Rời khỏi phòng kí túc xá của lớp Toán, Nhân Mã đi theo sau Thiên Bình vốn cứ bước đi không ngừng, chậm rãi nhưng vô định. Vô định bởi chính Thiên Bình cũng không biết cô muốn đi đâu. Tất cả những gì cô nghĩ lúc này, là Nhân Mã đang ở cạnh cô. Ngoài điều đó, cô dường như thậm chí không muốn nói ra thứ mà cô vốn định nói với Nhân Mã. Làm gì đây, cứ như vậy…
“Nói ở đây được chứ Thiên Bình, chuyện mà cậu muốn nói với mình ấy!”
Nhân Mã dù thực sự tử tế và vui vẻ, cậu vốn không phải một kẻ kiên nhẫn có thừa. Và việc đi lòng vòng theo sau Thiên Bình khiến cậu có chút không thoải mái.
Lúc này, họ đang đứng ở khuôn viên phía sau khu kí túc.
Bước chân Thiên Bình dừng lại, nhưng vẫn chưa hề có ý định quay ra sau. Đối diện với Nhân Mã khi chỉ có hai đứa, bao nhiêu sáng suốt từ nãy đến giờ của cô trôi đâu mất, chỉ còn mỗi sự lo lắng và sợ sệt của một đứa con gái nhút nhát rụt rè. Hai bàn tay nắm chặt, Thiên Bình vừa muốn nói, vừa lại không. Sức mạnh của cô không hiểu sao trôi tuột hết cả.
Khẽ thở ra mà không để Thiên Bình nhận ra, đôi mắt Nhân Mã không còn là sự vui tươi như khi đối diện với Thiên Bình ban nãy nữa, đó chỉ còn là những tia lãnh cảm. Cậu không phải một kẻ tinh ý đến đáng sợ, càng không phải một kẻ thích để ý đến cảm xúc người khác, nhưng sao Nhân Mã lại cứ để tâm đến nét mặt và biểu cảm đằng sau tấm lưng nhỏ bé kia.
“Thứ lỗi nếu mình đoán sai hay quá ảo tượng, nhưng.. là Thiên Bình thích mình?”
Không còn để tâm đến sự sợ sệt khi đối diện với Nhân Mã, bao nhiêu sự kinh ngạc đã dồn vào đôi mắt lúc này đã nhìn thẳng vào mắt cậu như không thể tin những gì mình vừa nghe. Đôi môi run run, như muốn nói một điều gì không rõ. Ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm Nhân Mã.
Đôi mắt màu hổ phách nhìn sang hướng khác như muốn tránh đôi đồng tử đen kia của Thiên Bình. Biểu cảm ấy, cậu đoán đúng rồi sao?
“N-Nè! Cậu… Cậu mơ tưởng đó hả?! T-Tôi mà lại thích cái tên kiêu ngạo như cậu á?! Đ-Đừng có mơ!!”
Cái cụm từ “kiêu ngạo” khiến Nhân Mã có chút không hài lòng. Từ bao giờ cậu trở thành một tên kênh kiệu thế nhỉ?
Dù mặt đỏ như tôm luộc đến tận mang tai, dù Thiên Bình không khỏi kinh ngạc tại sao cậu lại biết, cô tự hỏi liệu những hành động của cô có quá lộ liễu? Lén nhìn cậu mỗi tiết học, thường tìm cách ở gần cậu, cô lại còn gây sự với Nhân Mã, tất cả chỉ là muốn người con trai ấy có thể chú ý đến mình một chút. Thiên Bình không biết tại sao lại phủ nhận lời Nhân Mã nói, nhưng cảm xúc của cô hiện giờ trở nên rất hỗn độn.
“Từ bao giờ vậy?”
Câu hỏi kia khiến Thiên Bình vô tình nhìn vào mắt Nhân Mã. Đôi mắt màu hổ phách lạnh nhạt tuyệt đẹp ấy như đang thu hút cô, thôi miên cô, khiến bao suy nghĩ Thiên Bình nãy giờ tiêu biến mất, cả sự phản bác kịch liệt.
