Đông Hoang Thần Vương

Chương 29: Mối nguy của nhà họ Lưu



“Anh, anh là chiến thần?”

Cô ta không tin nổi vào mắt mình.

“Chiến thần có thể xuất hiện ở Nam Thành nhỏ bé này sao?”

“Ha ha ha ha!”

Trần Thiên Hạo cười lớn.

“Cũng đúng, chiến thần sao có thể xuất hiện ở cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ”.

Người phụ nữ kia lẩm bẩm, mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Hạo.

“Anh nghe rõ đây tôi là con gái của Tiền Quán Thần, Tiền Cẩm Lâm, anh giết bố tôi”.

“Hôm nay tôi đến để giết anh”.

Sắc mặt Trần Thiên Hạo trầm xuống.

Hóa ra là tàn dư của nhà họ Tiền.

Trong lòng anh nổi lên sát ý.

Chu Tước đưa tay ra sau lưng lấy thanh mã tấu, nó lóe sáng dưới ánh sáng mặt trời, khiến người ta chói mắt.

Trần Thiên Hạo nhìn bộ chiến phục của cô ta, anh lắc đầu.

Anh cũng có giới hạn của bản thân.

Dù giới hạn này chỉ khi gặp nguy hiểm thì mới mở rộng ra.

Nhưng điều này không có nghĩa anh sẽ ra tay với chiến hữu của mình.

“Thả cô ta ra”.

Trần Thiên Hạo xua tay, mặc kệ đối phương.

Tiền Cẩm Lâm đau đớn xoa cổ tay, bò dậy.

Trên người là bộ chiến phục màu trắng, tôn lên cơ thể tròn trịa của cô ta.

Cô ta không quan tâm nhưng trên chiến trường quần áo vô cùng quan trọng.

Quần áo trên người có thể giúp bản thân phát huy hết thực lực.

“Tôi sẽ không cảm ơn anh đâu”.

“Khi anh mất cảnh giác, tôi sẽ lấy mạng anh”.

Tiền Cẩm Lâm hất mái tóc cột đuôi ngựa của mình, sải bước rời đi, đuôi tóc lắc lư theo từng bước đi của cô ta.

“Chu Tước, cô không có sát ý”.

Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.

Với phong cách của Chu Tước chắc sẽ chém chết đối phương ở cửa.

Chu Tước cúi đầu.

“Cô ta là chiến hữu của chúng ta”.

“Ừ”, Trần Thiên Hạo gật đầu.

“Nhưng dù là ai gây ra bất kỳ uy hiếp gì cho vương, Chu Tước sẽ không nương tay”.

“Nhưng cô ta thì khác. Mấy ngày trước tôi thấy cô ta từng đỡ bà lão đi qua đường”.

“Cô ta khác những kẻ đó”.

Trần Thiên Hạo nhìn bóng lưng của Tiền Cẩm Lâm, tròng mắt đen nhánh tràn đầy sự phức tạp.

Có lẽ thực sự không thể giết kẻ này!

Trong đại viện nhà họ Lưu.

Bảy cảnh cửa trong đại viện.

Người nhà họ Lưu đang tụ tập lại.

Lưu Tiểu Nguyệt đứng trước mặt mọi người.

Mái tóc ngắn khó giấu nổi sự bối rối của cô.

Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.

Lưu Tiểu Nguyệt đã từng phải chịu đựng vô số lời chế giễu của người nhà họ Lưu, cô cảm thấy khá bất an.

Cô hiểu rõ những kẻ này luôn cảm thấy không phục cô, chẳng qua họ sợ Trần Thiên Hạo.

Chỉ là bên ngoài thì vẫn tỏ ra phục.

“Tiểu Nguyệt, việc kinh doanh của nhà họ Lưu mấy năm nay bao gồm bất động sản, công ty trang sức, xưởng kim khí, còn có mấy vụ làm ăn”.

“Tổng tài sản khoảng ba mươi lăm tỉ, còn nợ ngân hàng hai mươi tám tỷ trả lãi trong một năm, tất cả đều dùng để phát triển các dự án bất động sản. Hiện nay dự án đang bị chậm tiến độ, mất ít nhất ba năm để kiếm được lợi nhuận”.

“Chúng ta đã phát hành mười tỷ cổ phiếu, thời hạn ba tháng, sẽ hết hạn vào tháng sau”.

“Ngoài ra còn ba tỷ….”

Lưu Cảnh Minh đứng bên báo cáo tình hình tài chính của nhà họ Lưu.

Gia tộc với tổng tài sản cả chục tỷ, bên ngoài rạng rỡ, cuối cùng nợ đến mười tỷ.

Lưu Tiểu Nguyệt học ngành quản trị kinh tế.

Nghe nói chỉ trong bốn tháng năm nay, Lưu Bá Thiên đã dồn toàn bộ gần hai mươi tỷ vào dự án cải tạo thành phố, khiến người ta toát mồ hôi hột.

Cuối cùng bắt cô phải giải quyết mớ bòng bong này.

Cô mím môi, không kìm được hỏi.

