Đột nhiên ánh đèn flash lóe sáng, Du Thanh Quỳ quay mặt đi theo bản năng, vùi mặt trong lòng ba cô. Là con gái của Du Trạch Ngôn, từ nhỏ cô đã luôn phải tránh ống kính máy ảnh, đây giống như một loại bản năng.
Du Trạch Ngôn quay đầu lại, nhìn về phía phát ra ánh sáng. Hôm nay tất cả các lớp của trường Lục Trung đều tổ chức họp phụ huynh, là cha mẹ của một học sinh nào đó đang chụp ảnh.
Du Trạch Ngôn nhìn về phía ống kính máy ảnh cười, sau đó mới vỗ vỗ đầu của Du Thanh Quỳ, kéo con gái ra khỏi ngực ông, nói: “Không tránh nữa, về sau không cần tránh nữa.”
Mắt Du Thanh Quỳ hiện lên chút mờ mịt, rất nhanh lại có thêm cả áy náy. Cô cúi đầu, buồn bã nói: “Ba ba, có phải con không nên làm phiền ba đến họp phụ huynh cho con đúng không?”
“Không có chuyện gì, là ba ba không tốt, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên cha đến họp phụ huynh cho con.” Du Trạch Ngôn cười một cái: “Hóa ra họp phụ huynh là như vậy.”
“Ba ba…..”
“Đi thôi, về nhà nào.”
“A?” Du Thanh Quỳ sừng sờ nhìn ba. Lúc Du Thanh Quỳ học ở trường học, thỉnh thoảng ba cũng sẽ đến thăm cô. Nhưng cũng chỉ gặp cô trong xe rồi ba lại rời đi. Hiện tại ba nói muốn cùng về nhà với cô?
Nghĩ đến mẹ, cả đoạn đường đi Du Thanh Quỳ đều trong trạng thái thấp thỏm.
Du Thanh Quỳ cầm chìa khóa mở cửa. vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi khét.
“Mẹ ơi, con về rồi.”
Mễ Doanh Tĩnh đang bận rộn trong phòng bếp, bà cũng không quay đầu lại nói: “Bà ngoại đền nhà bà dì rồi, mấy hôm nữa mới về. Tiểu Quỳ, còn đi làm bài tập trước đi, mẹ sẽ nhanh chóng làm tốt, ha.”
Bà đổ thức ăn vào trong nồi, lại bị dầu nóng trong chảo bắn vào mu bàn tay, bà nhỏ giọng hô một tiếng.
Nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của mẹ, Du Thanh Quỳ nhỏ giọng nói: “Mẹ, chúng ta ra ngoài ăn đi…..”
“Con cứ đi làm bài tập đi.”
Mễ Doanh Tĩnh thổi thổi mu bàn tay nóng đỏ, động tác không lưu loát cầm cái xẻng đảo thức ăn. Cái xẻng trong tay bà đột nhiên bị người khác cướp đi, Mễ Doanh Tĩnh sững sờ một cái, ánh mắt dừng ở bàn tay đang cầm cái xẻng kia.
Du Trạch Ngôn đưa tay đến trước mặt Mễ Doanh Tĩnh.
Mễ Doanh Tĩnh chậm rãi cuốn ống tay áo sơ mi lên, gấp lên đến hai lớp.
Du Trạch Ngôn lật lật món ăn, nói: “Đi đánh quả trứng gà.”
Mễ Doanh Tĩnh không lên tiếng, xoay người đến ngăn kéo nhỏ lấy trứng gà ra, đập vào cạnh bát, “bụp”, trứng gà vỡ, nhưng ruột trứng ở ngoài bát, trong bát chỉ có một ít và vỏ trứng.
Du Trạch Ngôn cười khẽ một tiếng.
“Tự đánh đi.” Mễ Doanh Tĩnh trừng mắt nhìn ông một cái, xoay người đi ra khỏi phòng bếp, ngồi trên ghế sofa.
Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, lqd, chạy chậm về thư phòng. Cô để cặp sách xuống, mở máy tính, bật bài hát ‘tiểu công chúa’ với mức âm lượng to nhất.
Bài hát này là bài hát đơn là cha cô làm từ mười năm trước.
Lúc trước tất cả những người mê điện ảnh đều nghĩ rằng bài hát này Du Trạch Ngôn làm cho con gái của mình, lúc đó Du Thanh Quỳ mới năm sáu tuổi, chính cô cũng nghĩ như vậy, vụng trộm ở nhà, nghe bài này một lần lại một lần. Cho đến khi cô nằm trong phòng ngủ nghe cha hát cho mẹ, lúc này cô mới biết tiểu công chúa của cha không phải cô…..
