Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 31



Editor: Voicoi08

Mấy ngày nay Du Thanh Quỳ luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, giống như tất cả ánh mắt đều nhìn cô chằm chằm, cùng với những chỉ chỉ trỏ trỏ không giải thích được. Cô đi trong sân trường, đi qua những bạn học không hề quen biết họ cũng sẽ quay lại nhìn cô thêm mấy lần.

Đây….

Là ảo giác của cô sao?

Cuối cùng cũng tan học, Du Thanh Quỳ vuốt vuốt đầu, nằm úp sấp trên bàn học.

Tối hôm qua cô tham ăn, ăn một hộp kem to, nhưng sáng hôm nay cô lại đến kì sinh lí, đau bụng đến không chịu nổi.

“Du Thanh Quỳ, có người tìm.” Một bạn học nữ đứng ở cửa lớp lớn tiếng nói.

“Cám ơn.” Du Thanh Quỳ hít vào một hơi, ấn ấn vào bụng nhỏ của mình, sau đó mới đi ra khỏi phòng học.

Lục Vũ Toàn cúi đầu đi đi lại lại trong hành lang.

“Vũ Toàn, cậu tìm mình có việc gì vậy?” Du Thanh Quỳ đi tới.

Lục Vũ Toàn ngẩng đầu nhìn Du Thanh Quỳ một lúc, mới nói: “Cậu không biết là cậu làm vậy hơi quá đáng sao?”

“Cái gì cơ?” Du Thanh Quỳ nhìn Lục Vũ Toàn bằng ánh mắt mờ mịt, “Mình làm gì…..”

Trừ lần trước đi chơi thu, rất lâu rồi cô không tiếp xúc với Lục Vũ Toàn, hơn nữa lần trước Lục Vũ Toàn cũng không giải thích gì đã không để ý tới cô. Du Thanh Quỳ nhíu mày, lần trước lúc đi du thu xảy ra chuyện gì làm Lục Vũ Toàn không vui sao?

“Bây giờ cậu đang giả vờ hồ đồ với tớ sao?” Lục Vũ Toàn cắn môi, tức giận chất vấn Du Thanh Quỳ.

“Giả vờ hồ đồ? Không phải đâu, mình không biết gì cả…. Vũ Toàn, cậu đang giận mình sao? Mình làm chuyện gì khiến cậu không vui sao?” Du Thanh Quỳ bước lên hai bước, kéo tay Lục Vũ Toàn.

Lục Vũ Toàn lùi về phía sau một bước.

“Thật dối trá.” Lục Vũ Toàn xoay người chạy đi.

Du Thanh Quỳ muốn gọi cô ấy, nhưng lời đến miệng lại nuốt vào. Du Thanh Quỳ cảm thấy, cho dù cô có gọi Lục Vũ Toàn thì cô ấy cũng không thèm để ý đến cô…..

Du Thanh Quỳ đứng tại chỗ nhíu mày một lúc, sau đó xoay người về phòng học.

“Này.”

Du Thanh Quỳ dừng lại, quay người nhìn về phía cầu thang.

Diệp Lệ Học khom người, hai tay chống lên cầu thang. Cô ta nở nụ cười giễu cợt nhìn Du Thanh Quỳ, nói: “Lục Vũ Toàn thật là biết giữ mặt mũi cho cô, cô là đồ kĩ nữ. hừ.”

“Không biết xấu hổ.” Diệp Lệ Học lại mắng thêm một câu thô tục, sau đó mới xoay người đi lên tầng.

“Cô đứng lại.” Du Thanh Quỳ đuổi theo hai bước ,lqd, nhưng đúng lúc này chuông vào lớp lại vang lên, chủ nhiệm lớp đang cầm sách giáo khoa đi về phía phòng học.

Du Thanh Quỳ do dự một chút, buồn bực không vui về chỗ ngồi.

Chủ nhiệm lớp đi đến, để sách giáo khoa lên bục giảng, sau đó xoay người bắt đầu viết lên bảng đen.

Du Thanh Quỳ lấy sổ tay ra, dùng bút đen viết lên:

Một người hai người đều không bình thường.