“Lúc cậu… cứu tôi…”
Nhân Mã không khỏi nghiêng đầu trước câu trả lời mà đối với cậu quá đỗi kì lạ và mơ hồ. Cứu? Thiên Bình? Ý cô đang nói đến lần cậu tát Hạ Mai vì Mỹ Oanh đánh cô sao? Thực thì ngoài lần đó ra, Nhân Mã cũng chẳng nhớ mình đã cứu Thiên Bình bao giờ cả.
Là cậu quá vô tâm?
Biểu hiện của Nhân Mã, Thiên Bình biết cậu không hề nhớ. Đúng hơn, cậu thậm chí còn chẳng biết đã cứu cô, hay cô gái ấy chính là Thiên Bình. Dù biết rõ như vậy, cô vẫn không thể ngăn bản thân cảm thấy đau nhói nơi lồng ngực.
“Thật sự cảm ơn, vì cậu đã thích tôi. Nhưng, Thiên Bình có thể dừng lại… được không?”
Đôi mắt màu đen mở to như không thể tin, cô nghi hoặc quay phắt sang nhìn Nhân Mã. Người con trai ấy hơi cúi gập người, rồi lại ngẩng đầu dù ánh mắt thậm chí không nhìn vào mắt cô. Thay vào đó, đôi đồng tử màu hổ phách như đang nhìn một điểm vô hình nào đó mà Thiên Bình không biết.
“Tại sao…? Chẳng lẽ tôi không xứng với cậu sao?!”
“Không, Thiên Bình rất tốt, cậu tài năng và rất xinh đẹp, nhưng vì vậy mà tôi càng không thể…”
Trong trái tim Thiên Bình lúc này, không có gì ngoài sự hụt hẫng và tủi thân, mặc dù cô đã biết rõ điều này từ đầu đi chăng nữa.
“Tôi không muốn bất kì một người con gái nào vì tôi mà tổn thương, chỉ vì tôi không thể đáp lại tình cảm mà họ dành cho tôi! Xin cậu, hãy thu lại tình cảm của mình!”
Nhưng tôi thật sự thích cậu mà, thích hơn bất cứ ai trên đời. Dù cho Thiên Bình thực muốn ra như vậy, cô không tài nào có thể. Một cô gái luôn đứng trên đỉnh cao của vinh quanh chói lọi, chỉ cần một cái gật đầu đã có người điên cuồng theo đuổi, giờ đây Thiên Bình mới nhận ra sự đau khổ của thất bại là như thế nào, như cách cô đã nung nấu trong mình một tình yêu đơn phương không mang lại bất kì kết quả nào.
“Tàn nhẫn quá, nói những lời như vậy… Là vì cậu đã có người thương rồi đúng không? Vì cậu đã thích.. đã thích Sư Tử rồi đúng không..?”
Nói ra những lời này khiến trái tim Thiên Bình đau nhói, nhưng cô đâu thể làm gì khác. Thiên Bình đâu có ngốc đến nỗi không nhận ra tình cảm sâu sắc mà Nhân Mã dành cho Sư Tử, vậy mà hà cớ gì cô lại như một con thiêu thân đâm đầu vào lửa cơ chứ?
Nhân Mã ban đầu im lặng, đúng hơn là cậu không biết phải trả lời Thiên Bình như thế nào. Cậu đâu muốn bất kì ai phải tổn thương vì cậu, đâu bao giờ muốn. Nhân Mã không biết cậu đã làm gì để khiến cho Thiên Bình phải thích, cậu phải chăng đã quá vô tình không để tâm đến.
Rốt cuộc, câu hỏi của Thiên Bình, Nhân Mã đã không lên tiếng trả lời, đó chỉ là một cái gật đầu nhẹ nhưng dứt khoát. Chỉ vậy thôi, nhưng lại khiến cho tim cô như tan nát thành từng mảnh nhỏ, đau đớn không thôi.
