Xoa cổ một lúc rồi mới đi ra ngồi về chỗ của mình, Đường Tường Hi nhìn Ngô Vịnh Khiết đang vùi đầu ăn, cười gượng vài tiếng, kết quả đến một ánh mắt cũng không đáp lại, hắn bĩu môi, cô ta đã hoàn toàn chìm trong thế giới riêng của mình rồi.
Nhàm chán chờ Ôn Chấn Hoa tắm xong, nghĩ đến chuyện được mát xa hẳn một tuần, hắn chợt cảm thấy thật thoả mãn, khóe miệng vô thức cong lên.
“Tường Hi, Đường Tường Hi!” Bỗng một tiếng đập vang lên từ trong phòng tắm, giọng nói của Ôn Chấn Hoa truyền ra từ sau cánh cửa.
Đường Tường Hi nhìn thoáng qua cô gái vẫn đang vùi đầu ăn như cũ, kế tiếp liền chạy đến trước cửa phòng tắm, “Đến đây đến đây, sao thế?”
“Vừa rồi vội quá, tôi quên mang theo quần áo thay, anh lấy giúp tôi một bộ đi.” Ôn Chấn Hoa mở ra một khe cửa, nhỏ giọng nói.
Từ khe cửa có thể nhìn thấy mái tóc ướt sũng của cậu, cộng thêm hai gò má đang ửng hồng đó, tuy thoạt nhìn câu có vẻ gầy, nhưng dáng người sau khi cởi quần áo lại vô cùng khoẻ khoắn, cơ bụng hằn lên đường cong cực kỳ khêu gợi. Những giọt nước lăn dọc trên thân thể trần trụi theo động tác của cậu, chúng rơi xuống bộ phận quan trọng đang bị cửa che khuất, lúc này chỉ có thể thấy một cái chân thon dài kia thôi.
Khoang mũi Đường Tường Hi nóng xực lên, giơ tay che mũi theo bản năng, ý thức được hành động của bản thân, hắn lập tức xoay người chạy ra phòng ngủ, “Chờ một chút, tôi quay lại ngay.” Giọng nói bỗng trầm đục khó hiểu.
Ôn Chấn Hoa ậm ừ nhìn theo bóng lưng hắn, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chỉ chốc lát sau, Đường Tường Hi liền ôm quần áo chạy ra khỏi phòng ngủ, hắn lại đưa mắt nhìn cô gái ở phòng ăn, rất tốt, vẫn đang ăn như cũ, gõ vào cửa phòng tắm theo từng nhịp, ngay sau đó một bàn tay luồn qua khe cửa, hắn chớp mắt, dùng chân chặn cửa, kiếp tiếp lách người vào phòng tắm, rồi thuận tay đóng cửa lại hết sức tự nhiên.
“Anh vào đây làm gì? Mà đưa tôi quần lót trước đi.” Ôn Chấn Hoa thuận miệng hỏi, sau đó tiếp nhận quần lót hắn đưa qua rất tự nhiên, xoay người mặc vào.
“Cái cô bên ngoài kia ăn nhiều lắm, tôi vào đây để chấn chỉnh lại tý tam quan* của tôi ấy mà.” Tầm mắt Đường Tường Hi giằng co trên tấm lưng bóng loáng trước mắt, lơ đãng trả lời.
“Anh mà cũng có tam quan** á.” Ôn Chấn Hoa đứng thẳng dậy, với lấy quần áo.
(*, **: theo mình được biết tam quan ở đây gồm: thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan. Quan ở đây có thể hiểu là: quan niệm, quan điểm, cách nhận thức, cách nhìn nhận đối với một sự vật sự việc nào đó. Vấn đề sâu xa liên quan đến phật học và triết học. Tềnh yêu nào muốn hiểu rõ thêm thì có thể tìm đến gu gồ thúc thúc.)
Hạ mí mắt che khuất ánh sáng trong con ngươi, Đường Tường Hi cười gượng, “Cậu có ý gì hả aiz, có cần tôi phải nhắc lại không, cô ta còn đang ngồi trên ghế của cậu đó.”
Nhớ tới nữ vi khuẩn ngoài kia, Ôn Chấn Hoa trừng mắt lườm hắn, rồi vội vàng mặc quần áo.