Cô dùng sức đóng sổ tay lại, phát ra tiếng ‘Pằng’. Thời Diệu đang nằm ngủ cũng ngẩng đầu dậy nhìn cô.

“Không có….” Du Thanh Quỳ vừa nói, lại đổi ý: “Đi học không được ngủ.”

Thời Diệu nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Du Thanh Quỳ một lúc, sau đó ‘A’ một tiếng, lười biếng ngồi thẳng người lên, nghiêm túc ngồi cạnh cô, kéo cái mặt ra nghe giảng.
….

Đến kì sinh lí Du Thanh Quỳ luôn bị rét run, hơn nữa hôm qua cô còn ăn một hộp kem to, sáng nay cô lạnh đến không chịu nổi, cho nên cô mặc nhiều hơn bình thường một chút.

Đến trưa, mặt trời lên. Ánh nắng ấm áp chiếu vào qua cửa sổ, chiếu lên người Du Thanh Quỳ, khiến cô bắt đầu thấy nóng lên. Lúc Du Thanh Quỳ và Dương Hinh từ căng tin về, cô lập tức muốn đến nhà vệ sinh cởi bớt đồ ra.

Dương Hinh vừa giúp cô cầm áo khoác vừa hỏi: “Cậu có đỡ hơn tí nào không? Có muốn đến phòng y tế của trường xem một chút không?”

“Không cần đâu, mình chỉ đau một ngày thôi. Tối nay ngủ một giấc thì mai sẽ không đau nữa. Cho nên, hiện tại mình đang mong ngày hôm nay nhanh chóng kết thúc.” Du Thanh Quỳ cởi xuống một lớp áo, mặc trên người là chiếc áo ngực màu trắng. Cô đưa áo cho Dương Hinh, lại nhận lấy chiếc áo ngoài từ tay Dương Hinh chuẩn bị mặc vào.

“Răng rắc.”

Đèn flash sáng lên.

Du Thanh Quỳ nhìn sang, thấy thấy Trang Phi Dương đang tựa người vào cái gương lớn trong phòng vệ sinh, điện thoại di động trong tay cô ta đang chụp Du Thanh Quỳ.

“Trang Phi Dương, cậu đang làm gì vậy?” Du Thanh Quỳ lập tức chạy đến chất vấn.

“Cảm thấy cậu mặc áo ngực rất đẹp mắt nên chụp một tấm.” Trang Phi Dương không để ý cười cười.

Du Thanh Quỳ tức giận, vươn tay về phía Trang Phi Dương, tức giận nói: “Mời cậu lập tức xóa bỏ ảnh của tôi.”

Trang Phi Dương thuận miệng trả lời lấy lệ một câu, “Chờ chán thì xóa.” Sau đó xoay người ra ngoài.

Du Thanh Quỳ chạy đến trước mặt cô ta, vươn tay căn cô ta lại, lớn tiếng nói lại: “Mời cậu lập tức xóa bỏ ảnh của tôi.”

Rất nhiều người trong phòng vệ sinh đều vây lại xem náo nhiệt.

Dương Hinh cũng chạy đến, nói giúp Du Thanh Quỳ: “Phi Dương, cậu chụp cái ảnh này không tốt lắm đâu, hay là cậu xóa đi.”

Trang Phi Dương cười  ‘hắc’ một tiếng, cô ta nhét tay vào túi quần, đột nhiên tự cởi áo mình, chỉ còn một cái áo ngực. Cô ta ôm cánh tay, tỏ ra không sao cả, nói: “Để cậu chụp lại đó, thoải mái chụp. Bây giờ tôi còn lộ nhiều hơn cô đó. Cũng chỉ là một bức ảnh chụp mặc áo ngực thôi mà, có gì lớn đâu chứ. Cô cổ hủ như vậy sao không về nhà Thanh mà sống.”

“Đây không phải là chuyện có sống ở thời phong kiến hay không, cô tự ý chụp ảnh tôi là không đúng.” Du Thanh Quỳ trừng mắt nhìn Trang Phi Dương, con mắt mở to.

