“Sư tôn mê người như vậy, ta làm sao bỏ đi được.”
Kỳ phát tình bị dược vật ức chế nhiều năm, một lần bộc phát lên liền hung muốn mệnh. Thẩm Thanh Thu cứ như vậy bị khi dễ vài ngày, đến cuối cùng liền chút sức lực phản kháng cũng không có.
“Đừng… Đừng lộng ở bên trong…” hốc mắt Thẩm Thanh Thu có chút phiếm hồng, gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà.
“Sư tôn còn tưởng rằng chính mình có thể lựa chọn sao?” Lạc Băng Hà cười cười. “Không giúp sư tôn nhận rõ được tình huống, là lỗi của đệ tử.”
“Ngô…” Thẩm Thanh Thu cũng không biết đây là lần thứ mấy bị thành kết ở vị trí cấm địa kia. “Tiểu súc sinh… Ngươi sẽ không sợ… Ta sẽ mang thai hài tử của ngươi sao?”
“Có xoá sạch cũng không phải tốt, dù sao người chịu khổ cũng không phải ta.”
Lạc Băng Hà cười cười, niết cằm Thẩm Thanh Thu. “Ta trước kia như thế nào không phát hiện ra, sư tôn đẹp như vậy.”
“Mắt mù liền đi trị, không cần tới hỏi ta.” Thẩm Thanh Thu cười cười, kỳ phát tình đại khái đã đi qua, hắn rốt cuộc cũng có chút sức lực, vội vàng đẩy tay Lạc Băng Hà ra.
“Sư tôn thật đúng là, còn chưa có mặc quần đã bắt đầu không nhận người.” Lạc Băng Hà có chút giận dữ, thật lâu rồi không ai dám nghịch ý hắn như vậy. “Cũng tốt, ta đã chơi đủ rồi, nếu sư tôn nguyện ý, vậy thì về thủy lao hảo hảo hưởng thụ đi.”
Lạc Băng Hà nói được thì làm được, Thẩm Thanh Thu ở thủy lao đói bụng hai ngày, chờ đến khi Lạc Băng Hà tới đây, hắn đã mệt đến mức sức lực trợn mắt đều không còn.
“Sư tôn, ngươi giống như phát sốt vậy.” Lạc Băng Hà sờ sờ trán Thẩm Thanh Thu, ra vẻ ôn nhu nói. “Bất quá vẫn tốt, sư tôn đã lớn, không giống ta khi còn nhỏ đáng thương như vậy.”
“Tiểu súc sinh, hà tất phải âm dương quái khí.” Bởi vì phát sốt trên gương mặt tái nhợt của Thẩm Thanh Thu hiện lên chút phiếm hồng.
“Vốn là muốn mang sư tôn cùng đi ăn, hiện tại xem ra, sư tôn cũng không có tâm trạng để ăn đi”
Ngửi được mùi đồ ăn, Thẩm Thanh Thu đói càng lợi hại hơn. Bị Khổn Tiên Tác trói trụ linh lực, hắn cũng không khác gì một thường nhân.
Nhìn Thẩm Thanh Thu khẽ nhúc nhích hầu kết, Lạc Băng Hà mang sang một chén cháo. “Sư tôn, sợ ngươi không ăn được, đều là chút đồ thanh đạm, không chê chứ?”
Nói, múc một thìa cháo lên, đưa tới Thẩm Thanh Thu bên miệng.
“Nóng…” Lạc Băng Hà vốn tưởng là nóng hắn, nghĩ cũng không có gì kỳ quái. Bất “Đột nhiên quan tâm như vậy, ngươi lại muốn làm cái gì?” Thẩm Thanh Thu cười miễn cưỡng, lại vẫn là nhếch lên khóe miệng.
“Sư tôn, Nhạc Thất lại tới chỗ ta đòi ngươi.” Lạc Băng Hà vỗ vỗ mặt Thẩm Thanh Thu. “Sư tôn, giúp ta viết phong thư nói cho hắn, khiến hắn đi được không?”
