[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 26: Mục Niệm Từ



Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Dương Khang căn bản không biết sau khi cùng Quách Tĩnh tách ra, Quách Tĩnh lo lắng mà theo sau y. Trong đầu Dương Khang giờ đây chỉ nghĩ đến Quách Tĩnh, nhớ lại câu nói hắn không có hứng thú với nữ nhân của Quách Tĩnh. Không được, y phải tỉnh táo.

Dương Khang đi vào vương phủ, kỳ thật y rất muốn đi liếc mắt nhìn mẹ mình một chút. Nhưng lại nghĩ, Bao Tích Nhược sống ở vương phủ mười tám năm, ngay cả hài tử cũng có một đứa, mình là hài tử của chồng trước, cần gì phải đi phá hoại cuộc sống hiện tại của nàng?

Sau khi Dương Khang biết chỗ Mục Niệm Từ bị giam giữ, trực tiếp mà đi, một đường thuận lợi. Coi như là có thủ vệ, cũng không phải đối thủ của Dương Khang. Dương Khang cảm thấy chỗ phòng vệ ở đây khá lỏng lẻo.

Dương Khang nghĩ, cảm thấy đại khái đối phương cho rằng, Khưu Xứ Cơ sẽ coi trọng tính mạng của sư đệ mình hơn, nếu như là ban đêm xông vào vương phủ cũng sẽ đi tìm kho thuốc vương phủ trước, ở đó chắc chắn bố trí rất nhiều mai phục. Nhưng thuốc mà bọn họ cần tìm thật chất không có ở trong kho dược liệu kia, Dương Khang thông qua nguyên tác đã sớm biết rõ, thuốc mà bọn họ cầm tìm là ở trong tiểu viện của Lương Tử Ông.

Cũng không biết Quách Tĩnh một mình đi có thuận lợi uống được máu của con rắn kia hay không?

Dương Khang một bên lo lắng, một bên đẩy cửa phòng giam giữ Mục Niệm Từ, thoạt nhìn chỗ Mục Niệm Từ trụ thật sự phú quý a! Căn bản không giống cái gì gọi là đại lao. Dương Khang còn đang thầm oán, con mắt liếc một cái thì thấy được một nữ tử ngồi trước bàn.

Trước kia Dương Khang đối với Mục Niệm Từ kỳ thật cũng không có để ý quá, trong nguyên tác nàng chính là nương tử của Dương Khang, cho nên Dương Khang cũng không có để ở trong lòng. Hôm nay vừa thấy, y mới biết được vì sao đệ đệ của y gặp qua biết bao mỹ nữ, còn muốn ngoan cường đem nàng đoạt lại trong phủ.

Quả nhiên là điềm đạm đáng yêu, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, cả người tản ra hai khí chất mâu thuẫn, kiên cường cùng nhu nhược, khơi dậy ý muốn bảo hộ của nam nhân, làm cho người ta nhịn không được muốn xé bỏ vỏ bề ngoài kiên cường của nàng, sau đó hảo hảo che chở.

Dương Khang không khỏi phóng nhu thanh âm cười nói:

“Mục cô nương……”

Dương Khang còn chưa nói xong, tình huống lại đột ngột phát sinh làm y không kịp phản ứng, bởi vì Mục Niệm Từ đứng lên, thoáng cái nhào vào trong lòng của y.

Dương Khang chỉ cảm thấy một cổ hương khí đánh úp lại, làm cho y cảm thấy lâng lâng. Nhưng trong khi Dương Khang đang híp mắt hưởng thụ, giây tiếp theo liền bị đá xuống địa ngục.

Bởi giai nhân trong ngực y vừa khóc vừa nói:

“Tiểu vương gia, ta đã là người của ngươi, chẳng lẽ ngươi vẫn không thể cho Vương đạo trưởng một con đường sống sao?”

Dương Khang đầu tiên là bị xưng hô tiểu vương gia này làm cho mơ hồ một chút, trong nháy mắt có cảm giác mình chính là Hoàn Nhan Khang, nhưng lập tức tỉnh táo lại, thở dài nói:

“Mục cô nương, ta không phải Hoàn Nhan Dương, ngươi nhận lầm người.”

Nguyên lai, y vẫn không phải là diễn viên chính, về sau mới phát hiện mình chỉ là người qua đường giáp……

Mục Niệm Từ cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt Dương Khang, lúc này mới phát giác chính mình hai mắt đẫm lệ mơ hồ, lại nhất thời chú ý tới, người này tuy cùng Hoàn Nhan Dương lớn lên rất giống, nhưng khí chất lại thiên soa địa biệt.

