờ lá gan của bọn họ lại lớn như vậy, dám quang minh chánh đại xuất hiện cùng đám ma đầu kia.

“Nhạc chưởng môn, biệt lai vô dạng2.” Định Nhàn sư thái mặc dù là người đứng đầu một phái, thế nhưng quanh năm ở nơi phật môn thanh tĩnh nên công phu che giấu nét mặt của bà thật vô cùng không tốt. Tình tự trong lời nói ánh nhìn đối với Nhạc Bất Quần cũng phảng phất không ít mùi thuốc súng.

Nhạc Bất Quần vì thái độ không hữu hảo của Định Nhàn sư thái mà có chút thất vọng, chuyện này không thể nào như vậy, cho dù Định Nhàn sư thái và ma giáo thông đồng làm bậy, thế nhưng tốt xấu Lệnh Hồ Xung cũng coi như có ân với phái Hằng Sơn, vậy vì sao Định Nhàn lại có loại thái độ này?

Thấy được Đông Phương Bất Bại hơi híp mắt quan sát bốn phía, Nhạc Bất Quần cũng buông tha một chút tâm tình đề phòng nghi hoặc, bước đến chấp tay hành lễ, “Đông Phương giáo chủ, đã lâu không gặp.”

“Ừ.” Đông Phương Bất Bại không muốn cùng Nhạc Bất Quần giao tiếp thêm nhiều nhàn nhạt lên tiếng, sau đó lại đi lướt qua Nhạc Bất Quần bước vào đại môn phái Hoa Sơn.

Mà những người còn lại cũng theo sát bước chân của Đông Phương Bất Bại mà không để ý tới negts mặt cứng ngắc của Nhạc Bất Quần.

Nhạc Bất Quần trơ mắt nhìn đại địch mà y nhận định kiêu ngạo phách lối từ tiến nhập địa bàn của bản thân ngay trước mũi y. Nhạc Bất Quần cố gắng giơ lên khóe miệng, nhưng trong lòng lại hung hăng ghi sổ cho Đông Phương Bất Bại một khoảng nợ, đợi đến khi y trở thành minh chủ Ngũ nhạc kiếm minh sẽ hảo hảo tính toán đoạn sổ sách này.

“Sư phụ, người thế nào lại để đại ma đầu này tiến vào như vậy!” Nói chuyện là người đã trở về từ nữa tháng trước, Lâm Bình Chi.

Nhạc Bất Quần thất vọng nhíu mày nhìn Lâm Bình Chi, “Bình Chi, hôm nay là ngày lành phái Hoa Sơn triển khai đại hội võ lâm, Đông Phương Bất Bại tuy rằng không phải võ lâm đồng đạo của chúng ta, nhưng dù sao y vẫn là người trong giang hồ, chúng ta không có lý do gì cự tuyệt bọn họ đến đây, ngươi còn quá trẻ vẫn nên rèn luyện thêm nhiều.” Lâm Bình Chi làm ra một bộ thật lòng tiếp thu khiến tâm tình Nhạc Bất Quần khá hơn một chút, y lại không nhìn thấy quang mang trong đôi mắt đang rũ xuống của Lâm Bình Chi.

Cứ như thế, đoàn người Đông Phương Bất Bại quang minh chánh đại ngồi giữa phòng nghị sự phái Hoa Sơn, danh tiếng và diện mạo khí khái của Đông Phương Bất Bại dẫn tớisự chú ý của vô số người. Nếu không phải bên cạnh bọn họ có không ít đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo hộ vệ trên người tản ra khí thế không dễ chọc vào, chỉ sợ đã sớm có người xông lên thay trời hành đạo, một bước thành danh rồi.

Đan Vô Ngân ngồi giữa ánh mắt nóng bỏng của đám người xung quanh tỏ ra vô cùng trấn định, vì Đông Phương Bất Bại và Định Nhàn sư thái rót hai chung tràm sau đó lại dùng thanh âm cũng không quá nhỏ mà nói rằng, “Định Nhàn sư thái, đương sơ bọn ta vạch trần bộ mặt thật của Tả Lãnh Thiền giúp võ lâm chính đạo diệt trừ một kẻ bại hoại, như thế không phải nhân sĩ chính đạo nên có chút cảm kích bọn ta hay sao. Làm sao mà kẻ nào kẻ ấy đều trưng ra một bộ mặt hung thần ác sát thế này, ta rất sợ đó.” Biểu tình trên mặt cũng là một nụ cười tiêu chuẩn, hoàn toàn tìm không được một chút dấu vết sợ sệt nào.

