Sự thật rằng mười hai năm trước khi lật xem những bản thảo còn sót lại của Di Lăng Lão tổ, Tiết Dương phát hiện ra rằng hắn hứng thú không phải với việc phục chế âm hổ phù, cái thu hút hắn hơn chính là phương pháp cùng linh hồn tương thông: Cộng tình.
Trong bản thảo viết cộng tình nghĩa là trực tiếp xâm nhập vào hồn của oán linh, lấy chính bản thân mình làm môi giới, văn chi sở văn, quan chi sở quan, cảm chi sở cảm. Nếu như tâm trạng oán linh quá mức mãnh liệt thì phải cùng chịu chung nỗi đau thương, căm phẫn, hay “mừng rỡ” gì gì đó tác động lên.
Lúc ấy Tiết Dương liền tức tốc học lại phương pháp này, nghĩ rằng ngày sau có thể ứng dụng thực tiễn đi thanh lâu tùy tiện sát kĩ nữ, chỉ là thực hành những gì đã học, hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ qua ân ái cùng các nàng.
Ấy vậy mà đến nay vẫn chưa có cơ hội, thật may mắn hôm nay có thể đem lý thuyết ra xài.
Vốn dĩ Cộng tình là một pháp môn cực kỳ nguy hiểm, nếu không thể kiểm soát được, oán linh sẽ thừa dịp đoạt xá hoặc thần diệt chết bất đắc kỳ tử. Thế nhưng bởi vì hồn phách Hiểu Tinh Trần cực kỳ yếu ớt, hơn nữa âm hổ phù Tiết Dương mang bên người hoàn toàn có thể khống chế được cục diện, cũng không cần người giám sát, hắn có thể tự tin rằng bản thân có thể thoát khỏi trạng thái nhập hồn khi mở mắt ra.
Tiết Dương cảm nhận hồn phách của Hiểu Tinh Trần bay vào trong cơ thể, sau đấy là một trận thiên hoàn địa chuyển, linh hồn như rơi xuống đất. Trước mắt Tiết Dương là cảnh đồi núi trập trùng, Hiểu Tinh Trần tay cầm Sương Hoa, thân mang bạch y, bên hông là đai lưng xanh lam, thế nhưng lúc này vẫn chưa có phất trần. Trời lúc này đã ngả sang hoàng hôn, y đang lội qua một con lạch nhỏ, nước chảy róc rách, hướng thẳng hạ sơn mà đi.
Lúc Hiểu Tinh Trần soi bóng mình xuống nước, Tiết Dương mới thấy được đây là thiếu niên chừng mười hai mười ba tổi, khuôn mặt có vẻ non nớt mà tuấn lệ, mi mục như họa nhưng chứa vài phần cứng cỏi. Hắn trong lòng thầm than: “Thật không ngờ nha, đạo trưởng ơi đạo trưởng, hóa ra trước đây gương mặt ngươi lại khả ái như vậy, thế mà ta cứ tưởng nhìn ngươi phải thanh cao cấm dục lắm chứ, không phù hợp hình tượng tí nào!”
Hiểu Tinh Trần tiếp tục đường đi ngoằn nghèo, ven đường bụi cây rậm rạp, che đường có chút khó đi. Tiết Dương âm thầm nhớ kỹ từng khúc cua quẹo để đến nơi ở của Bão Sơn Táng Nhân, cầu người kia cứu giúp.
Không biết đã đi qua vài tòa sơn, hơn chục khúc quẹo, cảnh vật trước mắt lúc này có chút biến hóa. Tiết Dương đã muốn ngủ tới nơi thế rồi bỗng phát hiện cảnh vật lúc này có phần tráng lệ, đổi khác hơn rất nhiều. Hắn lập tức thanh tỉnh lại, vừa rồi đi qua đường đá trên núi tuy rằng cũng có cây cỏ nhưng có vẻ héo úa, cảnh vật có chút thê lương. Thế nhưng càng đi sâu vào bên trong mới phát hiện thực vật mọc tươi tốt hơn, rậm rạp hơn rất nhiều.
Tiết Dương biết hắn đang ngày càng đến gần nơi ở của vị tiên nhân bí ẩn. Tiên môn thế gia linh lực không chỉ được đề cao qua tu vi mà cơ thể như còn phát ra linh khí khiến thảo mộc xung quanh sức sống bừng bừng, đấy mới là cảnh giới cao.
