Mà lúc này, Thái tử Trường Cầm lại không biết chút nào, bởi vì hắn đang quan sát gian phòng của mình.
Bầu không khí thơm ngát.
Đây là cảm giác đầu tiên của hắn.
Mặc dù đã rời đi năm năm, nhưng mà đối với mỗi một bố cục bài trí nơi này,Thái tử Trường Cầm cũng không có một chút cảm giác xa lạ nào.
Có lẽ là trí nhớ khắc sâu.
Có lẽ là… Bọn họ không có thay đổi chút nào.
Phòng ốc cũng cần hơi thở con người nuôi dưỡng, nếu trong thời gian dài không người nào ở, chắc chắn sẽ mục nát tồi tệ.
Vậy mà, gian phòng này, lại hoàn toàn không thay đổi, thậm chí, lúc hắn rời đi cũng không khác nhiều.
Thái tử Trường Cầm chậm rãi đi vào trong, đập vào mi mắt đầu tiên là trêncái bàn kia đặt một chậu hoa cúc đầy sức sống, mùi thơm mới vừa rồi ngửi được, chính là từ đó mà đến.
Sáng sủa sạch sẽ, không lẫn bụi trần.
Thậm chí ngay cả mành cửa và khăn trải giường, cũng tràn ngập hơi thở yếu ớt của ánh nắng mặt trời.
Trên bàn sách, giấy bút vẫn được bày biện như thế như lúc hắn rời đi.
Đầu ngọn bút được rửa sạch, gió đêm thổi lướt qua, cái chặn giấy vững vàngchặn một góc giấy Tuyên Thành, phía trên trên tờ giấy có nét mực nhợtnhạt.
Đúng rồi…
Hắn nhớ trước khi rời đi từng vì A Du vẽ một bức họa.
Năm đó lúc hắn rời đi, có mang theo, chỉ có nó mà thôi.
Thái tử Trường Cầm đi tới bên cạnh bàn, đầu ngón tay chậm rãi phác họa theodấu vết trên giấy, bức họa kia giống như đã từng chảy ra từ ngọn bútkia, cũng chậm rãi rõ ràng trong đầu.
Đó là bức – Dạ Minh Nguyệt. (Đêm trăng)
Mấy ngày nữa, lại là một đêm trăng.
Thật là đúng dịp.
Sau đó, khóe miệng hắn gợi lên nụ cười im lặng.
Một giấc ngủ không mộng mị.
Vào lúc giữa trưa, khó được Thái tử Trường Cầm ngủ ngon mở mắt ra, liền cảm giác được ngoài phòng có người đi qua đi lại một chổ.
Hắn khôngtiếng động thở dài, đứng dậy mặc y phục rồi kéo cửa phòng ra, liền thấymột quen thuộc thân hình đang đi vòng vòng trước cửa, đi qua lại mấyvòng, lại nhìn cửa phòng hắn một chút.
Bởi vì vẫn không được ngủngon mà gương mặt có vẻ không đủ tinh thần, trong nháy mắt nhìn thấyhắn, lại nở rộ sức sống khác thường.
Sau đó nữ nhân kia lấy bướcchân không phù hợp với số tuổi hiện giờ chạy tới, vây quanh Thái tửTrường Cầm: “A Nhiên, A Nhiên, đệ tỉnh rồi!”
”Nếu không tỉnh, chỉ sợ cánh cửa thấp đi ba trượng?”
“… Ta mới không có lượn quanh lâu như vậy đâu!”
A Du nhìn chăm chú vào nụ cười đối phương, cau mũi nói: “Không cho cườikỳ quái như vậy nữa, đúng rồi.” Rồi sau đó đột nhiên chính nàng lại lộnụ cười có chút kỳ quái: “Nước trong phòng cũng còn nóng, đây quần áosạch mà tỷ mua được, ngươi đi tắm nhanh đi.”
“…” Trái tim Thái tử Trường Cầm dâng lên chút dự cảm bất thường, hắn hơi nheo mắt, nhìn thẳng đối phương.
Khi hắn nhìn chằm chằm rất có lực áp bức, A Du phản ứng vô cùng khả nghinhanh chóng nghiêng đầu, đem cái bọc cầm trong tay nhét vào trong ngựchắn, rồi sau đó nhấc váy chuồn mất.
Chạy được mấy bước, quay đầu lại, nở nụ cười rực rỡ: “Nhất định cũng phải thay nha!”
Thái tử Trường Cầm nhướn mày, trở về phòng mở cái bọc đồ ra.
Rồi sau đó không tiếng động thở phào một cái, nàng ấy cũng thật không chọnmột bộ y phục màu hồng đào hay xanh biếc, ngược lại chọn một bộ hạnhhoàng ( vàng hơi đỏ), màu sắc như thế, hắn ngược lại có thể chấp nhận.
Khoản tiền mua y phục, chắc cũng không phải vấn đề quá mức.
Đã như vậy, vì sao nàng lại cười đến kỳ quái như thế?
Đang lúc do dự, đột nhiên tay Thái tử Trường Cầm chạm đến đến một món đồnhẵn mịn khác thường, hắn theo bản năng rút ra, rồi sau đó… Mặt đen.
“… A Du!”
Nếu là giờ khắc này có người ở nơi này, sợ là có thể thấy, một cô gái đenmặt, đang vừa cắn răng nghiến lợi, vừa xách theo trên tay… cái yếm màu hồng thêu hoa mẫu đơn.