Mùa xuân, mùa của những sự ấm áp giữa cái lạnh khúc giao mùa. Xuân đến nhanh nhưng cũng đi rất nhanh, chỉ đơn thuần mỗi người sẽ giữ lại cho riêng mình điều gì.
Nhân Mã đưa tay chạm vào cánh hoa chẳng biết từ đâu rơi vào lòng bàn tay cậu. Mềm mại và dễ chịu, một cảm giác của một thứ dễ vỡ. Cậu chợt nhìn lên bầu trời trong xanh sắc xuân, chậm rãi cảm nhận từng đợt gió thổi qua lại mang theo cái lạnh của một mùa đông vừa đi qua.
Lúc này đã là đầu tháng ba.
“Cậu đang nghĩ ngợi gì đó?”
Dòng cảm xúc của Nhân Mã bị cắt đứt đột ngột bởi tiếng gọi của cô gái đằng kia. Nhìn cô vui vẻ bên hàng kẹo bòn bon, cậu không thể ngăn mình phì cười.
“Cho cậu!”
Vừa nói, Thiên Bình vừa thản nhiên đưa ra trước mặt cậu hai xiên kẹo bòn bon trong khi bản thân còn đang ngậm một xiên khác. Cô dường như không hề để ý đến cái ánh nhìn kì lạ mà Nhân Mã dành cho mình lúc này, khi Thiên Bình hoàn toàn bị thu hút bởi vị ngọt của những viên kẹo bòn bon ngọt lịm.
Ngon lắm luôn!
“Một thôi, rất tiếc nhưng tôi chưa đạt đến ngưỡng cửa như cậu đâu!”
Chẳng biết là Thiên Bình ngây thơ hay vì bị đồ ăn ngon che mắt mà không hề nhận ra hàm ý cạnh khoé trong câu nói của Nhân Mã, thay vào đó thản nhiên giữ lại cây kẹo còn lại và vui vẻ quay sang bà lão bán hàng.
Nhìn cô nàng vừa trò chuyện vừa cười thân thiện với bà lão, Nhân Mã chẳng hiểu sao cũng bất giác cười theo. Cậu mở bàn tay vẫn còn nắm lấy cánh hoa kia, nhẹ nhàng thổi nó đi. Cậu hơi mỉm cười.
Thiên Bình lúc này đang vui lắm luôn. Hiện tại đang là kì nghỉ xuân nên chẳng phải tới lớp làm gì cả. Một phần vì ở nhà chán, một phần cũng muốn được ở riêng với Nhân Mã, chính là Thiên Bình đánh liều hỏi thử ý cậu. Cô có mơ cũng không ngờ là cậu đồng ý cùng cô đi chơi.
Chẳng biết đối với Nhân Mã ra sao, chứ trong từ điển của Thiên Bình, đi chơi chính là hẹn hò!!
“Bà ơi, cho con hai xiên nữa!!”
Mặc kệ Nhân Mã đứng gần đó đang trố mắt nhìn mình như sinh vật lạ, Thiên Bình vẫn bình thản gọi món với bà lão. Bà cười hiền rồi quay vào trong lấy kẹo cho vị khách đáng yêu. Thiên Bình vẫn giữ nguyên nụ cười toe trên mặt. Cô vốn rất thích ăn đồ ngọt mà.
Nhân Mã thấy số cậu thật là khổ, chỉ toàn dính vào mấy cái người xem đồ ngọt là cuộc sống trong khi đó lại là cái mà cậu ghét nhất.
Cậu bỏ cuộc..
Nhân Mã lúc này mới nhìn xuống xiên kẹo bòn bon vẫn còn cầm trên tay nãy giờ, nửa muốn ăn nửa nuốn không. Cậu vốn không ưa đồ ngọt, nhưng không ăn lại không được. Nhân Mã là đang thật sự đấu tranh tư tưởng kịch liệt chỉ vì một xiên kẹo bòn bon.
Cuối cùng, Nhân Mã vẫn há miệng cắn một viên. Coi như cậu đánh liều một lần.