Có thể ngồi vào phòng nghị sự đều là nhân vật có mặt mũi trên giang hồ, đại thể đều biết chuyện đã xảy ra trong ngày kim bồn tẩy thủ của Lưu Chính Phong, bởi vậy khi nghe được lời nói của Đan Vô Ngân mặt đều dồn dập đỏ lên, nhanh chóng dời đường nhìn khỏi chổ ngồi của bọn họ, tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra mà bắt đầu hỏi han kính rượu người bên cạnh.

“Vô Ngân thúc thúc, ngươi thật lợi hại!” Lam Phượng Hoàng nhỏ giọng tán thưởng Đan Vô Ngân, người Trung Nguyên thật sự quá nhiệt tình!

“Đâu có đâu có.” Đan Vô Ngân xoa xoa mái tóc cài đầy trang sức bạc lóe sáng của Lam Phượng Hoàng, đắc ý trả lời, sau đó lại trở nên có chút tò mò mà hỏi thăm, “Tiểu Phượng hoàng, ngươi cả ngày đều đeo theo đám trang sức nặng nề này, ngươi có cảm thấy mệt mỏi không?” Cảm thụ được sức nặng của những thứ lóe sáng xinh đẹp này, Đan Vô Ngân chặc lưỡi, đây là tâm tư vì trở nên sinh đẹp mà không ngại hy sinh bản thân trong truyền thuyết kia sao.

Lam Phượng Hoàng tỏ vẻ nghi ngờ lắc lắc đầu, “Ta đã đeo những thứ này từ nhỏ đến giờ, thật sự cũng không thấy phiền hà chút nào. Hơn nữa, nếu ta không đeo những thứ trang sức này thì tiểu Hắc và tiểu Hoa phải đặt ở đâu bây giờ.”

Tay của Đan Vô Ngân cứng đờ, khóe mắt cũng có chút co quắp, “Tiểu Phượng Hoàng, ngươi đừng nói với ta rằng… ngươi mang theo cả tiểu Hắc và tiểu Hoa đến đây chứ…” Mấy hôm nay không nhìn thấy chúng nó, Đan Vô Ngân cho rằng Lam Phượng Hoàng đã để chúng nó lại ở Ngũ Độc giáo rồi, chẳng lẽ…

Lam Phượng Hoàng ra vẻ đáng yêu nháy mắt mấy cái, “Đúng rồi, chúng nó từ nhỏ đã ở cùng với ta, không thể được sao?” Tiểu Hoa và tiểu Hắc là bằng hữu tốt nhất của nàng nha.

“Vô Ngân thúc thúc, ngươi muốn nhìn tiểu Hắc và tiểu Hoa sao?” Lam Phượng Hoàng làm bộ muốn đem đồ trang sức lấy xuống, đem hai vật nhỏ ra ngoài hít thở không khí, liền bị Đan Vô Ngân vội vàng ngăn cản, “Tiểu Phượng Hoàng, ngươi vẫn không nên thả tiểu Hắc và tiểu Hoa ra ở nơi này đâu. Trong phòng này có nhiều người như vậy, lỡ có ai khiến bọn chúng sợ hãi thì làm sao bây giờ?” Nếu như là do bọn chúng hù dọa người khác thì càng khó xử lý hơn nha.

Lam Phượng Hoàng nghe như vậy cũng cảm thấy có đạo lý, tiểu Hắc và tiểu Hoa ngoan ngoãn đáng yêu như vậy lỡ có người nào đó muốn cướp chúng đi thì thật không biết phải làm sao! Vì vậy nàng vội vàng luồn bàn tay vào khoảng trống trong đám trang sức trấn an hai tiểu gia hỏa ngốc ngốc đang muốn cử động kia, chúng cứ yên ổn làm đồ trang sức của nàng là được rồi.

Đan Vô Ngân thở dài một hơi thật sâu, tốt quá tốt quá, sau đó dời bàn tay đang xoa đầu Lam Phượng Hoàng xuống vỗ vỗ vai nàng khích lệ, “Tiểu Phượng Hoàng thật ngoan.”