“Qùy Quỳ, con mở loại nhạc gì vậy, ầm ĩ muốn chết. Tắt đi.” Mẹ cô hét lên từ trong phòng khách.
Du Thanh Quỳ lẽ lưỡi, không liên quan mà.
Mễ Doanh Tĩnh chờ một lúc mà âm nhạc vẫn không bị tắt, bà đứng lên muốn đến tự vào thư phòng tắt đi.
“Tiểu Tĩnh” Du Trạch Ngôn thò nửa người ra từ trong phòng bếp, “tay áo lại bị tuột rồi.”
Mễ Doanh Tĩnh đứng lại tại chỗ ổn định tâm trạng của mình, sau đó mới vào phòng bếp, giúp ông gấp ống tay áo lên lần nữa.
“Rửa hành đi.” Du Trạch Ngôn nói xong cũng không chờ Mễ Doanh Tĩnh trả lời, “Thôi, cẩn thận có sâu.”
Ông cúi người xuống mở tủ lạnh ra, tìm đồ bên trong. Sau đó đưa cà rốt cho Mễ Doanh Tĩnh nói: “Cắt cái này đi, không cần cắt sợi, cắt khúc là được rồi.”
Mễ Doanh Tĩnh vừa cầm vào con dao lại nghe thấy Du Trạch Ngôn nói: “Cẩn thận lại cắt vào tay.”
Mễ Doanh Tĩnh quay đầu lại nhìn ông một cái.
Du Trạch Ngôn xé một tờ giấy nhớ trên tủ lạnh, cầm bút viết chữ trên tờ giấy.
“Tiểu Quỳ, đến giúp ba một chút.”
“Con đến đây.” Du Thanh Quỳ đang nấp ở cửa thư phòng nghe nén vội vàng chạy tới.
Du Trạch Ngôn dán tờ giấy nhớ đầy chữ vào trán Du Thanh Quỳ, cười nói: “Đi mua thức ăn.”
“Vâng. Con lại được ăn đồ ăn ba ba nấu.” Du Thanh Quỳ bóc tờ giấy ba dán lên trán cô xuống, xoay người chạy xuống lầu mua thức ăn.
Con gái không ở nhà, không khí trong nhà có chút thay đổi.
Mễ Doanh Tĩnh cắt xong cà rốt thì đặt vào tầm với của ông, xoay người đi ra ngoài.
“Quà tặng cho em ở túi quần bên trái.” Du Trạch Ngôn vừa cắt thức ăn vừa nói.
Mễ Doanh Tĩnh do dự trong chốc lát, vẫn đưa tay chạm vào túi quần ông, bà lấy ra là một chiếc nhẫn kim cương. Mễ Doanh Tĩnh không chút do dự ném chiếc nhẫn kim cương vào cống thoát nước.
Du Trạch Ngôn cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: “Cái vừa rồi là giả, nó bằng thủy tinh.”
“Du Trạch Ngôn.”
“Thật ở trong túi quần bên phải.”
“Du Trạch Ngôn, thật sự tôi đã không thể nhận rõ khi nào anh nói thật, khi nào anh nói dối.” Mễ Doanh Tĩnh quay người vào thư phòng tắt bài hát đang lặp lại kia đi, sau đó lại quay người vào phòng ngủ.
Thuận tay khóa cửa lại.
Du Trạch Ngôn nhanh chóng theo vào, ông quơ quơ chùm chìa khóa trong tay, nói: “Lần sau lúc khóa cửa nhớ rút chìa khóa ra.”
Mễ Doanh Tĩnh không để ý đến ông, lqd, mở ngăn kéo lấy bản thỏa thuận li hôn vất lên giường. “Muốn gặp được anh cũng không dễ dàng, hôm nay kí đi, bằng không không biết đến bao giờ mới gặp lại được.”
Du Trạch Ngôn ngồi bên cạnh bà, mở giấy thỏa thuận li hôn ra, ông nhìn người vợ cũng không còn trẻ của mình, sau đó lại duỗi duỗi tay vò vò tóc Mễ Doanh Tĩnh, nói: “Tóc dài rồi, lát nữa anh cắt tóc cho em nha.”
Mễ Doanh Tĩnh hất tay ông ra, không kiên nhẫn nói: “Đại ảnh đế, dáng vẻ này của ông đã không thể dùng được nữa.