Ừ thì bòn bon thật sự rất ngon, ngon đến Nhân Mã còn ăn hết cả một xiên. Tuy nhiên, nhiêu đó là đã quá đủ cho một người không hề hảo đồ ngọt như cậu rồi.
Nhân Mã thật sự khâm phục bà chị họ và cô nàng Thiên Bình này a.
“Cậu thấy chưa? Kẹo rất ngon còn gì!”
Thiên Bình vừa đi vừa thao thao bất tuyệt về mấy cái xiên kẹo ban nãy, đến mức nhảy qua món ngọt khác lúc nào chẳng hay. Cô chỉ nghĩ đến một chuyện, chắc chắn không được nói cho Cự Giải biết. Không phải Thiên Bình muốn “độc chiếm” chỗ này hay gì, cô chỉ là không dám tưởng tượng cô bạn thân ấy sẽ tức giận thế nào khi biết cô đi ăn mà không rủ.
Cậu là đồ mê trai bỏ bạn, dám chắc thế nào Cự Giải cũng nói thế cho coi. Nghe hơi khó tin, nhưng đó chắc chắn là sự thật đấy!!
Thiên Bình tự nhiên cảm thấy toàn thân rét buốt. Dù cho cả người đã mặc đủ quần áo giữ ấm, áo thì mặc cả mấy lớp, thêm một cái áo khoác thật dày, cả mũ len, cả choàng cổ, Thiên Bình đi cả đôi giày bốt. Vậy mà cô vẫn thấy lạnh mới ghê chứ! Thiên Bình thấy hận sức khoẻ vốn yếu của mình ghê!!
Cô thật rất muốn nói với Nhân Mã nhưng nghĩ một lúc rồi lại thôi. Đường đường đã mặc cả một đống lên người thế này, vậy mà chẳng bằng cái người cứ thản nhiên mặc như đang mùa hè nóng nực, hỏi Thiên Bình chui đâu cơ chứ! Nhục lắm! Nhục ơi là nhục!
Nhân Mã không mất quá lâu để nhận ra cô gái đi cạnh mình nãy giờ đang chà xát đôi tay của mình vì lạnh. Cậu ban nãy có hỏi, và Thiên Bình nói rằng cô quên mang theo găng tay.
“Thò tay kia của cậu vào túi áo khoác đi!”
Thiên Bình ban đầu không hiểu được ý Nhân Mã, nhưng vẫn là ngoan ngoãn làm theo. Không lâu sau đó, bàn tay cùng hướng với cậu của cô chợt bị kéo đi. Trước khi cô kịp nhận ra, bàn tay lạnh ngắt đã trở nên ấm áp hẳn lên.
Khi Thiên Bình quay sang định hỏi cậu, cô nhận ra bàn tay mình đang nằm trong túi áo khoác của Nhân Mã. Nhìn cậu cứ quay mặt sang hướng khác như không muốn ai nhìn thấy khuôn mặt mình lúc này mà đặc biệt là cô, Thiên Bình lại mỉm cười khi nghĩ như vậy.
Tay cô ấm quá!
Thiên Bình vui đến chết mất!!
Vui quá!!
Ai đó thầm nguyền rủa cô gái đang cười toe đi cạnh mình, lại còn chủ động áp sát vào người cậu hơn. Dù vậy, trong lòng lại cứ đấu tranh tư tưởng mãi với gương mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
Đáng yêu lắm cơ.
***
Con người ta cũng lạ lắm, đôi khi có những tài năng ẩn giấu mà chẳng ai nhận ra, điển hình như việc mà Bảo Bình đang khiến Cự Giải ngạc nhiên lúc này.
“Họp báo?”
Cự Giải không rõ mắt mình có đang mở to hay sao, nhưng biết chắc rằng chúng đang chớp bất chấp cả nhịp điệu. Nhìn người con trai trước mặt, cô nửa tin nửa ngờ mà nhíu mày.
“Cậu không tin chứ gì?”
Vẻ mặt rõ thất vọng của Bảo Bình nhất thời khiến Cự Giải trở nên lúng túng xua tay đi trong khi đầu lắc nguầy nguậy.