Chờ Ngô Vịnh Khiết ăn xong tô mì ý thứ tư, rốt cuộc hai người cũng rời khỏi phòng tắm, cô quay đầu nhìn hai người, liếc mắt một cái, lại như mộng du mà quay về phía bàn, ánh mắt như hoàn toàn không có tiêu cự.
Vội ho một tiếng rồi ngồi vào chỗ con gái, khoé môi Ôn Chấn Hoa khẽ mấp máy, nhìn Đường Tường Hi ngồi xuống bên cạnh, lại nhìn sang Ngô Vịnh Khiết ở phía đối diện, gắng gượng mở lời, “Cô Ngô, xin chào, tôi là quản lý của khu này, tôi tên là Ôn Chấn Hoa, vì cô nợ phí trong coi, cho nên…”
“Nói đơn giản là cậu ấy đến đòi nợ, tôi là cha của con gái cậu ấy, Đường Tường Hi.” Đường Tường Hi chĩa cằm nói chen vào.
“Tiền? À tôi có.” Ngô Vịnh Khiết gật đầu bừng tỉnh, vừa cho tay vào túi vải, vừa nhìn xuống bụng Ôn Chấn Hoa, hiện tại đàn ông cùng đàn ông cũng có thể sinh em bé ah!!
Thấy cô gái đối diện móc từ trong túi áo ra mấy đống khăn giấy đã dùng qua, Ôn Chấn Hoa há hốc miệng, giờ không biết phải nói gì nữa.
“Tôi muốn về nhà lấy.” Không tìm thấy tiền, Ngô Vịnh Khiết lập tức đứng lên chạy ra ngoài.
“Mau mau mau, đi theo cô ta lấy tiền về.” Đường Tường Hi nhanh tay chọc chọc Ôn Chấn Hoa đang ngây ra.
“Tôi, anh…” Bỗng hai mắt Ôn Chấn Hoa trở nên ướt át, cậu tỏ vẻ yếu ớt nhìn về phía Đường Tường Hi, “Tường Hi “
“Được rồi được rồi, tôi đầu hàng, đầu hàng.” Đường Tường Hi nhanh chóng giơ cao hai tay, “Cần nộp bao nhiêu tiền?”
Ôn ba ba đưa tay ra dấu ngay, cậu híp mắt nở nụ cười, “Hai ngàn một trăm đồng, đi nhanh về nhanh ah.”
Trông thấy Đường Tường Hi ra khỏi cửa, Ôn Chấn Hoa lập tức đứng dậy, đeo bao tay và khẩu trang mới, tiện vứt đám giấy trên bàn vào thùng rác, sau đó chuẩn bị kéo toàn bộ bàn ghế ra ngoài, đúng rồi, cuối cùng còn phải khử trùng!
Lúc cậu lau bàn xong, Đường Tường Hi cũng cầm tiền trở về, “Cậu xem thế có phải mất công không, vừa nãy cô ta tìm tiền, lại lục tung hết lên rồi.”
“Kệ đi, chỉ cần đừng để tôi thấy nữa là được.” Ôn Chấn Hoa trả lời mà cũng không ngẩng đầu.
“Đúng là, chứng nghiện sạch của cậu cần phải chữa rồi đó.” Đường Tường Hi đặt tiền lên mặt tủ cạnh lối vào, với lấy áo khoác bắt đầu xỏ giày da, “Tôi đi làm, cậu cứ từ từ lau ghế dựa của mình đi.”
“Đi đi, đi đi.”
……
Lúc đón con gái về nhà xong, Ôn ba ba bắt đầu khử trùng cho ghế dựa của mình lần thứ ba.
“Daddy daddy.” Đường Ôn Đế chạy tới.
“Đừng tới đây!” Ôn Chấn Hoa vội vàng bảo con gái dừng lại, sau đó cẩn thận tháo thiết bị khử trùng trên người, ngồi xổm trước mặt con gái, “Ôn Đế, sao vậy con?”
“Daddy còn chưa về ạ? Ngày mai làm sao con nộp bài tập được đây.” Đường Ôn Đế ôm bút vẽ có màu sắc rực rỡ, vừa mếu vừa nói.
Ôn Chấn Hoa mỉm cười, giải thích, “Ừm, daddy phải đi làm kiếm tiền mà, hay papi vẽ với con nha?”
“Không được, đây là bức tranh gia đình, đương nhiên cần cả daddy và papi vẽ cùng con.” Đường Ôn Đế từ chối ngay.