Hiểu Tinh Trần đẩy ra vài cành lá mọc thấp, bước thẳng lên phía trước, cuối cùng dừng lại trước một sơn động. Cửa động hình vòm đóng kín, trên cửa có vài dây leo.
Tiết Dương trong lòng cười mắng: “Lão gia hỏa này trốn ở cái nơi khỉ ho cò gáy này! Trốn sâu trong động thế, thiên tài mới tìm được, ha ha, tiểu Tinh Trần thật là một đứa trẻ lanh lợi!”
Hiểu Tinh Trần lẩm nhẩm đọc: “Trắc bỉ Nam Sơn, ngôn thải dương xỉ, quân tử không thấy, lo lắng xuyết xuyết. Diệc vừa gặp chi, diệc vừa cầu chi, ta tâm đắc nói.”
Tiết Dương ngây ra một lúc: Gì cơ?
Một lúc sau cửa mở, một đạo trưởng thân bạch y liền xuất hiện, tóc dài chấm lưng, một cỗ tiên khí bức người, tay cầm phất trần, khuôn mặt nữ tử đẹp như tranh vẽ, một nhan sắc thật động lòng người.
Hiểu Tinh Trần liền hành lễ: “Sư tôn, đồ nhi đã hàng phách trở về ạ.”
Bão sơn Táng nhân hơi gật đầu, đưa tay tiếp nhận Tỏa linh nang trong tay Hiểu Tinh Trần, liền nói: “Tuy rằng đã thành công hàng phục Tần Sơn ác linh, nhưng trên người ngươi không tránh khỏi bị nhiễm sát khí và yêu khí của nó; chính vì vậy trước mắt ra dòng thác phía sau chân núi gột rửa thay y phục đi rồi hãy vào động.”
Hiểu Tinh Trần vâng dạ, quay người hướng ra phía sau núi. Bởi vì thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại tâm tình y phải nói là phi thường tốt, miệng còn ngâm nga một khúc hát. Tiết Dương ngược lại có chút sinh khí, căm giận thầm nghĩ: “Lão yêu bà kia nói thế chẳng phải chê Hiểu Tinh Trần bẩn sao, bày đặt gột rửa mới được vào động!”.
Tiết Dương cảm thấy khó chịu, bực dọc, hoàn toàn không chú ý tới Hiểu Tinh Trần đã chạy tới bờ suối, thoắt cái cởi sạch, bước chậm rãi ra giữa lòng suối, lộ ra thân hình trắng nõn gầy gò.
Hiểu Tinh Trần nghe theo lời sư tôn phân phó, cẩn thận thanh tẩy cơ thể mình, dùng thanh linh hà thủy chà lên người để đuổi sạch đi yêu khí. Tiết Dương liền theo tầm nhìn của Hiểu Tinh Trần, cảm nhận qua xúc cảm đánh giá cơ thể y. Mặc dù đang cộng tình nhưng khóe môi Tiết Dương lại nở nụ cười: “Xem vậy chứ đạo trưởng nhà ta cơ thể nhìn cũng rất cân xứng rắn chắc đấy, có điều hơi gầy, tiểu đệ đệ cũng trắng trắng mập mập, hảo khả ai a. Cơ mà đạo trưởng, ta với ngươi vẫn chưa chính thức đấu một trận cho đàng hoàng đâu! Chả biết nếu không có linh lực, cơ thể mảnh mai như ngươi thì đỡ được mấy chiêu của ta!”
Bởi vì Hiểu Tinh Trần hồn phách yếu ớt hơn rất nhiều, hơn nữa lại có âm hổ phù khống chế, cho nên lúc này toàn bộ hình ảnh quá khứ đều hiện ra. Cũng không phải Hiểu Tinh Trần muốn hiện rõ tất cả, nhưng tất cả đều bị linh hồn Tiết Dương lấn át đi, đem tất cả mọi thứ đều phơi bày.
Sau khi tẩy rửa xong, Hiểu Tinh Trần lúc này trở về động, một số những cảnh sinh hoạt lướt qua. Sơn động nằm sâu trong núi, tuy rằng nhìn bên ngoài thật nhỏ, nhưng bên trong thật sự rất lớn, được xây dựng và bố trí thành từng phòng riêng lẻ. Phòng lớn nhất là nơi Bão Sơn Táng Nhân dạy học, có bảng gỗ cùng thảo điếm, mỗi ngày đồ đệ ngồi thành nhóm nhỏ nghe giảng, học tập tu chân lý luận tri thức cùng các phương pháp hàng yêu phục ma.