“Không có! Chỉ là, nó có vẻ…”
Bảo Bình nghĩ một hồi rồi đâm ra thở dài. Sao cô gái này cứ nghĩ cậu thế nhỉ, chẳng nhẽ Bảo Bình không thể làm được việc này hay sao! Thật là giận hết sức!
Dù Cự Giải biết rõ Bảo Bình không nói dối, điều đó thật sự vẫn rất khó tin. Một Bảo Bình “tăng động” thích bày trò quậy phá, một Bảo Bình vô lo vô nghĩ thích tự tung tự tác, bảo cô tin cậu viết sách thì sao cô tin ngay được?! Chưa kể, quyển sách ấy theo lời cậu lại còn đang bán rất chạy.
“Không phải mình không tin, nhưng mà đó là sách gì thế?”
Bảo Bình tự nhiên cười tươi.
“Quyển gần đây cậu cứ mang theo kè kè ấy!”
Nhìn nụ cười làm như vô tội vạ lắm của cậu, Cự Giải từ ngạc nhiên chuyển sang nghi hoặc. Cô, cô thích quyển sách đó lắm luôn.. Vả lại, đó là một quyển truyện ngắn tình cảm mà!!
Đúng là đời có nhiều chuyện thật khó tin a!
***
“Mình nghĩ nhà xuất bản đó ở cuối con đường này! Cơ mà cậu gửi bản thảo kiểu gì mà không biết địa chỉ của chỗ đó chứ!!”
Cự Giải rất ít khi tức giận, nhưng đã tức giận thì bất kì ai cũng phải sợ. Bảo Bình là một trong những nhân chứng hữu hiệu nhất cho việc này khi cậu chính là nạn nhân hiện tại. Đáp lại sự bực bội kia của cô bạn gái, Bảo Bình cười hề hề.
“Tại mình toàn gửi qua bưu điện cho nhà xuất bản thôi! Mà trong cái bao thư mình lấy lúc đó có sẵn địa chỉ nên.. Hề hề!”
Bảo Bình chỉ vì tình cờ trong một hôm đến nhà xuất bản đó cùng mẹ mà được tặng một xấp bao thư luôn, nói gì mà sao cậu không thử viết gì đó rồi gửi về. Dù sao cậu cũng đường đường là con trai của hai nhà văn nổi tiếng đó nha, mặc dù chuyện này ngoài tụi nó ra thì chẳng ai biết (Cái đám nhiều chuyện đó..!!)
Cự Giải cuối cùng thở dài một cái. Cô bó tay với cậu ta rồi!
Vốnl Cự Giải đi theo Bảo Bình là vì bản thân cô cũng muốn xem thử tận mắt một buổi họp báo sẽ diễn ra như thế nào. Một người yêu thích sách như cô, vì vài lí do mà chưa bao giờ đến xem họp báo cả. Cự Giải thật sự rất mong!
Một phần có lẽ cũng vì đây là họp báo của Bảo Bình.
Cự Giải lúc này chợt đưa mắt sang nhìn người con trai đang đi bên cạnh mình. Cô bất giác nhận ra, bản thân chưa hề hiểu gì cậu cả. Bảo Bình thật sự rất giỏi môn Văn, giỏi viết lách, lại rất biết thấu hiểu cảm xúc người khác. Người như cậu, có cần thiết phải chờ đợi kẻ như cô? Bàn tay cô, bất giác siết chặt cái quai của túi đeo chéo.
“Cậu sao thế? Không thích đi cùng mình sao?”
Khi Cự Giải kịp nhận ra, cô nhìn thấy Bảo Bình vui vẻ xoà xoà bàn tay trước mặt mình. Cậu nhìn cô, miệng không ngần ngại nhoéc cười.
Cự Giải có lẽ không nên nghĩ nhiều quá. Vì cô cũng thích cậu mà, bởi tim cô vẫn đập lệch nhịp khi cậu cười.
“Đương nhiên, mình chỉ vì họp báo sách mà đi cùng cậu thôi!”
“Cự Giải thật nhẫn tâm!!”