Ôn Chấn Hoa nghĩ một hồi rồi nói, “Vậy chúng ta vẽ trước một nửa, nửa kia chờ daddy về làm tiếp có được không?”
“Không được! Con không muốn chỉ có papi, cũng không muốn chỉ có daddy, con muốn ba người cùng nhau.” Đường Ôn Đế đặc biết cô chấp với chuyện này.
…
“Nếu chúng ta luôn được ở cùng nhau thì thật tốt.” Thiếu niên đẹp trai đạp chân lên bờ cát trắng, dấu chân phía sau bị sóng biển xô nhoà.
Thiếu niên tuấn tú kinh ngạc nhìn thiếu niên đẹp trai bên cạnh, liếc mắt một cái, lập tức rũ mí mắt, “Nói cái gì ngốc vậy, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, đến khi chúng ta trưởng thành, ai cũng sẽ có cuộc sống riêng.”
Bỗng thiếu niên đẹp trai bám lên người thiếu niên tuấn tú, nói với vẻ giận hờn, “Vậy đến lúc đó, chúng ta hãy sống cùng nhau đi, tôi kiếm tiền, cậu giặt quần áo, nấu cơm, làm ấm giường và sinh em bé cho tôi.”
“Nói bao nhiêu lần rồi, tôi là con trai, không phải nữ giả nam, cũng sẽ không sinh được em bé, hừ, tôi nể tình nên sẽ không cười nhạo sự ngây thơ của anh.” Ôn Chấn Hoa chợt huých cho Đường Tường Hi ở đằng sau một khuỷu tay.
“Ai ngây thơ, ai ngây thơ nào!” Đường Tường Hi lập tức che vùng bụng bị va phải, lại cố tình hét lên: “Á, mưu sát chồng, mưu sát chồng kìa.”
“Này này, đủ rồi nha, anh như thế mà còn không phải ngây thơ à?”
“Ha ha ha, không đủ, a! Ôn Tiểu Hoa, cậu lại dám đánh tôi!”
“Đáng đời.”
…
“Papi giận sao?” Đường Ôn Đế trông thấy vẻ mặt bất thường của Ôn ba ba, bé liền dè dặt hỏi.
“Hả?” Ôn Chấn Hoa phục hồi tinh thần, “Đâu có, papi không có giận, trước hết chúng ta không cần vẽ gì cả, chờ daddy về sẽ cùng nhau vẽ, được không nào?”
“Dạ, vậy con đi xem TV.” Đường Ôn Đế gật đầu rồi chạy đến phòng khách mở TV.
“Aiz, Ôn Đế.” Ôn Chấn Hoa kịp phản ứng, bước tới đứng chặn trước TV, “Không được, con còn chưa làm xong bài tập, mà giờ đã là 8h30 rồi.”
“Nhưng daddy nói có thể coi đến 9h.” Đường Ôn Đế thanh minh.
“Daddy là daddy, papi là papi, papi nói bài tập chưa làm xong thì không thể xem TV, hơn nữa TV chỉ có thể xem đến 8h, con quên rồi sao?” Ôn Chấn Hoa kiên nhẫn giải thích.
“Con sẽ dọn sạch đồ chơi, như vậy có thể xem đến 9h không ạ?” Đường Ôn Đế ngoan ngoãn thu dọn đồ chơi, chớp đôi mắt to nhìn Ôn ba ba.
Ôn Chấn Hoa bật cười “Chiêu này là daddy dạy con sao?”
Đường Ôn Đế gật đầu, “Daddy nói, trên đời không có, không có…” Tiếp sau là cái gì nhỉ, bé không nhớ ra?
“Không có bữa ăn miễn phí, đúng không?” Ôn Chấn Hoa nói tiếp, “Nhưng mà thật đáng tiếc, chiêu này đối papi vô dụng, papi nói TV chỉ có thể xem đến 8h.” Cậu giơ tay ám chỉ ra số tám.
“Hừ, con ghét papi lắm.” Hừ ra một giọng mũi khe khẽ, Đường Ôn Đế bĩu cái miệng nhỏ nhắn chạy về phòng của mình, lúc đóng cửa còn quay đầu làm mặt quỷ.
Ôn Chấn Hoa lắc đầu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tiếp tục sự nghiệp khử trùng vĩ đại của mình.