“Phi Dương, Thanh Quỳ không giống cậu. Cậu từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, hơn nữa còn từng làm người mẫu….. Ai nha, không giống nhau mà.” Dương Hinh vẫn tiếp tục cố gắng hòa giải.

“Dương Hinh, bây giờ cậu đang nhiễm bệnh lớp trưởng đó à, chuyện gì cũng muốn quản  đúng không?” nụ cười trên mặt Trang Phi Dương cũng không còn. Cô ta giơ giơ quần áo trong tay về phía Du Thanh Quỳ, rất tùy tiện nói: “Cô có chụp hay không đây? Không chụp thì tôi mặc đồ vào.”

Cô ta vừa nói vừa mặc quần áo, lqd, mặc xong lại lấy điện thoại ra, mở album ảnh cười hơ hớ nhìn Du Thanh Quỳ nói: “Ai, vốn tôi chỉ cảm thấy cô mặc vậy nhìn đẹp mắt, bây giờ lại cảm thấy dáng người cũng được đó. Nhìn qua ngực cũng lớn nhỉ.”

Du Thanh Quỳ duỗi tay cướp điện thoại di động trong tay Trang Phi Dương.

“Cướp gì mà cướp.” Trang Phi Dương cười xoay người né tránh.

Trang Phi Dương lùi về phía sau mấy bước, vừa lùi lại vừa ấn điện thoại, sau đó gửi đi, gửi ảnh chụp của Du Thanh Quỳ cho người khác.

Cô ta mới vừa ấn gửi đi, thùng nước lau nhà bẩn trong góc nhà cũng đổ lên đầu cô ta.

“Du Thanh Quỳ, cô điên à.” Trang Phi Dương thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.

“Đưa di động cho tôi.”

Du Thanh Quỳ xông lên, Trang Phi Dương chửi bới một câu sau đó đẩy Du Thanh Quỳ ra. Rất nhanh hai người đã lao vào đánh nhau.

“Thanh Quỳ, Phi Dương.” Dương Hinh ngạc nhiên chớp chớp mắt, vội vàng chạy đến can ngăn.
…..

Phòng cứu thương.

Lâm Tiểu Ngộ cầm cồn i-ốt xát trùng vết thương chỗ khuỷu tay cho Du Thanh Quỳ. Cô nhìn những vết thương của Du Thanh Quỳ, nhỏ giọng nói: “Sao cậu lại đánh nhau với cô ấy chứ. Trước kia Phi Dương từng tham gia đội bóng rổ, sao cậu có thể đánh thắng được cô ấy chứ….”

Đúng là Du Thanh Quỳ thua.

Cô nhỏ nhắn xin xắn hơn Trang Phi Dương, thể lực cũng không bằng cô ta, hơn nữa từ trước đến giờ cô chưa từng đánh lộn. Một bàn tay cô đánh xuống cũng chỉ đánh vào xương của Trang Phi Dương, Trang Phi Dương không đau, nhưng cô đau. Cuối cùng, Trang Phi Dương trừ bị dội nước bẩn, hơn nữa có chút chật vật bên ngoài, trên người cũng không bị thương gì. Nhìn lại Du Thanh Quỳ, khuỷu tay, bắp đùi sưng đỏ, đầu gối rách da, mu bàn tay và mặt đều bị Trang Phi Dương cào qua.

“Đánh không thắng cũng muốn đánh.” Du Thanh Quỳ sưng mặt.

Lâm Tiểu Ngộ nhẹ nhàng dán băng cá nhân lên mặt Du Thanh Quỳ, cô thở dài, đau lòng nói: “May mà vết thương này nông, sẽ không để lại sẹo.”

Dương Hinh và Trang Phi Dương đi ra từ phòng bên cạnh, còn cả chủ nhiệm lớp cũng đi cùng.

“Cùng thầy về văn phòng.” Gương mặt của chủ nhiệm lớp cũng đen lại.

….

Dương Hinh  đứng ngoài quan sát cũng đi theo Du Thanh Quỳ và Trang Phi Dương đến văn phòng, Lâm Tiểu Ngộ về phòng học trước.