Du Trạch Ngôn thuận thế cầm lấy tay bà, trừ ngón tay cái, bốn ngón tay còn lại của Mễ Doanh Tĩnh có một vết sẹo dữ tợn. Du Trạch Ngôn lật bàn tay bà lại, bên trong cũng có.
Bà từng ngăn cản giúp ông một đao, cả bốn ngón tay đều bị chặt đứt. Sau này mặc dù có nối lại, nhưng bà cũng không thể đánh đàn dương cầm nữa.
Du Trạch Ngôn khom người, hôn một cái lên vết sẹo của bà.
Mễ Doanh Tĩnh muốn tránh thoát, nhưng lại không tránh được. Du Trạch Ngôn đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của bà, cười nói: “Năm đó lúc em gả cho anh, anh không thể đưa em cái gì, còn muốn em cùng anh chịu mấy ngàn nợ nần. Không nghĩ rằng bây giờ mới có thể đưa em.”
“Du Trạch Ngôn. Anh đừng nói những lời vô dụng này với tôi. Hiện tại tôi chỉ muốn li hôn với ông. Trải qua những ngày không có ông.” Mễ Doanh Tĩnh nhìn Du Trạch Ngôn, ngực khẽ phập phồng.
Du Trạch Ngôn không nghe lời bà, tiếp tục nói: “Mấy năm nay đều là em chăm sóc cho Tiểu Quỳ, em vất vả rồi.”
“Không vất vả, dù sao cũng là anh chi tiền.”
Du Trạch Ngôn thở dài nói: “Tiểu Tĩnh, không phải chỉ có mình em mất đi nhiều thứ.”
Mễ Doanh Tĩnh bùng nổ, bà đứng lên chất vấn: “Du đại ảnh đế, có phải anh muốn nói tôi làm ảnh hưởng đến con đường làm ảnh đế của anh.”
“Không.” Du Trạch Ngôn lắc đầu, “Anh muốn nói, năm đó vì em và Tiểu Quỳ mà anh rút khỏi giới giải trí, bây giờ anh cũng có thể buông bỏ công ty nhà họ Du vì hai người. Bởi vì….. Nếu như anh kí tên trên giấy thỏa thuận li hôn, vậy mấy chục năm cố gắng của anh sẽ trở thành trò cười.”
Mễ Doanh Tĩnh nhìn ông bằng ánh mắt ngạc nhiên, rồi lại cười cười: “Du Trạch Ngôn, anh nghĩ tôi còn tin anh sao?”
Du Trạch Ngôn không lên tiếng, ông ngửa người ra sau, cả người đều nằm trên giường.
“Du….”
Du Trạch Ngôn đặt ngón trỏ lên môi, nói: “Anh tính tính, hắc, để đến được buổi họp phụ huynh của Tiểu Quỳ, anh phải bay nhiều chỗ, tham gia tám cuộc họp liên tiếp. À, không đúng…. Chín, còn cả cái buổi họp phụ huynh buồn chán đến chết nữa. Hơn 50 giờ đồng hồ tồi anh không ngủ. Mệt quá.”
Ông nói xong lập tức nhắm mắt lại, không bao lâu sau lập tức ngủ.
Cả bụng tức giận của Mễ Doanh Tĩnh biến mất trong chớp mắt.
“Cho xin cái chăn nào.” Đột nhiên Du Trạch Ngôn lại mở miệng nói.
Mễ Doanh Tĩnh nghĩ rằng ông đã ngủ, đột nhiên ông lại mở miệng dọa cho Mễ Doanh Tĩnh nhảy dựng lên. Mễ Doanh Tĩnh trừng mắt nhìn ông, lấy chăn từ trong tủ ra, trực tiếp ném vào mặt Du Trạch Ngôn.
Du Trạch Ngôn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, lqd, nhíu mày đẩy chăn ra một bên. Duỗi tay tùy tiện sờ, kéo chăn của Mễ Doanh Tĩnh đắp lên người, lúc này mới ngủ.
Bữa cơm này Du Thanh Quỳ ăn rất vui vẻ.
Món ăn ba nấu là đệ nhất thiên hạ.
Du Trạch Ngôn thấy Du Thanh Quỳ ăn cá, nói: “Ăn từ từ, cẩn thận xương.”
“Con biết rồi.”
Du Trạch Ngôn gắp một miếng cá to, cẩn thận nhặt xương cá.
“Cảm ơn ba….”
Đôi mắt trông mong của Du Thanh Quỳ nhìn ba nhặt hết xương cá rồi gắp vào bát mẹ, Du Thanh Quỳ cúi đầu nhét hai miếng cơm to vào miệng.