“Ông nội, đổ nhiều tiền thế này, sau này ông định thu hồi vốn thế nào?”

“Hơn nữa sắp đến kỳ hạn ba tháng trả mười tỷ rồi, nợ ngân hàng còn hai mươi tám tỷ cũng sắp đến ngày phải trả, ông định xử lý thế nào?”

Lưu Bá Thiên khoanh tay trước ngực, hừ một tiếng.

“Bây giờ cháu là gia chủ, tất cả đều do cháu xử lý. Ông nghỉ hưu rồi”.

Sắc mặt Lưu Tiểu Nguyệt vô cùng khó coi.

Cục diện rối rắm thế này lại bắt cô xử lý.

Đúng là làm khó cô mà.

Khóe miệng Lưu Cảnh Thiên co giật, cổ họng run rẩy.

“Bố, sắp đến ngày phải trả nợ bố lại bắt Tiểu Nguyệt tự mình giải quyết, bố làm vậy không thấy quá đáng sao?”

“Lưu Cảnh Minh, anh có tư cách gì để nói như vậy với tôi?”, Lưu Bá Thiên lạnh lùng Lưu Cảnh Mnh, trong mắt lão ta đầy sự khinh bỉ.

Không chỉ vậy, những người nhà họ Lưu khác đều khinh thường Lưu Cảnh Minh.

Có thể thấy mấy năm nay địa vị của ông ta ở nhà họ Lưu vô cùng thấp.

“Ông nội, chuyện này liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Lưu chúng ta, ông nỡ mặc kệ sao?”, hốc mắt Lưu Tiểu Nguyệt hoen đỏ, cô mím môi nói.

Lưu Bá Thiên hơi sững sờ.

Sắc mặt tái xanh.

Nhà họ Lưu do một tay lão ta gây dựng nên, sao lão ta nỡ mặc kệ không quan tâm chứ.

Nhưng vấn đề bây giờ không phải là lão ta có muốn quản không, mà vấn đề này vô cùng nghiêm trọng.

Liên quan đến món nợ, lão ta đã sớm bắt tay với mấy gia tộc và mấy ngân hàng rồi.

Bởi vì món nợ quá lớn, đối phương sẽ không cho họ vay mượn nhiều.

Cho nên bây giờ nhà họ Lưu rơi vào cảnh này, cũng không còn cách nào để xử lý.

Chỉ có thể lấy tài sản của mình ra trả nợ, mong sau này dự án này có thể giúp mình kiếm ra được tiền.

Đương nhiên lão ta sẽ không thừa nhận sai lầm này của mình.

“Tiểu Nguyệt, ông nói rồi, bây giờ ông chỉ là một ông già vô dụng, sau này ông không nhúng tay vào chuyện của gia tộc nữa”.

“Nhưng ông tặng cháu một câu. Dùng vũ lực để đoạt quyền lực trong gia tộc chỉ có tác dụng nhất thời. Nếu cháu không thể đưa gia tộc đi qua khó khăn lần này thì sao có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục”?”

“Đây chính là cơ hội để cháu khiến mọi người nhìn cháu bằng con mắt khác”.

Nói xong lão ta chắp tay sau lưng sải bước rời đi.

Khoản nợ kếch xù khiến Lưu Tiểu Nguyệt thở gấp.

Cô chỉ muốn há miệng khóc lớn.

Nhưng cô biết.

Mình không phải mình của lúc trước, cô không thể bỏ cuộc dễ dàng được.

Chức gia chủ này do Trần Thiên Hạo tranh giành cho cô.

Cô không được để người nhà họ Lưu coi thường mình.

“Tiểu Nguyệt, hay đến nhà họ Trần xem có cách nào mượn chút tiền không?”, Lưu Cảnh Minh hỏi.

Lưu Tiểu Nguyệt lắc đầu.

“Đây không phải con số nhỏ, Thiên Hạo cũng vừa khống chế được gia tộc, khó có thể lấy được khoản tiền lớn như thế”.

Thực ra cô hiểu rõ.

Chỉ cần cô mở lời, dù là bao nhiêu tiền Trần Thiên Hạo cũng sẽ kiếm đủ cho cô.

Càng như vậy Lưu Tiểu Nguyệt càng không muốn liên lụy đến anh.

Bây giờ cô là chủ của một gia tộc, không thể dựa dẫm vào anh được.

“Bố, bố đến ngân hàng thử xem, ngoài ra bố lấy sản nghiệp tốt nhất của mình ra xem có ai muốn tiếp nhận không?”

“Thế này vẫn đỡ hơn là bị kiểm tra và niêm phong”.

Lưu Cảnh Minh gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Ông ta không đến ngân hàng mà đến đại viện nhà họ Trần.

Trần Thiên Hạo nhìn thấy Lưu Cảnh Minh đến, có hơi bất ngờ.

Anh còn tưởng ông ta muốn bàn chuyện hôn lễ.

Nên không nói gì nhiều.

Ai ngờ Lưu Cảnh Minh vừa đến đã quỳ sụp xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.