“Ta có thể lựa chọn sao?”
“Có a, một là chính mình viết viết, hai là bị ta đè nặng viết, sư tôn chính mình chọn một cái đi.”
Thẩm Thanh Thu viết chữ nét bút không đúng, bất quá chữ viết thật ra thanh tú vô cùng.
Nếu không phải viết như vậy lừa tình, Lạc Băng Hà hẳn sẽ thực là thưởng thức.
“Ta còn mạnh khỏe, mong chưởng môn sư huynh chớ hoài niệm. Sư tôn viết tin này thật đúng là hảo.” Lạc Băng Hà nói xong, thuận tay đem Thẩm Thanh Thu quần áo tất cả đều xé nát, tính cả thư tốt vừa mới viết.
“Sư tôn, như thế nào lại ngừng bút.”
“Ngô… Chậm một chút…” Không phải đối đãi thô bạo như trong kỳ phát tình, đả kích trong lòng Thẩm Thanh Thu vượt xa so thân thể.
“Còn có một câu cuối cùng, sư tôn, viết tiếp a.” Nhìn mồ hôi phía sau lưng Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà đại khái biết tay hắn có bao nhiêu run rẩy. “Tự viết thành cái dạng này, ngươi nói Nhạc Thất có thể nhận ra được sao?”
Khi Thẩm Thanh Thu nhìn thấy đồ vật trong tay Lạc Băng Hà, cả người đều rối loạn. “Tiểu súc sinh… Thứ này từ đâu ra?!”
“Đệ tử lấy từ chỗ Nhạc Thanh Nguyên, Lạc Băng Hà tùy tay đem ngọc bội ném xuống đất. Thẩm Thanh Thu đồng tử co rút lại một chút, đồ vật bị ném xuống đất kia hắn không thể không quen biết hơn, Nhạc Thanh Nguyên vài lần từng muốn đưa nó mình làm phiến trụy, mấy lần mình đều xem thường mà cự tuyệt, đến cuối cùng Nhạc Thanh Nguyên phải đem nó thắt ở trên thân kiếm.
“Sư tôn còn không biết đi, khi Nhạc Thanh Nguyên mới đầu tu hành vì nóng lòng cầu thành, tẩu hỏa nhập ma bế quan một năm, mà nay dùng kiếm, tiêu hao chính là chính hắn thọ mệnh.”
Cho nên… Năm đó hắn không phải không muốn tới cứu mình…
Nhìn Thẩm Thanh Thu thân thể đều đang run rẩy, dùng tay còn sót lại không bị Khổn Tiên Tác trói trụ muốn với tới vật vừa bị ném trên mặt đất, Lạc Băng Hà cả người đều sa vào khoái cảm khi được trả thù.
“Sư tôn, muốn cái thứ đồ hư này như vậy sao, không bằng tới cầu ta a.” Lạc Băng Hà đạp lên mặt ngọc, dùng sức dẫm dẫm.
Từ một cái khe nứt thật nhỏ, từ ngọc trụy thượng thẳng nứt tới tận trong lòng Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu cười, bộ dáng vô cùng ôn nhu. Lạc Băng Hà nhìn đến ngây người, ấy vậy mà gắt gao nhìn chằm chằm rất lâu.
“Tiểu súc sinh… Ngươi thắng.” Tôn nghiêm được xây dựng vững vàng bấy lâu, lấy làm tự hào tự do, liều mạng đổi lấy tu vi, còn có một chút hy vọng cuối cùng, toàn bộ đều bị Lạc Băng Hà phá huỷ.
Càng đáng cười là, oán hận nhiều năm như vậy, thế nhưng cũng chỉ là một mình hắn ngớ ngẩn.
Nhạc Thất không nói, nên toàn bộ chuyện kia đến lúc Thẩm Thanh Thu rơi vào hoàn cảnh này mới biết được.