Cô vẫn nhịn không được nhỏ giọng oán hận: “Ba thật thiên vị.”
“Sau này bạn trai con sẽ gỡ xương cá cho con. À …..” Du Trạch Ngôn nhìn qua con gái: “Con có bạn trai chưa?”
“Khụ khụ khụ…..” Du Thanh Quỳ bị sặc đến ho khan.
Mễ Doanh Tĩnh lườm Du Trạch Ngôn một cái, bà vỗ vỗ sau lưng cho con, đưa cho Du Thanh Quỳ một cốc nước.
Du Thanh Quỳ uống nước xong, lúc này mới phồng má lên nhìn ba, như đang phản đối nói: “Ba, con mới mười sáu tuổi.”
“Có thể nói chuyện bạn bè.” Du Trạch Ngôn nghiêm túc gật đầu nói.
“Ba ba.” Du Thanh Quỳ đặt ly xuống, nghiêm túc phản đối: “Sao lại có người ba động viên con gái có bạn trai như ba chứ. Hiện tại con phải cố gắng học tập mới đúng.”
“Mẹ.” Du Thanh Quỳ nhờ mẹ phân xử. “Sao ba con lại như thế này. Làm gì có đứa bé ngoan nào yêu đương khi mới mười sáu tuổi.”
Mễ Doanh Tĩnh nhìn Du Trạch Ngôn một cái, không lên tiếng.
Du Thanh Quỳ ngẩn người, quay đầu nhìn ba, ba cũng trầm mặc ăn cơm không lên tiếng. Bàn tay đang cầm tay mẹ cũng hơi buông lỏng, cô cũng trầm mặc, yên lặng ăn cơm.
Sao cô có thể quên, mẹ cô yêu ba cô khi mới mười lăm tuổi chứ……..
Ăn cơm xong, Du Thanh Quỳ rất biết nhìn người, cô nhanh chóng trốn vào thư phòng, đóng chặt cửa phòng lại, đỡ làm ảnh hưởng cha mẹ nói chuyện. Cô chắp tay về phía phòng khách cầu nguyện: “Coi như con không tồn tại, nhất định hai người phải nói chuyện thật tốt nha.
Nhưng Du Thanh Quỳ nhịn không được lại đi nghe lén.
Du Thanh Quỳ chỉ biết ba tự cắt tóc cho mẹ, hai người đều rất yên lặng, gần như không nói chuyện với nhau. Tay nghề cắt tóc của ba rất tốt, mái tóc quăn của Du Thanh Quỳ là ba làm cho cô.
Du Thanh Quỳ ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài ngẩn người.
Cô gõ gõ bé 18 đang ngồi trong chỗ vắng vẻ trên bàn, đột nhiên cô lại nhớ đến bé 19.
Nếu như…… Nếu như ba biết cô làm hỏng bé 19 thì làm sao bây giờ? Du Thanh Quỳ lại bắt đầu nhíu mày, nhăn mặt khiến gương mặt nhỏ xinh cũng hiện mấy nếp nhăn.
Nhất định ba sẽ không trách cô, theo tính của ba thì sẽ mua một con khác cho cô. Ba đã bận như vậy, cô không muốn ba lại phải quan tâm đến việc này.
Du Thanh Quỳ mở điện thoại di động ra, xem trang web Bjd.
Vậy mà cô thật sự nhìn thấy có người muốn bán lại Huyễn tịch xã phiên bản giới hạn búp bê mĩ nhân ngư.
Du Thanh Quỳ đặc biệt kích động trong lòng, nhưng chỉ sau một giây, cô sững sờ xem giá niêm yết là ba vạn, lúng ta lúng túng tự nói: “Sao lại gấp lên nhiều lần như vậy.”
Tiền tiêu vặt của Du Thanh Quỳ rất nhiều, nhưng so với mức giá gấp nhiều lần giá gốc cô không tránh khỏi việc do dự.
Thích thì thích thật, hơn nữa còn là ba đưa cho cô….
Vẫn mua đi. Sau này cô lại bán quần áo búp bê rồi từ từ kiếm lại sau.
Du Thanh Quỳ a một tiếng.
Sao lại không có.
Một lúc trước vẫn là món hàng đang bán mà đã bị mua mất. Cô chỉ do dự hai phút thôi mà.
Du Thanh Quỳ ngơ ngác nhìn điện thoại di động, rầm rì hai câu, chán nản thất vọng nằm sấp trên bàn. “Ai lại đáng ghét như vậy………”