Toàn bộ phòng ốc nhìn rất giản dị, bàn gỗ tuy cũ kỹ nhưng không có vết xước hay bụi bẩn. Duy nhất chỉ có đồng lô ở cuối phòng là đáng chú ý. Đồng lô rất nhỏ, một hai người có thể ôm trọn, được xem như nơi để dâng hương cúng bái.
Bão Sơn Táng Nhân thực sự yêu thích lư hương này. Nàng không bao giờ cho đồ đệ đụng vào, mỗi ngày từ lúc sáng sớm nàng đã đến thắp nhang, hương thơm ngào ngạt tỏa khắp cả phòng.
Mặt khác còn có bốn năm động thất khác, tận sâu bên trong là cư thất của Bão Sơn Táng Nhân, tuần tự phía ngoài bên phải là gian phòng của các nữ đồ đệ, bên trái gần kề là gian của các nam đồ. Khoảng thời gian ấy, Bão Sơn Táng Nhân thu nhận mười hai đệ tử, trong đó có hai nữ đồ, mỗi người đều phải mặc bạch y, bên hông là dây lưng màu lam cùng bội kiếm.
Hiểu Tinh Trần không phải là người lớn tuổi nhất, nhưng học tập thật sự rất nghiêm túc, tu luyện cực khắc khổ. Buổi sáng khi Bão Sơn Táng Nhân giảng bài, y ngồi trên bàn đầu, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào sư tôn hoặc chỉ chăm chú nhìn vào trang sách, tuyệt đối không liếc ngang liếc dọc. Tiết Dương đã ngán tới tận cổ những lời răn dạy của sư phụ y, thế nhưng Hiểu Tinh Trần vẫn không chút suy suyển, ngồi đọc sách một cách hăng say, bắt buộc hắn cũng phải liếc mắt qua.
Tiết Dương ngáp một cái, thầm nghĩ: “Hiểu Tinh Trần, ngươi vì cớ gì đi làm đạo trưởng uổng thế. Ta thấy ngươi vẫn nên làm tượng Phật, ngồi bất động một chỗ cho người khác cúng bái.”
Tiếp theo là những cảnh Hiểu Tinh Trần luyện kiếm pháp, đi săn bắn trong núi, hái trái cây, làm cơm chiều. Cảnh lướt qua đôi khi thực vô vị nhưng Tiết Dương như cảm thụ được vị ngon của những món ăn y làm.
Tuy rằng Tiết Dương không thấy rõ biểu tình của Hiểu Tinh Trần, nhưng hắn có thể đoán được người này dù làm bất cứ điều gì, khẳng định đều là bộ dáng chuyên chú nghiêm túc, tuyệt không lơ là, làm ẩu cho qua, chính bởi vì thế chiếm được tình cảm của không ít đồng hữu.
Hiểu Tinh Trần trong sư môn là người thật nổi tiếng, tính tình ôn hòa, trừ bỏ có vài xích mích với một vị Nhiếp hoàn sư huynh, còn lại với các đồng môn khác đều thực hòa hợp. Không những thế, Hiểu Tinh Trần còn là đồ đệ yêu quý của Bão Sơn Táng Nhân. Tư thất của nàng không ai được phép tiến vào, chỉ có Hiểu Tinh Trần được gọi vào cùng rất nhiều chuyện để nói.
Về phần Nhiếp hoàn sư huynh, Tiết Dương mỗi lần thông qua thị giác Hiểu Tinh Trần thấy được người kia, không hiểu sao hắn cảm giác thực thân thiết, không biết vì điều gì.
Tiết Dương thực muốn biết vị trí cụ thể của nơi này để có thể thoát hồn Hiểu Tinh Trần ra, nhanh chóng đi tìm. Thế nhưng một điều khó khăn duy nhất rằng hắn ở trong hồi ức chỉ thấy Hiểu Tinh Trần lên núi săn thú, trừ ác linh hung quỷ, y lúc này vẫn chưa hạ sơn, thế thì làm thế nào hắn có thể biết được nơi này là nơi nào a!!!!