Editor: Phù Dung Sương
“Ta cả đời không gả ra ngoài, nghĩa huynh ta sẽ ghét bỏ ta sao?” Hoàng Phủ Nam đem quyển sách cuối cùng phân loại tốt, nửa ỷ ở trên bàn sách hỏi.
Công Tôn Sách lập tức nói, “Đại nhân sẽ không ghét bỏ cô nương, nhưng ngài ấy cùng phu nhân cũng không thể mãi che chở cô nương cả đời.”
Hoàng Phủ Nam ngẩn ra, nói về sự chiếu cố của Bao Chửng cùng Lý thị đối với nàng, nàng trong lòng thực cảm động.
Nàng cũng thực minh bạch chính mình là cơ duyên xảo hợp như thế nào mới có thể trở thành nghĩa muội Bao Chửng, nàng vấn tâm hổ thẹn, nhưng lại có thể thế nào đâu?
Nàng cũng không biết chính mình phải như thế nào mới có thể mà thích ứng được với thế giới này, nếu có thể, nàng cũng không muốn ăn khổ.
Có thể tránh được gian khổ, đương nhiên là không cần chịu khổ, nàng lại không phải muốn tìm ngược, vì cái gì cứ phải đem sự tình nói ra rõ ràng sau đó tự mình chuốc lấy cực khổ?
Hoàng Phủ Nam lắc lắc đầu, đem trong lòng những cảm xúc bất đắc dĩ đó thu vào, sau đó ý bảo Công Tôn Sách giúp nàng đem những quyển sách đã phân loại tốt đặt lên kệ sách, rảnh rỗi nhiều lại nhịn không được bát quái, “Công Tôn, ngài vì cái gì đến nay chưa thành hôn?”
Động tác trong tay Công Tôn Sách không ngừng, “Ta cảm thấy một người cũng khá tốt.”
Hoàng Phủ Nam gật gật đầu, nhìn Công Tôn Sách vẫn luôn ở một bên bận rộn, chính mình cũng ôm lên một đống sách lớn đi ra ngoài, “Này là những quyển sách nghĩa huynh muốn xem, ta đi đưa qua cho huynh ấy.”
Công Tôn Sách nói: “Sách nhiều như vậy cô nương có thể chuyển hết được sao? Chờ lát nữa, thời điểm ta đi tìm đại nhân thuận tiện mang qua luôn?”
Hoàng Phủ Nam lắc đầu, “Này cũng không nặng, ta vẫn mang qua được.”
Mang theo một đống sách đi tìm Bao Chửng, Hoàng Phủ Nam mới đi đến cửa, liền nhìn thấy Triển Chiêu ăn mặc một thân quan phục màu đỏ vội vàng từ bên trong ra ngoài, hai người đối mặt, đối phương hướng nàng hơi hơi gật đầu, liền từ bên người nàng đi qua.
Hoàng Phủ Nam có chút hồ nghi, một bên vào cửa một bên hỏi, “Nghĩa huynh, Triển hộ vệ có việc sao?”
Bao Chửng đang ngồi ở án thư, cau mày, nói: “Vừa mới Lục chưởng quầy tiến đến xin giúp đỡ, nói nữ nhi nhà hắn mất tích, tìm một ngày một đêm cũng chưa tìm thấy, ta kêu Triển hộ vệ mang một đội người đi tìm.”
“Lục chưởng quầy? Là Lục Nham sao? Nữ nhi hắn kêu Tiểu Thất?” Hoàng Phủ Nam đi qua, đem chồng sách trong lòng ngực buông xuống.
Bao Chửng tùy tay cầm một quyển quyển sách, xác định có phải sách hắn yêu cầu hay không, thấy không có lầm, liền gật gật đầu, “Đúng vậy, Lục Nham nói, đứa bé Tiểu Thất này có đôi khi thích chạy đến hậu viện ngoài cửa nhỏ chơi, đại khái là thời điểm bà vú cùng tỳ nữ không lưu ý đến, đứa bé nhìn thấy sự tình gì vui liền chạy ra cửa, nhất thời vô ý liền đi xa, có lẽ là lạc đường.”