Cái giọng kéo dài làm như đáng thương lắm cùng khuôn mặt nhăn nhó của Bảo Bình, Cự Giải không ngăn được mình bật cười.
Nụ cười của Cự Giải, Bảo Bình cũng cười theo. Tuy nhiên, trong đầu cậu lại mải mê suy nghĩ điều khác. Phút chốc, vẻ mặt Bảo Bình trở nên lặng đi, bàn tay cậu siết chặt.
Vương Cự Giải không hề nhận ra điều này,
Sự kì lạ và nét hoang mang trong đôi mắt của Lý Bảo Bình.
***
“Đông quá a!”
Ừ thì sách đầu tay của Bảo Bình dạo này rất được ưa thích, thậm chí đứng đầu trong bảng xếp hạng sách nhiều tuần, nhưng đông đến thế này thì hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Cự Giải mà.
“Đúng là rất đông..”
Thật sự đến ngay cả Bảo Bình còn không tin vào mắt mình, rằng nhiều người đến thế vì sự xuất hiện của một tên nhóc như cậu mà có mặt ở đây đến nghẹt cứng cả khán phòng. Đôi mắt Bảo Bình vừa chớp chớp vừa cảm thấy vui vui.
Sự có mặt của cậu ở đây hôm nay hơi là bị quan trọng nha!
“Cuối cùng cũng chịu tới, cái thằng nhóc này!!”
Trước mắt Cự Giải, một cô gái từ đâu đi tới trong tức giận và thản nhiên không thương tiếc đánh bốp vào đầu Bảo Bình. Cô vừa giận vừa sợ, đâm ra lùi ra sau theo quán tính.
Mà hình như, người này là Cự Giải đã có gặp qua ở đâu rồi.
“B-Bảo Ngân!? Ủa? Bà chị làm cái–Ôi đau!! Đau!!!”
Còn chưa kịp dứt lời, tai Bảo Bình đã bị bà chị kia giật ngược đến như sắp đứt ra, đau đến muốn khóc luôn. Và mặc kệ em trai vùng vẫy bao nhiêu, Lý Bảo Ngân chẳng hề có ý định bỏ tay khỏi cậu.
Cự Giải tự nhiên thấy sợ chị gái của Bảo Bình ghê luôn..
“Chị mày khổ cực giúp mày kéo thời gian, lại còn dám thong thả tay trong tay đến đây cùng bạn gái?!”
Ánh mắt Lý Bảo Ngân vừa nói vừa liếc sang Cự Giải, lập tức khiến cô gái nhỏ giật thót vì sợ.
“Em chỉ tới trễ có chút, chị hai làm quá.. Ui!!”
Dù cho Bảo Bình chỉ lí nhí trong miệng, cốt vì không muốn ai đặc biệt là Lý Bảo Ngân nghe thấy, những lời đó vẫn lọt vào đôi tay của bà chị gái. Thằng nhóc khốn kiếp, còn dám nói xấu chị nó!
Trong lúc Bảo Bình còn đang bị ánh mắt của chị gái doạ sợ đến muốn khóc, Lý Bảo Ngân không chút thương tình thẳng tay “quăng” cậu em trai của mình lên bàn kí tặng vốn vẫn còn trống người, mặc xác Bảo Bình vẫn còn chẳng hiểu mô tê gì đã bị bao vây bởi hàng đống người.
Cự Giải đứng một bên, nhìn Bảo Bình vui vẻ vừa cùng người hâm mộ trò chuyện vừa kí tặng sách, cô nhẹ mỉm cười. Nụ cười tươi trên gương mặt cậu cho cô cảm giác ấm áp.
“Vậy, nhóc là bạn gái nó hả?”
Tiếng nói kia khiến Cự Giải hơi ngạc nhiên mà quay sang. Khi nhận ra là Lý Bảo Ngân, cô có chút khó hiểu. So với cái giọng dữ tợn đàn áp em trai ban nãy, rõ ràng nghe hiền và ấm hơn nhiều. Cự Giải lúc này mới nhận ra, chị của Bảo Bình thật sự rất đẹp.
“Đừng có nhìn chằm chằm chị thế chứ!”