Chợt, Nhân Mã quay người toan bước đi. Cậu không muốn ở đây để rồi mọi thứ trở nên rối rắm hơn, càng không muốn nhìn thấy khuôn mặt một cô gái vì cậu mà đau khổ. Chỉ vì cậu.
Nhưng, điều đó lại khiến Thiên Bình cảm thấy hụt hẫng. Cô cảm thấy mình thậm chí còn chẳng đáng để Nhân Mã phải ở lại. Rồi đột nhiên, đôi chân cô bất giác di chuyển, Thiên Bình vô thức ôm lấy Nhân Mã từ phía sau, như muốn dừng bước chân của cậu lại.
“Đừng đi.. Dù cậu không thích tôi.. nè.. tôi có thể theo đuổi cậu chứ..? Làm ơn…”
Đôi mắt màu hổ phách ban đầu mở to, nhưng lại trở lại bình thường ngay sau đó. Bàn tay nắm chặt rồi mở ra, Nhân Mã chợt chạm nó vào bàn tay Thiên Bình vẫn đang ôm mình chặt cứng. Một cách nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định, cậu gỡ tay cô khỏi mình.
“Như vậy.. sẽ rất phiền…”
Khi hai bàn tay Thiên Bình buông thõng xuống, Nhân Mã lập tức rời đi ngay. Như vẫn còn một chút luyến tiếc, cô nắm lấy bàn tay cậu dù đã khuỵu xuống đất từ lúc nào, và đôi mắt đen tuyền đã đẫm nước mà chính Thiên Bình còn không nhận ra.
“Đừng đi mà.. xin cậu.. đừng lạnh lùng với tôi như vậy..!”
Hai bàn tay Nhân Mã siết chặt đến không còn một giọt máu. Cậu biết, mình nên ở lại, mình nên ở cạnh Thiên Bình. Nhưng như vậy chẳng khác nào đang gieo rắc vào tiềm thức cô một sự hy vọng ảo ảnh có thể biến mất bất kì lúc nào, và cậu thực không muốn điều đó xảy ra.
Giật tay mình khỏi tay cô, Thiên Bình có thể nhìn thấy bằng đôi mắt ầng ậc nước của mình, những bước chân trĩu nặng của Nhân Mã khi cậu cố rời đi.
Tại sao, ông trời lại nhẫn tâm đối xử với cô như vậy?
Chẳng lẽ, cô đã mắc tội đến mức phải trừng phạt như thế này?
Thiên Bình luôn nghĩ, tình yêu luôn đẹp đẽ. Chỉ cần mình yêu người ta thật lòng, họ sẽ đáp lại tình yêu của cô.
Vậy mà tại sao, tình yêu của cô lại đau đớn đến vậy?
“Thiên Bình à..”
Khi Thiên Bình ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Cự Giải, cô bạn thân đang nhìn mình đầy lo lắng và ái ngại, đằng sau cô chính là Bảo Bình với ánh mắt kinh ngạc.
Thiên Bình đang mong đợi điều gì cơ chứ, cậu sẽ không quay trở lại.
“C-Cự… Cự… Cự Giải!!!”
Bất ngờ, Thiên Bình nhoài người đến mà ôm chầm lấy Cự Giải còn đang ngạc nhiên, khiến cô mất đà mà ngã phịch xuống đất. Bảo Bình định đỡ họ dậy, nhưng rồi lại thôi. Trước hai cô gái, cậu chỉ có thể đứng yên một chỗ.
Một Thiên Bình từng cười tươi khuyên cậu đến gần hơn Cự Giải, một Thiên Bình từng bày trò chọc phá cậu mỗi khi cậu đỏ mặt, lại đang khóc oà lên như một đứa trẻ.
Cự Giải ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang run lên bần bật của Thiên Bình, xoa đầu cô bạn thân đang khóc nức nở. Cô và Bảo Bình đều nghe, cuộc đối thoại giữa Nhân Mã và Thiên Bình. Người bạn thân này, phải chăng có đôi nét giống với cô hiện giờ?