“Sư tôn!” Lạc Băng Hà trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Thẩm Thanh Thu sẽ lựa chọn tự bạo, hơn nữa là ở trước măt mình.
Nhìn bộ dạng Thẩm Thanh Thu trong miệng nôn máu tươi, Lạc Băng Hà không thể không thừa nhận, hắn sợ hãi, sợ Thẩm Thanh Thu thật sự sẽ chết.
Lạc Băng Hà linh lực không ngừng mà tập trung vào trong cơ thể Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu lại chỉ có thể cảm nhận được một tia ấm áp vô dụng, cùng cái lạnh giá vô tận.
“Hà tất cứu ta…”
“Sư tôn làm nhiều chuyện xấu như vậy, không nếm thử những đau khổ mà bọn họ phải chịu đựng, sao lại có thể chết.” Lạc Băng Hà ngữ khí run rẩy không xong, gắt gao ôm Thẩm Thanh Thu.
“Ngươi đang sợ hãi?” Thẩm Thanh Thu cảm thấy buồn cười vô cùng, nhưng sức lực gợi lên khóe môi cũng không có, thế rồi trực tiếp ngất đi.
Lạc Băng Hà may mắn là, Khổn Tiên Tác đã trói hơn nửa linh lực của Thẩm Thanh Thu, bằng không dù chính hắn có kiệt lực cứu trị, cũng là vô pháp xoay chuyển.
Bất quá tu vi thiệt hại hơn phân nửa, sợ là sau khi Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, vẫn sẽ như cũ tìm đến cái chết.
“Sư tôn.” Nhìn Thẩm Thanh Thu chậm rãi mở mắt ra, Lạc Băng Hà cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
“Cứu ta làm cái gì, một cái phế nhân, ngươi cũng có tình thú sao?” Cố tình tăng thêm một chữ âm đọc(1), Lạc Băng Hà sao có thể không rõ.
(1):mình cũng không rõ ý của câu này. Bạn nào biết xin đóng góp ý kiến giúp mình với ạ
“Nhạc Thanh Nguyên không có chết.” Lạc Băng Hà thổi thổi thìa dược, đưa tới bên miệng Thẩm Thanh Thu. “Chỉ là trọng thương mà thôi, đồ vật kia là ta cướp tới.”
“Tiểu súc sinh, có ý gì? Muốn ta thấy ngươi tốt?” Thẩm Thanh Thu đẩy tay Lạc Băng Hà, một muỗng dược tất cả đều đổ hết lên trên người Lạc Băng Hà.
Tựa như khi hắn còn nhỏ giống nhau, hắn đối tốt với Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu cũng không sẽ tiếp thu.
Hết thảy đều là Lạc Băng Hà hắn một mình ngớ ngẩn.
“Không, chỉ là muốn cho sư tôn biết, ta có thể cướp tới, cũng có thể giết hắn. Nếu ta hiện tại muốn cho hắn chết, hắn sống không qua ngày mai.”
“Tiểu súc sinh, trừ bỏ uy hiếp người, ngươi còn có thể làm cái gì?” Thẩm Thanh Thu tay nắm thành quyền, gắt gao bấu lấy cái chăn.
“Ta làm được gì, sư tôn là người rõ ràng nhất.” Lạc Băng Hà lại truyền lên một muỗng dược. “Sư tôn nhanh khỏe lên, ta sẽ đem những thứ chính mình mấy năm nay học được, đều cho sư tôn xem.”
Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ uống xong dược. “Nếu Nhạc Thanh Nguyên đã chết, Thẩm Cửu cũng không thiết sống một mình.” Thẩm Thanh Thu biết lời này một chút tính uy hiếp cũng không có, bất quá Lạc Băng Hà nếu đã cứu mình một lần, nhất định sẽ sợ hãi mình chết đi…
Lạc Băng Hà niết cằm Thẩm Thanh Thu. “Sư tôn nói đùa, nếu ta không cao hứng, sinh hay tử cũng không đến lượt các ngươi tới định đoạt.” Lạc Băng Hà tức muốn chết, lại vờ như không có việc gì.