“A! Em xin lỗi!”
Nhìn cô bé luống cuống trước mặt mình, Lý Bảo Ngân cũng không tra hỏi gì thêm nữa. Ban nãy cô có nghe thằng em gọi thoáng qua tên của cô gái này. Cự Giải nhỉ? Bảo Ngân chợt nhớ đến cô gái mà Bảo Bình lúc cấp hai từng thích sau khi cô bắt ép thằng bé đủ điều, đâm ra nở nụ cười vui vẻ.
Thằng nhóc đó, thật là không ngờ nha!
Lý Bảo Ngân chợt đưa mắt nhìn sang Cự Giải vẫn đang lén dõi theo Bảo Bình, lòng tự nhiên tò mò về ánh mắt kia. Đôi mắt màu nhạt trong veo thấp thoáng tia hy vọng, sự ấm áp và cả tình yêu.
Cô tự nhiên cảm thấy thật xót xa.
“Em là Cự Giải đúng không? Chị hỏi này!”
“Dạ?”
“Chị nhớ không được nói chuyện này cho bất kì ai!! Chị hai nghe rõ chưa?!!”
Câu hỏi vừa sắp buột ra khỏi miệng bị Lý Bảo Ngân giữ lại. Cô mím chặt môi, tự nhiên nhớ đến thằng em dám giở giọng ra lệnh cho cô lần đầu mà phì cười.
“Có gì sao chị?”
Bắt gặp ánh mắt chờ đợi của Cự Giải, Lý Bảo Ngân không biết phải nói gì nữa. Cô không nói ra được, bởi vì cô vẫn là một cô gái biết xem trọng lời hứa, đặc biệt còn là em trai cô. Chỉ là, Bảo Ngân cảm thấy khó chịu quá, cái đôi mắt trong sáng kia.
“Em có thích thằng Bảo nhà chị không? Thích nhiều không?”
Khuôn mặt Cự Giải lập tức đỏ bừng cả lên.
“C-Chị này! E.. Em…”
Tuy nhiên, đôi mắt Lý Bảo Ngân lại chọc thẳng vào cô, cái đôi mắt đồng màu với đôi mắt của Bảo Bình khiến cô đâm ra lúng túng.
Bàn tay siết chặt quai túi đeo, mặt cúi gầm trong khi môi mím chặt, Cự Giải nói lí nhí trong xấu hổ.
“Dạ.. Dạ em…”
“Không làm khó nhóc nữa! Mà này!”
Cự Giải còn chưa kịp mừng đã nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Lý Bảo Ngân, ánh mắt khiến cô phải phì cười.
“Đừng cố gắng quá!”
Cự Giải không hiểu được ý trong lời nói của Lý Bảo Ngân, nhưng tâm lại bỗng dưng suy nghĩ về điều gì đó.
Tại sao cô lại cảm thấy khó chịu đến thế,
Nơi lồng ngực này.
***
Bàn tay cầm viết của Bảo Bình bất giác khựng lại, mắt tự nhiên ngước lên nhìn người con gái đang đứng cùng chị cậu đằng kia.
“Có gì sao anh?”
Giọng của cô gái kia khiến Bảo Bình như trở về thực tại. Cậu lắc đầu, cười tươi và tay tiếp tục việc kí tặng.
“Anh ơi, anh sẽ tiếp tục cho ra tác phẩm mới chứ ạ? Em thích sách anh lắm!”
Đó là câu hỏi mà cô gái kia trong khi tay ôm chặt lấy quyển sách cậu vừa kí trong lòng dành cho Bảo Bình.
Không khí xung quanh trở nên im lặng, như thể đang chờ câu trả lời từ vị nhà văn trẻ tuổi.
Cuối cùng, Bảo Bình ngẩng đầu và cười tươi.
“Đây là tác phẩm đầu tay, cũng sẽ là tác phẩm cuối cùng của anh!”
“Sao ạ?”
“Xin lỗi em nhé!”
Bảo Bình có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ mọi người.
Nhưng, đó là quyết định của cậu.
Lúc này đã là đầu tháng ba.
Đây chính là món quà tạm biệt.