Chỉ có thể an ủi Thiên Bình, Cự Giải và Bảo Bình không thể nói bất kì điều gì khác để cải thiện tâm trạng cô lúc này.
Đau đớn, Thiên Bình cảm thấy mình nên chết đi cho xong. Chưa bao giờ, cô cảm nhận nỗi đau tột cùng như thế này.
***
Bước đi mà chẳng biết bản thân muốn đi đâu, Nhân Mã chỉ muốn làm vơi đi sự khó chịu đang len lỏi trong lồng ngực cậu lúc này. Cậu không thể hiểu được bản thân đang tiếc nuối điều gì, càng không thể hiểu tại sao lúc đó lại muốn ở lại thay vì rời đi.
Đi một lúc, chính Nhân Mã cũng không hề nhận ra, nơi cậu dừng lại chính là bệnh viện thành phố.
Vẫn là cái bộ dạng điềm nhiên và bình tĩnh ấy, nhưng trong lòng Nhân Mã lại cứ len lỏi một cảm giác gì đó mà chính cậu còn không nhận định được. Cứ mỗi khi nghĩ đến người con gái ấu đang khóc, vì cậu, Nhân Mã lại không chịu được.
Cậu đâu có thích cô, vậy thì sao lại khó chịu?
Cậu phải chăng đã động lòng?
Vớ vẩn!
Căn phòng bệnh nằm cuối dãy hành lang, Nhân Mã đưa tay mở cửa. Khi chạm phải đôi mắt màu nâu khói ngạc nhiên đang nhìn mình, cậu cố kiềm nén cảm xúc của mình mà bước vào trong, không quên đóng cửa lại.
“Anh đến đây làm gì vậy, Nhân Mã?”
Cái giọng nói trong trẻo đầy thắc mắc, Sư Tử nghiêng đầu nhìn cậu. Nó có thể nhận ra được, sự khổ sở kì lạ đằng sau sự điềm tĩnh thường ngày trên khuôn mặt Nhân Mã lúc này, và điều đó khiến nó không khỏi lo lắng.
Khi Sư Tử vừa định đứng dậy và đi về phía Nhân Mã, thì vốn đang đứng yên một chỗ, cậu lại bước nhanh về phía nó rồi ôm chầm lấy. Úp mặt vào ngực nó, Nhân Mã như không muốn người con gái này nhìn thấy biểu cảm đau khổ trên khuôn mặt cậu lúc này.
Sư Tử ban đầu không khỏi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại nhìn người mà nó luôn xem là anh trai một cách dịu dàng. Một đứa luôn chỉ biết quậy phá và khiến người khác lo lắng, lại đang lo lắng cho người khác. Nếu mọi khi là Nhân Mã ở bên và an ủi nó, thì lần này nó sẽ là người nhẹ nhàng mỉm cười trấn an cậu, dù không rõ chuyện gì đã xảy ra đi nữa.
Nhân Mã có thể cảm thấy, vòng tay nó đang ôm lấy cậu thực ấm áp.
Cậu đang đau khổ vì điều gì, chính cậu cũng không rõ.
Có lẽ, cậu không nên suy nghĩ nhiều quá như vậy. Thật ngu ngốc khi cậu lại khiến cho Sư Tử phải lo lắng, vì mình.
Nhân Mã không hề có bất kì tình cảm nào dành cho Thiên Bình, người cậu thích mà Sư Tử, chỉ có mỗi mèo con mà thôi. Mãi mãi chỉ có như vậy, tình cảm của cậu chỉ có hướng về mèo con.
Vậy mà tại sao, lồng ngực Nhân Mã lại không thể ngừng nhói đau?
Những thứ xúc cảm kì lạ dành cho Thiên Bình mà chính Nhân Mã cũng không rõ, chỉ vừa len lỏi lại bị cảm giác tội lỗi đối với Sư Tử đè lên, cậu vừa nhẫn tâm giết chết nó.