Nhìn thấy số lượng khách mời đã không sai biệt lắm, Nhạc Bất Quần phân phó hai tên đệ tử tiếp tục chờ ngoài cửa lớn, bản thân y thì quay vào phòng nghị sự. Dọc theo đường đi, y vô cùng nhiệt tình chào hỏi các lộ anh hùng hào kiệt, thẳng đến khi đến trước cửa phòng nghị sự mới ngừng lại.

Thấy chỗ ngồi của bọn người Đông Phương Bất Bại tràn ngập cảm giác thuận hòa vui vẻ, Nhạc Bất Quần nắm chặt nắm tay cố gắng trấn định thần sắt trên mặt, y nhanh chóng bước lên bậc thang chủ vị3, thầm vận nội lực lớn tiếng hô lên, “Các vị anh hùng hảo hán, hôm nay là ngày lành Ngũ nhạc kiếm minh chúng ta chọn lựa minh chủ, đa tạ các vị bằng hữu giang hồ đã không quản đường xa đến đây cổ động. Vị trí minh chủ này cần người có đủ năng lực đến đảm đương, mong rằng các vị quan khách tham dự tại đây tích cực tiến cử hiền năng!”

Nghênh tiếp lời của y chính là từng đợt tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tuy rằng mọi người đều biết minh chủ của Ngũ nhạc kiếm minh lần này nếu không phải Nhạc Bất Quần thì chính là Dư Thương Hải, tuyệt đối không thể là một kẻ vô danh tiểu tốt nào đó. Thế nhưng những lời này của Nhạc Bất Quần khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái.

Đắc ý cong lên khóe miệng, ánh mắt của Nhạc Bất Quần âm thầm liếc về phía Dư Thương Hải vẻ mặt âm trầm đang ngồi. Hừ, muốn đấu với ta, ngươi vẫn còn kém nhiều lắm!

“Hiện tại, ta xin tuyên bố, đại hội võ lâm ngày hôm nay lập tức khai mạc!” Mắt thấy ngày tốt giờ lành đã đến, Nhạc Bất Quần hô lớn, “Thỉnh các vị hào kiệt giang hồ cùng Nhạc mỗ đến luyện võ trường quan chiến!” Nói xong đứng dậy dẫn đầu đoàn người đi đến luyện võ trường của phái Hoa Sơn.

Luyện võ trường đã sớm tiến hành sắp đặt chuẩn bị, ở bốn phía lôi đài đã sắp đặt không ít chỗ ngồi theo hình bậc thang, nhằm giúp mỗi người đều có thể nhìn rõ tình huống trên sàn đấu. Vị trí cao nhất thuộc về các giang hồ đại lão, chỗ ngồi của những người khác hiển nhiên cũng được suy xét bày trí rất chu đáo.

Nhạc Bất Quần gật đầu chào với các vị anh hùng võ lâm, sau đó đắc ý đứng ở trên đài cao phía trước luyện võ trường lớn tiếng tuyên bố một lần nữa, “Tiếp theo đây ta xin tuyên bố một lần nữa, đại hội võ lâm, bắt đầu!”

Người đầu tiên thượng đại là một tráng hán tam thô ngũ đại4, trên tay cầm một cái búa sắt lớn dùng sức khua động, “Lão tử là Lý Tam, tình nguyện làm người ra trận đầu tiên, ai có gan thì cứ tự tiện bước lên!”

Lập tức có một bạch diện thư sinh phe phẩy một cây quạt giấy nhảy lên đài, “Tại hạ Công Văn Đạt, đến đây xin tỷ thí cùng các hạ.”

Đệ tử Hoa Sơn đảm nhận vị trí trọng tài ra hiệu một tiếng, hai người lập tức tràn đầy hăng hái lao vào đánh nhau. Tuy rằng võ công hai người đang tỷ thí trên đài cũng không phải cao thâm gì mấy, nhưng tốt xấu thì trận tỷ thí này cũng đã nhóm lên không khí đặc thù của võ lâm đại hội, tiếng vũ khí va chạm, tiếng nhận xét chê khen, tiếng hò reo trợ lực âm ĩ không ngừng vang lên khắp nới,

Đông Phương Bất Bại thân là võ lâm đệ nhất cao thủ, tự nhiên chướng mắt loại tiểu đả tiểu nháo này, mà Đan Vô Ngân tuy rằng võ công không cao nhưng kiến thức cũng không thấp, bởi vậy đối với loại tỷ thí trình độ này cũng không hứng thú lắm, có chút nhàm chán nắm lấy ngón tay được bảo dưỡng rất tốt của Đông Phương Bất Bại đặt vào trong lòng tỉ mỉ thưởng thức.