Mục Niệm Từ vừa sợ vừa giận, nghĩ đến chính mình vừa mới yêu thương nhung nhớ, cộng thêm đem việc bí mật của mình tất cả nói ra, càng phát ra tức giận, nhưng thân thể lại bởi vì tâm tình kích động mà dùng không được lực, nhất thời không cách nào đứng dậy được.

Dương Khang thở dài, biết rõ Mục Niệm Từ là tâm không cam lòng không nguyện, nhưng một khỏa tâm hồn thiếu nữ đã sớm buộc trên người Hoàn Nhan Dương. Chuyện này làm Dương Khang buông tha hoàn toàn, từ từ mà đem mục đích tới đây của y nói ra, cuối cùng nói:

“Mục cô nương, nếu như ngươi không muốn ở trong này, ta nhất định nghĩ biện pháp đem ngươi cứu ra.”

Mục Niệm Từ lúc này đã điều chỉnh lại tâm tình, từ trong ngực Dương Khang đứng dậy, quay lưng lại đi lau lệ. Thân thể của nàng tuy còn đang run rẩy, nhưng lưng đứng cực thẳng.

“Dương thiếu hiệp đi trước lấy thuốc a, ta đã như thế, bi thảm trong bi thảm. Nếu thuốc còn chưa tới tay, ta sẽ tìm cách khác khiến Hoàn Nhan Dương giao ra giải dược.”

Dương Khang bởi vì Mục Niệm Từ quay lưng lại nói chuyện, mới phát hiện bên hông của nàng có treo một thanh đoản đao, có thể thấy được nếu như vừa rồi người tới không phải y mà là Hoàn Nhan Dương, dùng lời nói mềm nhẹ không được, nàng sẽ dùng đao uy hiếp.

Dương Khang đối Mục Niệm Từ lập tức có hảo cảm, nữ tử như vậy, vì sao vận mệnh nhấp nhô như thế? Dương Khang gật đầu nói:

“Hảo, ta đây đi tìm thuốc, Mục cô nương tốt nhất cũng trước trốn đi, làm cho người ta nghĩ ngươi đã chạy thoát. Chờ ta tìm được thuốc, rồi trở về cứu ngươi.”

Mục Niệm Từ điểm nhẹ gật đầu.

Dương Khang không dám chậm trễ, xuất môn nắm lên một thủ vệ đang hôn mê, đánh tỉnh hắn, hỏi chỗ ở của Lương Tử Ông, liền lần nữa đánh ngất xỉu đối phương, hướng tây nam vương phủ đi đến.

Mà khi Dương Khang mới đi ra tiểu viện, vào trong hoa viên thì đột nhiên phát hiện, trong hoa viên có một người ăn mặc bạch y đang đứng sau hòn non bộ.

Dương Khang tưởng người trong vương phủ, vội vàng vọt đến trong bụi cây tránh né, nhưng vận đủ nhãn lực nhìn lại, phát hiện người nọ dĩ nhiên là tại Trương gia khẩu gặp qua, Hoàng Long!

Hắn làm gì trong lúc này? Dương Khang sững sờ, lại phát hiện tại bên cạnh cùng hắn đàm tiếu, lại là Quách Tĩnh!

Kỳ thật nói bọn họ đang nói đang cười cũng là oan uổng Quách Tĩnh, bởi vì Hoàng Long là cười hì hì, Quách Tĩnh vẫn là vẻ mặt không biểu tình. Nhưng Dương Khang lại biết, Quách Tĩnh gần đây ít nói, cho  dù là đang cùng y một chỗ, cũng ít nói cái gì đó, càng đừng đề cập đối với một người không quen biết, nhưng xa xa nhìn sang, bọn họ như là trò chuyện với nhau thật vui.

Bọn họ nhận thức nhau? Quan hệ của bọn họ khi nào thì trở nên tốt như vậy? Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì?

Dương Khang trong nội tâm tựa như bị móng vuốt con mèo gãi vài cái, vừa ngứa vừa đau.

Quách Tĩnh nói hắn đối với nữ nhân không có hứng thú, chẳng lẽ không phải bởi vì cùng nữ nhân thử qua, mà là cùng nam nhân thử qua?

Chẳng lẽ chính là Hoàng Long?