Từ ngày ấy rời đi, Lạc Băng Hà đã ba ngày không có tới tìm hắn. Thẩm Thanh Thu đối với việc này một chút cũng không kinh ngạc, điều mà làm hắn kinh ngạc chính là hắn cư nhiên không bị ném về thủy lao, càng bất ngờ hơn là, Khổn Tiên Tác cũng không dùng.
Cẩn thận ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái, tu vi mười không còn một, chính mình sợ là đến thủ vệ đều đánh không lại đi.
“Thánh tôn nói, ngài không thể đi ra ngoài.”
Thẩm Thanh Thu thầm mắng Lạc Băng Hà một câu, không nghĩ tới thuộc hạ của hắn thế nhưng thật nghe lời. “Cửa phòng cũng không thể ra?”
“Thánh tôn cố ý dặn dò, đừng nói đến cửa không thể ra, ngài ở giường cũng không cần xuống, giày cũng không cần đi.”
Lời này vào trong tai Thẩm Thanh Thu, đó là tràn đầy nhục nhã. Mới vừa dục khải khẩu(2), đã bị đánh gãy. “Thánh tôn còn nói, khi hắn không ở đây, thỉnh ngài cần phải nhớ rõ mặc đủ quần áo.”
(2):???
“Được, ta đã biết! Ngươi có thể câm miệng.” Thẩm Thanh Thu cắn răng đóng sập cửa.
Không cho chính mình ra cửa, rõ ràng chỉ cần một cái xiềng xích là có thể làm được, Lạc Băng Hà cố tình muốn cho tất cả mọi người biết, mong xem hắn chịu nhục.
Thẩm Thanh Thu hôn hôn trầm trầm ngủ đã lâu, trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, hắn vẫn luôn muốn hảo hảo nghỉ ngơi một hồi, hiện tại Lạc Băng Hà không ở đây, vừa vặn là cơ hội tốt cho hắn nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Một giấc này ngủ đến an ổn, mà khi hắn tỉnh lại, lại lâm vào vô cùng tra tấn.
“Tỉnh?” Lạc Băng Hà cười cười, đem ngón tay vói vào kia chỗ.
“Ngô ân…”
“Ta không phải nói, khi ta không ở đây ngươi phải hảo hảo mặc quần áo sao? Vì sao ta trở về thời điểm, sư tôn liền áo trong cũng chưa mặc, cái dạng này là muốn câu dẫn ai?”
“Tiểu tạp chủng… Ngươi ngủ thời điểm… Ngô… Sẽ mặc đủ như bây giờ sao?” Thẩm Thanh Thu thở hổn hển, hắn không thể không thừa nhận, từ sau khi bị đánh dấu, chính mình càng thêm không chống cự được Lạc Băng Hà tin tức tố.
“Sư tôn, hai ngày này ta gặp được một người rất giống ngươi.” Lạc Băng Hà lại bỏ thêm một ngón tay đi vào. “Không… Cũng không giống, hắn so ngươi ôn nhu hơn nhiều.”
Thẩm Thanh Thu chỉ cho là Lạc Băng Hà lại có thêm một cái đồ chơi mới. “Tiểu súc sinh… Ngươi không cảm thấy chính mình dơ?”
“Cảm thấy, còn đỡ, sư tôn so với ta còn dơ hơn.”
Đột nhiên đỉnh vào, Thẩm Thanh Thu trừ bỏ lắc đầu rốt cuộc cũng không làm ra cái động tác nào khác. Lạc Băng Hà ra vẻ ôn nhu bế Thẩm Thanh Thu lên, làm hắn tác hai chân ra, ngồi ở trên người mình.
“Không… Không cần…