“Đánh nhau. Hai em đều là học sinh giỏi của lớp ta. Cứ làm chuyện dẫn đầu như vậy sao?” Chủ nhiệm lớp vỗ mạnh lên bàn.

Bây giờ là trong tiết học, đa số giáo viên đang lên lớp, nhưng vẫn còn mấy giáo viên và vài học sinh trong phòng.

Rất nhiều giáo viên của Lục Trung biết Trang Phi Dương và Du Thanh Quỳ. Trước kia Trang Phi Dương luôn là một trong những học sinh giỏi của trường, mà Du Thanh Quỳ vừa chuyển đến thì qua mấy cuộc thi cũng luôn được max điểm, vậy nên rất nhiều giáo viên biết cô.

“Dương Hinh, em nói xem là chuyện gì?” chủ nhiệm lớp hỏi Dương Hinh.

Dương Hinh do dự một chút, nói: “Lúc Thanh Quỳ đang thay đồ, Phi Dương cảm thấy Thanh Quỳ mặc áo ngực đẹp mắt nên tiện tay chụp một tấm ảnh. Thanh Quỳ muốn Phi Dương xóa nó đi, Phi Dương lại cảm thấy là không sao cả, nói xóa sau, sau đó đi ra ngoài. Thanh Quỳ ngăn không cho Phi Dương đi, sau đó là đánh nhau.”

Chủ nhiệm lớp nhíu mày, ông nhìn Du Thanh Quỳ, lại nhìn Trang Phi Dương. Nói thật, ông rất thích nghe giọng nói của Du Thanh Quỳ, cũng rất thích Trang Phi Dương sáng sủa.

Có phải có gì đó hiểu lầm không?

“Ai ra tay trước?” chủ nhiệm lớp hỏi.

“Là em.” Du Thanh Quỳ lớn tiếng trả lời.

Chủ nhiệm lớp do dự một chút, nói: “Đều gọi phụ huynh đến đây, có phụ huynh đến rồi nói sau.”

“Ba mẹ em ở nước ngoài.” Trang Phi Dương nói.

Du Thanh Quỳ nhíu chặt lông mày, ba cô không ở thành phố Nam Thanh, mà mẹ cô…..

Gần đây mẹ luôn gặp khó khăn, mẹ đang sắp xếp mở một cửa hàng hoa, đang trong thời gian sửa chữa, ngày hôm qua trèo lên thang kiểm tra bóng đèn còn bị đứt tay. Du Thanh Quỳ không muốn mẹ cô phải quan tâm đến vấn đề này.

“Ba em ở vùng khác, hiện tại không đến được.” Du Thanh Quỳ chỉ có thể nói vậy.

Chủ nhiệm lớp lại vỗ bàn, tức giận đùng đùng nói: “Phụ huynh bận rộn gấp rút, không có thời gian quản các em đúng không? Hiện tại gọi điện ngay cho tôi. Bây giờ không đến được thì cuối tuần đến.”

Trang Phi Dương không tình nguyện lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng ấn một dãy số quen thuộc. Sau tiếng chuông dài, điện thoại mới được thông.

“Mẹ Thời, con là Phi Dương….” Trang Phi Dương đi đến một góc trong văn phòng nói chuyện.

Dương Hinh biết rõ lúc đi học Du Thanh Quỳ không mang theo điện thoại, liền đưa điện thoại của mình cho cô, hỏi: “Gọi điện cho ba mẹ của cậu được không?”

Du Thanh Quỳ nhận điện thoại, do dự một lúc lâu không biết nên gọi ai, cuối cùng vẫn gọi cho mẹ cô. Điện thoại thông, lập tức truyền đến âm thanh ồn ào sửa chữa. Du Thanh Quỳ lớn tiếng gọi mẹ đến lần thứ hai thì bên kia mới yên tĩnh lại.

Mễ Doanh Tĩnh cầm điện thoại đi ra chỗ khác, thở dốc một cái, hỏi: “Tiểu Quỳ sao con? Có chuyện gì vậy?”

“Mẹ….” Vành mắt Du Thanh Quỳ có chút hồng.  “Thầy giáo con mời phụ huynh…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.