Bọn họ nhất định là một đôi, cho dù Hoàng Long không phải Hoàng Dung, cải biến giới tính cũng được sao?

Không! Y quyết không cho phép! Nếu như Hoàng Dung giống như trong nguyên tác là đại mỹ nữ, cho dù y không tán tỉnh được, cũng sẽ cam tâm tình nguyện chúc phúc Quách Tĩnh. Nhưng hiện tại không giống!

Nam nhân cùng nam nhân căn bản không có khả năng!

Dương Khang nhất thời trong cơn giận dữ, cũng không có phát giác được, kỳ thật y và Quách Tĩnh trên cơ bản chưa từng có tách ra, Quách Tĩnh cũng không có cơ hội tìm những người khác thử qua cái gì, hiện tại ý niệm duy nhất trong đầu Dương Khang, chính là muốn tiến lên đem hai người này tách ra, sau đó đem Quách Tĩnh một mực hộ ở sau người, cấm những người khác nhúng chàm.

Nhưng Dương Khang không có động.

Không phải y không muốn động, mà là y đột nhiên phát hiện, có cái gì đó lạnh buốt bò dọc theo cánh tay y.

Loại xúc cảm lạnh buốt này, mang theo khí tức nguy hiểm, làm Dương Khang không thể động.

“Ai nha nha, khuya hôm nay thật sự là vận khí tốt, Tiểu Thanh của ta lại tìm được một con mồi.”

Một thanh âm nghe xong khiến cho nhân tâm phát lạnh từ phía sau Dương Khang truyền đến, Dương Khang ngay cả đầu cũng không dám quay lại, sợ kinh động độc xà ở trên cổ tay y.

Bất quá coi như là không quay đầu lại, Dương Khang cũng có thể đoán được thân phận người này, không khỏi âm thầm kêu khổ.

Y như thế nào đã quên, tại đây vương phủ, hiện tại người này đang ngụ.

Dương Khang nghĩ đến, vừa mới nãy Mục Niệm Từ đem y cùng Hoàn Nhan Dương nhận lầm, không khỏi ôm một tia hy vọng, giả là tiểu vương gia mà thấp giọng quát:

“Âu Dương Khắc, mau kêu sủng vật của ngươi trở về!”

Tiếng nói của y không tính đột ngột, thậm chí còn kỳ vọng Quách Tĩnh có thể nghe thấy, nhưng khi Dương Khang ngẩng đầu hướng chỗ Quách Tĩnh nhìn lên, lại đột nhiên thấy được hai mắt giảo hoạt của Hoàng Long.

Hư lắm.

Dương Khang vừa hiện lên ý nghĩ này, lại nhìn xem Hoàng Long không biết nói gì đó, dắt lấy Quách Tĩnh ly khai. Bọn họ trước khi đi, Hoàng Long vẫn không quên đắc ý hướng y cười cười.

Dựa vào! Dương Khang lập tức minh bạch vì sao Hoàng Long muốn đem Quách Tĩnh ly khai trước mặt y, chỉ bởi vì y đã cướp đi cha của hắn mười năm?

Tuy Dương Khang rất đồng tình Hoàng Long tuổi nhỏ không có phụ thân chiếu cố, nếu là y, Dương Khang khẳng định cũng sẽ hận chết chính mình, cha không chiếu cố con mình ngược lại đi dạy võ công cho hài tử khác. Thực tế cổ đại không thể phát tin tức, coi như là muốn thông qua điện thoại để nhìn cũng đều không được. Nhưng là……

Tính sai a! Đầu sỏ gây nên là Vương Trùng Dương mới đúng a!

Dương Khang khóc không ra nước mắt, lại cái gì đều hô không được. Bởi vì y cảm giác được trên cổ tay trắng nõn của mình lúc này không phải xà, mà là ngón tay Âu Dương Khắc.

“Muốn giả mạo tiểu vương gia? Ha ha, ngươi lớn lên so với tiểu vương gia đẹp mắt hơn nhiều, hơn nữa, tiểu vương gia một mực gọi ta là Âu Dương, không gọi tên đầy đủ, nhớ kỹ.”

Âu Dương Khắc cười tủm tỉm nói.

Dương Khang cứng ngắc mà đem ánh mắt liếc đến bên cạnh, thoáng cái chống lại ánh mắt của y chính là cặp mắt màu hổ phách, con ngươi rất nhỏ lãnh đạm và sắc bén, giống như là con mắt của loài bò sát, lạnh như băng và không có cảm tình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.