“Lục chưởng quầy ở trong thành Khai Phong rất tốt bụng, còn thường xuyên chữa bệnh từ thiện giúp đỡ người dân nghèo khổ, nếu nữ nhi Tiểu Thất của hắn chỉ bị lạc đường, hẳn là có người nhận biết nàng rồi đem nàng mang về nhà.” Hoàng Phủ Nam cau mày, nhẹ giọng nói.
“Hơn nữa tiểu hài tử lạc đường, hẳn sẽ khóc nháo, nhà Lục chưởng quầy ở trong thành, Tiểu Thất nếu là một mình một người ở bên ngoài du đãng, khẳng định sẽ có người thấy.”
Bao Chửng nghe vậy, cũng nhận thấy được vài chỗ không ổn, nhìn về phía Hoàng Phủ Nam, “Vậy ý tứ của muội là đứa bé có thể là bị người ta mang đi?”
Hoàng Phủ Nam lắc đầu: “Muội cũng không xác định, tình huống còn chưa có hiểu biết rõ ràng chúng ta đều không thể kết luận rốt cuộc chuyện này như thế nào.”
Nàng chỉ là nói ra nghi hoặc trong lòng, cũng không thể lấy chút ít này suy đoán ra cái gì. Việc cấp bách hiện tại, vẫn là trước đem người tìm được rồi lại nói, nhưng thành Khai Phong lớn như vậy, không có nửa điểm manh mối mà nói, muốn tìm người như thế nào?
Bao Chửng nói: “Triển hộ vệ đang định đi tới nhà của Lục chưởng quầy tìm hiểu tình huống.”
Hoàng Phủ Nam nhìn về phía Bao Chửng, hỏi: “Nghĩa huynh, ta có thể cùng Triển hộ vệ đi không?”
Bao Chửng nghe vậy, theo bản năng muốn cự tuyệt, không phải hắn xem thường cái người nghĩa muội này, mà là một cái cô nương lẫn lộn trong đống nam nhân, tuy rằng Bao đại nhân đối với cấp dưới của mình thập phần tin tưởng, nhưng nói tóm lại vẫn là lo lắng cho Hoàng Phủ Nam có ảnh hưởng không tốt.
Bất đắc dĩ thánh mệnh khó trái, đành phải an bài nàng đi theo Công Tôn Sách làm chút công văn công tác.
Nhưng cô nương này, dường như vô tâm không phổi, chút nào cũng không nhận thấy được hắn khổ tâm.
Nhưng mà khi Bao Chửng nhìn thấy cặp mắt đầy sự mong đợi của Hoàng Phủ Nam nhìn mình, lời nói cự tuyệt tới bên miệng lại yên lặng nuốt trở về, không hé răng.
Vừa mới Hoàng Phủ Nam buột miệng thốt ra nghi hoặc, cũng làm Bao Chửng có chút kinh ngạc, đây đều là vấn đề mà không phải tất cả mọi người ai cũng có thể đưa ra được điều nghi hoặc như thế này.
Hoàng Phủ Nam thấy Bao Chửng không nói chuyện, trong lòng có chút thấp thỏm, nhịn không được kêu hắn, “Nghĩa huynh?”
Bao Chửng ho nhẹ hai tiếng, nói: “Triển hộ vệ hẳn là còn chưa đi xa.”
Hoàng Phủ Nam thấy thế, hướng Bao đại nhân lộ ra một cái tươi cười cảm kích, “Đa tạ nghĩa huynh!” Nói xong, liền xoay người rời đi.
Bao Chửng nhìn ra cửa, mặt đen hiển lộ ra một cái mỉm cười.
Hoàng Phủ Nam một thân váy nữ nhi đổi thành áo bào thư sinh, tiếu lệ lại không mất anh khí, mới đầu Bao đại nhân của chúng ta còn lo lắng nhân gia nàng sẽ không thích ứng, ai ngờ không tới hai ngày liền thấy nàng cùng Công Tôn Sách hỗn đến rất quen thuộc.
Muốn nàng hỗ trợ phân loại sách, thu thập tư liệu, hiệu suất làm người khác kinh ngạc.
Mấy ngày nay, ngay cả Công Tôn Sách đối với biểu hiện của Hoàng Phủ Nam đều rất tán thưởng.
Có lẽ, người nghĩa muội này của hắn, thực sự rất hữu dụng.