Nhóm người Đông Phương Bất Bại ở bên này vốn chính là tiêu điểm của mọi người, mà động tác không chút cố kỵ nào của Đan Vô Ngân càng khiến kẻ khác ghé mắt. Tuy rằng bọn họ không dám nghị luận trước mặt Đông Phương Bất Bại, thế nhưng xì xào bàn tán thì vẫn lén lút tiến hành.

Với công lực của Đông Phương Bất Bại làm sao không nghe được tiếng bàn tán xì xào của những kẻ vô sỉ này, mắt hơi híp lại, y vừa muốn xuất thủ lại bị Đan Vô Ngân bất động thanh sắc5 ngăn cản.

“Thế nào, Đông Phương không muốn công khai quan hệ với ta sao? Ta thật đau lòng.” Đan Vô Ngân nhẹ nhàng thổi khí bên tai Đông Phương Bất Bại, khiến cho Đông Phương Bất Bại vốn luôn nhạy cảm phải nhẹ nhàng run rẫy.

“Tử Khiêm… Ta không có…” Đông Phương Bất Bại biết nếu câu trả lời của mình không thể khiến Đan Vô Ngân hài lòng, buổi tối y nhất định sẽ rất thảm, mặc dù bản thân y cũng rất thích Tử Khiêm “Nghiêm phạt”, thế nhưng…. ây da…. xấu hổ chết người mà!

Đan Vô Ngân trừng mắt nhìn đám người xung quanh đang mở to hai mắt nhìn bộ dạng xấu hổ của Đông Phương Bất Bại, trong ngực hắn có chút không vui, Đông Phương của hắn tốt đẹp như thế, những kẻ … phàm phu tục tử kia lại dám dùng ánh mắt đáng ghét kia làm vấy bẩn sao.

“Đông Phương, ngươi xem những kẻ bên cạnh kia, thật đáng ghét, ngươi giúp ta tặng cho bọn hắn một chút lễ vật đi.” Đan Vô Ngân nghĩ nhất định phải cho những người này một chút giáo huấn, nếu không sợ rằng tương lai của bọn họ sẽ gặp không ít ồn ào không đáng nha.

Đông Phương Bất Bại vốn đối với những kẻ bên ngoài tỏ ra đạo mạo nhưng ánh mắt lại ngập tràn ô uế kia không có bao nhiêu hảo cảm, vừa chiếm được sự cho phép của Đan Vô Ngân liền vô cùng vui vẻ.

Tiện tay nâng lên chén trà trên bàn, nhẹ nhàng dùng nắp chén6 gạn qua một vài lần, sau đó thổi một hơi!

——————————-

1/ Vạn sự chu toàn chỉ thiếu gió đông: mọi thứ đã trù bị sẵn, chỉ còn chờ cơ hội. Lấy từ tích Chu Du và Gia Cát Lượng hợp tác trong trận Xích Bích.

Lúc đó Chu Du đã chuẩn bị xong hết vật tư, kế hoạch thế nhưng chỉ còn có một yếu tố không thể xác định được là hướng gió khi hỏa công. Gia Cát Lượng đã đứng ra bảo đảm ông có thể mượn được gió đông để trợ giúp cho kế hoạch hỏa công, và cuối cùng ông đã làm được

2/ Biệt lai vô dạng: Từ khi chia tay vẫn không xảy ra dị trạng gì. Một câu chào hỏi thường thấy.

3/ Bậc thang chủ vị: trong đại sảnh, vị trí của chủ nhân thường được làm cao hơn để dễ gây sự chú ý với quan khách. Thứ này tương tự như bục phát biểu hoặc sân khấu trong thời hiện đại.

4/ Tam thô ngũ đại: nôm na là to lớn thô kệch, mặt mũi tầm thường.

5/ Bất động thanh sắc: sắc mặt không đổi, cũng không lên tiếng. Chỉ việc làm âm thầm không gây sự chú ý.

6/ Nắp chén trà: loại chén uống trà của người TQ có nắp đậy. Khi uống trà sẽ dùng cái nắp ấy gạn mấy lá trà ra, cũng coi như giúp thổi nguội nhanh hơn. Các bạn nào thường xem phim sẽ biết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.